Đọc truyện Phục Sinh Ký Lục – Chương 42
“Sư tỷ, trông chị có vẻ không vui?” Trần Điềm Viên nhỏ giọng hỏi.
“Hả? Không có, chị đang nghĩ một việc.” Hình Bác Ân cười nói.
Trần Điềm Viên có chút đăm chiêu gật đầu, cắn một miếng bánh khoai tây, làm bộ lơ đãng nhắc tới: “Bộ dáng bạn gái của Lý sư huynh thật là kỳ quái.”
Hình Bác Ân nói: “Có hả? Chị cảm thấy cô ấy rất có cá tính.”
Trần Điềm Viên vừa chép miệng vừa lắc đầu: “Em nhớ hình như Lý sư huynh cao 1m84, cô bạn gái kia của sư huynh so ra còn cao hơn sư huynh một đốt ngón tay! Nhìn thật khủng khiếp.”
Hình Bác Ân khuấy một chén chè đậu xanh thập cẩm, trêu ghẹo: “Mỗi ngày nhìn xác sống em không thấy khủng khiếp, mà giờ lại bị một người doạ, nếu vị hôn thê của Lý sư huynh mà nghe được lời em nói, không chừng người ta sẽ xách cổ em lên đó.”
“Cái gì mà vị hôn thê chứ, đúng là kiểu cách khác người, giờ này ai chả đi thẳng ra uỷ ban nhân dân, chỉ mỗi việc kết hôn thôi mà làm thành rườm ra phức tạp như vầy. Kéo đến bây giờ thì uỷ ban nhân dân gì cũng dẹp rồi, em chống mắt lên xem còn ai đóng dấu giấy kết hôn cho bọn họ.”
“Không có giấy đăng ký kết hôn cũng có thể là vợ chồng mà, hồi trước ở nước ngoài có rất nhiều người không đăng ký kết hôn. Tình cảm mới là thứ quan trọng nhất.”
Trần Điềm Viên: “Cái chị nói chính là thời điểm trước khi hôn nhân đồng tính ở nước ngoài được công nhận, chị không theo dõi tin tức lúc đó à? Sau khi được chính phủ công nhận, trước cửa uỷ ban nhân dân lúc nào cũng xếp một hàng dài, tất cả đều đến để đăng ký kết hôn. À há?”
Trần Điềm Viên vừa “À há” xong thì dường như chìm vào thế giới nhỏ bé của mình, biểu tình trên mặt biết hoá không ngừng, không biết suy nghĩ cái gì.
Một lát sau, Trần Điềm Viên mới ra khỏi thế giới nhỏ bé đó, quan sát bốn hướng cẩn thận rồi kề sát lại gần Hình Bác Ân, hạ giọng nói: “Có khi nào, Lý sư huynh là gay? Vị hôn thê gì đó của sư huynh, thật ra là con trai?”
Hình Bác Ân hơi sửng sốt, sau đó liền phì cười: “Em nghĩ như vầy cũng gan thật đó.”
“Thật đó!” Trần Điềm Viên ra vẻ nghiêm túc, vội vả phân tích cho Hình Bác Ân nghe, “Chị xem, thứ nhất, con gái cao đến 1m85 đã hiếm lắm rồi, đúng không? Một chàng trai 1m84 lại cặp với một cô gái 1m85, cái này lại càng hiếm. Còn nữa, vị hôn thê của sư huynh nhìn phẳng quá, em nghi là mặc áo ngực có độn đó. Cuối cùng chính là, chị từng là bạn gái của Lý sư huynh, chị xem bộ dạng chị bình thường bao nhiêu, giống phụ nữ bao nhiêu, còn vị hôn thê kia ấy hả, không phải em nói chứ thật sự không có một chút gì giống con gái hết.”
Trần Điềm Viên gần như đã hoàn toàn thuyết phục được bản thân, giọng điệu ngày càng chắc chắn: “Lúc trước Lý sư huynh chia tay với chị em đã cảm thấy không bình thường rồi, hai người trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, ở bên nhau cực kì xứng đôi, lại chưa bao giờ cãi nhau, mọi người còn nghĩ hai người sẽ kết hôn nữa chứ! Đột nhiên hai người lại chia tay, đột nhiên sư huynh lại không học nữa mà rời đi, lúc ấy em muốn an ủi chị, kết quả lại thấy chị cũng không phải là quá đau buồn gì. Sư tỷ, có phải sư huynh đã thú nhận với chị, nên hai người mới chia tay?”
Hình Bác Ân dở khóc dở cười: “Sao em lại nghĩ là anh ta bỏ chị mà không phải là chị bỏ anh ấy? Còn nữa, chị với anh ấy chia tay nhất định phải có yếu tố bất khả kháng gì đó tác động sao?”
“Không phải đâu, em chỉ cảm thấy rất đáng tiếc thôi, lúc đó Lý sư huynh đang là sở thảo, mọi mặt lại hoàn hảo như vậy… Hơn nữa vài năm sau này chị vẫn không có bạn trai, em nghĩ rằng chị bị tình cảm tổn thương nên sợ yêu lần nữa.”
Hình Bác Ân bất đắc dĩ: “Sao chị không biết có cái vụ sở thảo này vậy?”
“Em cũng từng nghĩ tới rồi. Đều đã là nghiên cứu viên hết rồi, tất cả mọi người ngại tên gọi giáo hoa giáo thảo (hot girl hot boy giảng đường) quá ngây thơ. Nhưng chắc chắn cô gái nào cũng phải công nhận Lý sư huynh là sở thảo (hot boy viện nghiên cứu).”
Hình Bác Ân cứ cảm giác cái từ “Sở thảo” này nghe cứ quái quái thế nào, khiến người ta liên tưởng đến “Giấy cói”, nhưng nàng cũng không muốn đả kích Trần Điềm Viên, nghẹn lời một hồi mới giải thích: “Lúc ấy chị hẹn hò với anh ấy cũng là vì nguyên nhân mà em nói, nam tài nữ sắc môn đăng hộ đối, bao gồm cả tính cách, mọi phương diện đều thích hợp, cho nên khi anh ấy tỏ tình chị mới nhận lời. Khi đó chị cũng giống mọi người, cứ nghĩ rằng sau đó mình sẽ kết hôn với anh ấy, chị tưởng rằng hôn nhân cũng giống ba mẹ mình vậy, chỉ cần hợp nhau, hai người vượt qua bao sóng gió sẽ dắt tay nhau đến đầu bạc. Nhưng qua nửa năm chị mới phát hiện như vậy không đúng. Chị và anh ấy đã ngồi lại nói chuyện với nhau rất nhiều lần, cuối cùng đã thống nhất ý kiến, chia tay trong hoà bình.”
“Không đúng chỗ nào?” Trần Điềm Viên hỏi.
“Anh ấy là một sự lựa chọn tốt nếu chị cứ thuận theo thường tình trong cuộc sống.”
Trần Điềm Viên khó hiểu: “Thuận theo thường tình không phải rất tốt sao? Những tình yêu oanh oanh liệt trong ti vi đều là bịa ra, mẹ em nói sau khi kết hôn tất cả mọi người sẽ dần trở nên hoà hợp, lúc yêu càng oanh oanh liệt liệt bao nhiêu, thì sau khi kết hôn sẽ càng khó hoà hợp bấy nhiêu, rất dễ dàng ly hôn.”
“Chị không quá chờ mong vào một tình yêu oanh oanh liệt liệt, chị chỉ muốn một người do chính chị lựa chọn. Chị học đại học và làm nghiên cứu đều là theo con đường của ba chị, công việc cũng làm chung chỗ với ba, còn làm dự án giống nhau, nếu không bị chuyện yêu đương hôn nhân ảnh hưởng, cuộc đời của chị chính là bản sao của ba chị. Vậy thì niềm vui, nỗi buồn, khó khăn trong cuộc sống của chị đa phần sẽ đến từ một nửa kia của chị, chị sẽ thích một người thế nào, có thân phận gì, làm nghề gì, tính cách thế nào, chị hoàn toàn không biết, mà tất cả những thứ này đều sẽ ảnh hưởng đến cuộc đời chị. Chị có chút mong đợi về người kia.”
“Sư tỷ, em không nghĩ tới bên trong chị là một con người lãng mạn như vậy luôn đó.” Trần Điềm Viên ngốc nghếch nói.
“Không tính là lãng mạn, chỉ là một chút giãy dụa.” Hình Bác Ân cười nói.
“Cho nên lúc trước chị là người đá Lý sư huynh, Lý sư huynh bị tình làm tổn thương, sau đó liền đổi sang thích đàn ông?” Trần Điềm Viên đột nhiên vỗ tay một cái, “Chắc chắn là thế này! Không biết cái người tên Trương Tri Thối kia bao nhiêu tuổi rồi, có thể là do còn nhỏ quá nên râu chưa mọc.”
“Hai mươi ba.” Một giọng nói vang lên.
“Oà, vậy đúng là trẻ thật đó.” Trần Điềm Viên gật đầu nói.
Hình Bác Ân cố nhịn cười.
“Nhưng có thể có vài gay không mọc râu.” Trần Điềm Viên thành thực suy đoán, quay sang thấy khuôn mặt Hình Bác Ân đang cố kiềm nén nhưng vẫn không nhịn được cười, rốt cục Trần Điềm Viên mới phát hiện có gì đó không đúng, chậm rãi ngẩng đầu lên chín mươi độ, thấy được khuôn mặt Trương Tri Thối đang cúi xuống.
Trần Điềm Viên lại chậm rãi xoay đầu trở lại vị trí cũ, ra vẻ bình tĩnh nói với Hình Bác Ân: “Đột nhiên em nhớ ra để quên đồ trong máy quay ly tâm, em phải về phòng thí nghiệm mới được.”
“Đi đi, lát nữa gặp.” Hình Bác Ân phất tay.
Trương Tri Thối ngồi xuống, nói: “Hình Bác Ân, ngưỡng mộ đã lâu.”
Vóc người của Trương Tri Thối quả thật rất cao, ngồi xuống cũng có thể thấy rõ là cao hơn Hình Bác Ân rất nhiều. Nói về những người thuộc phái nữ mà Hình Bác Ân quen biết hoặc khá thân, Độ Nhược Phi đã là người cao nhất, bây giờ gặp phải Trương Tri Thối, Hình Bác Ân vẫn có chút không quen.
“Đừng nói cô cũng cho rằng tôi là con trai nha?”
“Không có.”
“Không quan trọng. Dù sao cô là bạn gái cũ, tôi là bạn gái mới, trời sinh không thể hoà hợp.”
Hình Bác Ân nói: “Tôi và Lý Tri Triết chia tay đã vài năm, đó giờ cũng chưa từng liên lạc với nhau, về sau tôi cũng sẽ không có quá nhiều liên quan với anh ta.”
Trương Tri Thối hỏi: “Vậy cô thích anh ấy sao?”
Hình Bác Ân: “Hiện tại tôi không có bất kì tình cảm dư thừa nào với anh ta.”
Trương Tri Thối chỉ vào nàng nói: “Cô xem, lúc trước cô vẫn từng thích người ta, có khả năng là tro tàn lại cháy, tôi không thể buông tha cho cô được.”
Hình Bác Ân: “Vào thời điểm thế này tôi cũng không rảnh nói chuyện yêu đương. Tôi bề bộn nhiều việc, không tâm tư đâu đi nghĩ mấy việc này.”
Trương Tri Thối “Xì” một tiếng: “Bớt nói nhảm, loạn lạc cũng không thể chậm trễ chuyện yêu đương, này thì xi nhê gì? Tôi hỏi cô, làm sao cô đến được đây?”
“Cái này không có liên quan đến cô thì phải.”
“Cô không nói thì tôi vẫn hỏi, tôi là người nhà của nghiên cứu viên, không ai dám bắt tôi cả.”
Hình Bác Ân phát hiện đó là một kẻ vô lại.
“Tôi muốn quay lại phòng thí nghiệm, có việc gì cô chờ tôi ra rồi lại hỏi.”
Trương Tri Thối cũng đứng dậy, đi sau Hình Bác Ân nói: “Cô cứ chờ đó, ngày mai Lý Tri Triết đến phòng thí nghiệm, tôi sẽ vào cùng anh ấy.”
“Mỗi người đều phải xác minh danh tính, anh ta không thể tự tiện mang cô vào theo được.”
“Vậy sao? Vậy tôi cũng đi xác minh danh tính.” Trương Tri Thối quay đầu đi.
Hình Bác Ân nhẹ nhàng thở ra, nàng rất hoài nghi vì sao Lý Tri Triết lại có thể đính hôn với một người thế này, nàng nghĩ tới nghĩ lui một hồi, cuối cùng cảm giác suy đoán của Trần Điềm Viên cũng không phải là quá vô căn cứ. Mặc kệ nói thế nào, từ miệng Trương Tri Thối biết được ngày mai Lý Tri Triết sẽ tham gia nghiên cứu, Hình Bác Ân cực kì vui vẻ.
Nhưng ngày hôm sau bắt gặp Trương Tri Thối trong phòng thí nghiệm, Hình Bác Ân liền hết vui.
Sau khi bị gây rối cả ngày, Hình Bác Ân rốt cuộc chịu không nổi mà phải tìm Lý Tri Triết để biểu đạt nguyện vọng của mình, thỉnh cầu anh ta khuyên nhủ vị hôn thê kia, nhưng Lý Tri Triết chỉ lộ vẻ mặt cưng chiều nói: “Cái tính của em ấy đó giờ thế rồi, em chịu khó nhường em ấy chút đi, anh thay em ấy xin lỗi em.”
Không ngoài dự kiến, lần gặp mặt này lại trở thành cái Trương Tri Thối gọi là “Chứng cớ”, Hình Bác Ân bị cô ta nhằn tới nhằn lui đến nỗi đầu cũng sắp nổ, đóng cửa cũng vô dụng, Trương Tri Thối liền đứng ngoài cửa nói không ngừng nghỉ, nói mệt còn phải nhờ Hình Bác Ân đưa cho chai nước uống. Người ở phòng kế bên đến gần khuyên Trương Tri Thối rời đi, kết quả là ba người đứng ngoài cửa trò chuyện luôn. Hình Bác Ân hết cách, dùng chăn che đầu chịu đựng hai tiếng đồng hồ, bên ngoài tan cuộc, rốt cuộc lỗ tai nàng mới được yên tĩnh.
Trong lòng Hình Bác Ân có một ngọn lửa vô danh không chỗ bùng phát, chẳng qua là nàng chỉ hẹn hò với Lý Tri Triết nửa năm, chuyện qua đã lâu lắm rồi mà giờ còn phải cõng cái danh hiệu “Bạn gái cũ” bị một người chưa xác định rõ giới tính túm lấy không tha, nàng tìm ai để đòi lại công bằng đây?
Nằm trong chốc lát, thật sự bực mình ngủ không được, Hình Bác Ân lôi tấm ảnh chụp dưới gối ra. Tấm ảnh này tuy nhìn quái dị, nhưng nàng không quản được nhiều như vậy.
Nhìn ảnh chụp trong chốc lát, Hình Bác Ân lại nói không nên lời nào. Tâm tình của nàng bình tĩnh lại một cách dị thường, vứt hết mọi thứ về Trương Tri Thối ra sau đầu. Nàng vô cùng trông chờ sẽ gặp lại Khâu Sam một lần nữa, nhưng nàng lại không dám đi hỏi Lê Hàn mọi việc đã tiến hành đến đâu rồi.
Khâu Sam sẽ đến sao? Khâu Sam chịu tới sao? Khâu Sam nhớ mình sao?
Đội tìm kiếm bắt đầu mở rộng khu vực tìm kiếm, xác sống còn sống ở tầng hầm bốn cũng ngày càng nhiều. Để có thể chứa hết được số lượng đối tượng nghiên cứu ngày càng tăng, nhân viên nghiên cứu cũng bắt đầu sắp xếp lại khu vực thí nghiệm. Phòng thí nghiệm bên trên cũng tiến thêm một bước tiến mới, vaccine cải tiến thế hệ 2 sắp bắt đầu đưa vào thử nghiệm trên người. Trương Tri Thối gây rối Hình Bác Ân nhiều ngày liên tiếp rốt cuộc cũng chịu dừng lại vào một ngày đẹp trời.
Tựa hồ mọi việc đều phát triển theo hướng thuận lợi, hết thảy được tiến hành từng bước một.
Ngày 16 tháng 8, một ngày oi bức nhiều mây như bao ngày khác. Không hề có bất kì dấu hiệu báo trước gì, Lê Hàn liền nói với Hình Bác Ân: “Chiều hôm nay, bạn em sẽ đến đây.”