Đọc truyện Phúc Nữ Nhà Nông – Chương 430: Cãi Nhau
Với điều này thì Tiền thị lại rất tán thành với Chu lão đầu, bởi vậy cũng quay sang nói với Mãn Bảo, “Muốn quản lý nhà cửa tốt thì phải tiết kiệm, không thể luôn nghĩ đến việc mua đồ ăn ngon, đồ chơi thú vị, chỉ khi nào biết tiết kiệm thì nhà mới dành ra được của ăn của để.”
Tiền thị không nhịn được dạy con gái một chốc, “Con xem gia đình chúng ta đi, cũng kiếm được nhiều, nhưng nếu không biết để dành, thì khi trong nhà có vài người sinh bệnh, hoặc là gặp phải thiên tai nhân họa thì phải làm thế nào đây?”
Chu lão đầu liên tục gật đầu, “Đúng thế, đúng thế, Mãn Bảo à, con có thể chơi với các tiểu thiếu gia nhà họ Bạch, cũng có thể học bản lĩnh của bọn họ, nhưng không thể học bản lĩnh tiêu tiền này, chúng ta phải học được cách tiết kiệm tiền, biết không?”
Tiền thị phục hồi tinh thần, lần nữa nhắc lại mục đích của mình, “Nhưng tôi nói muốn chia tiền cho bọn họ, chứ không phải bảo chia cho bọn họ để bọn họ đi tiêu luôn.”
Chu lão đầu vừa nghe thấy vợ mình nhắc lại đề tài này, lập tức mất hứng xoay mặt sang một bên.
Tiền thị nổi giận, vỗ vào ván giường nói: “Mãn Bảo, xoay mặt cha con lại đây.”
Mãn Bảo lập tức đưa tay xoay mặt cha lại.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Vương Tử Ngược Bắc Em Xuôi Nam
2.
Vụng Trộm Yêu Anh
3.
Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
4.
Chiều Hư
=====================================
Chu lão đầu căm giận xoay đầu về, nói: “Bà đưa tiền cho bọn hắn, bọn hắn có thể không tiêu hả? Nếu đã muốn tiết kiệm, thì để ở chỗ chúng ta với chỗ bọn họ có khác gì nhau đâu? Chả lẽ đến lúc bọn họ cần dùng tiền tôi sẽ không cho bọn họ sao?”
“Đương nhiên là có,” Tiền thị trầm giọng nói: “Không nói lão tứ, ông nhìn lão đại lão nhị lão tam xem, bọn họ có ai không phải gánh cả gia đình? Không làm chủ nhà không biết củi gạo mắm muối đắt, bọn họ đều đã lớn như vậy rồi, ông muốn giữ tiền hộ bọn họ đến khi nào? Ý của tôi là, thừa lúc bây giờ trong nhà có tiền, cũng dư dả, cứ đưa cho bọn họ một ít, để bọn họ học cách làm chủ gia đình.”
Chu lão đầu nói: “Tôi còn chưa có chết đâu, bọn họ muốn làm chủ nhà nào?”
Chu lão đầu tức giận đến nỗi ngực phập phồng, chỉ vào Mãn Bảo ngồi bên cạnh nói: “Không nói lão lục còn phải nhiều năm nữa mới bàn chuyện thành thân, nói Mãn Bảo này, nàng cũng phải qua bảy tám năm nữa mới thành thân chứ? Bọn họ làm chủ gì cái gì?”
Tiền thị thản nhiên nói: “Lúc đại lang năm tuổi tôi đã làm chủ gia đình, lúc ấy cha mẹ vẫn còn sống đó, nếu không phải tôi đã làm chủ trước hai năm, thì đến lúc cha mẹ đi, nhà chúng ta đã phải uống gió Tây Bắc cả rồi.”
Chu lão đầu thấy bà lôi chuyện cũ ra, không khỏi nghiến răng.
Mãn Bảo ngẩng đầu nhỏ nhìn cha rồi nhìn mẹ, cuối cùng nói: “Cha, mẹ, hai người đừng cãi nhau nữa, chẳng may mấy anh trai chị dâu cũng học theo thì sao đây?”
Tiền thị bèn duỗi chân khẽ đạp Chu lão đầu một cái, ngứa mắt nói: “Ra ngoài làm sáng tỏ cho tôi ngay, xem có phải tôi cãi nhau đánh nhau với ông không, với lại, ra ngoài phơi nắng cho tỉnh người ra đi, tiền tôi chia cho mấy đứa trẻ là vì tôi hả? Đây là vì nhà họ Chu các ông!”
Chu lão đầu cứ thế bị đuổi ra ngoài.
Đám Chu đại lang đã sớm trốn đi từ lúc mẹ vỗ ván giường rồi, đương nhiên, còn thuận tiện dẫn theo vợ con nhà mình, cho nên lúc này ngoài sân vắng vẻ chẳng có ai.
Lão ngũ và lão lục cũng không biết chạy đi đâu rồi.
Rõ ràng hôm nay đã kiếm được một khoản lớn, nhưng Chu lão đầu vẫn thấy tức giận vô cùng, chắp tay sau lưng mang theo tẩu thuốc nổi giận đùng đùng đến nhà Chu Tam Khởi.
Ông tính tìm thằng cháu láo toét kia tính sổ, đúng là nhãi con ăn no không có chuyện gì làm, lời gì cũng truyền lung tung được.
Trời nắng gắt, Chu Tam Khởi “rỗi hơi” còn đang ngủ khò khò trên giường, sau đó bị cha hắn véo tai kéo dậy.
Chu Tam Khởi kêu lên ai ái, tai bị xách đến trước mặt Chu lão đầu.
Chu lão đầu đang ngồi trước cửa lớn nhà Chu Tam Khởi hút thuốc, thấy hắn bị xách tai đến đây thì nhấc mí mắt nhìn hắn một cái, lời lẽ thấm thía dạy dỗ: “Tam Khởi à, con cũng đã lớn rồi, đã ra thăm lúa ngoài ruộng chưa? Không phải thời gian trước mới mưa hai trận sao? Đã đi bón thêm phân chưa?”
Vẻ mặt Chu Tam Khởi vẫn còn mờ mịt, Chu lão đầu đã tiếp tục nói: “Bón phân xong, nước ngoài ruộng để ba bốn ngày là được rồi, cần thoát thì phải thoát, còn nhiều chuyện phải làm như vậy, cớ gì con phải đi đồn thổi ta và thím con..”
Cha Chu Tam Khởi liền phang một phát vào đầu hắn: “Thằng nhóc láo toét này, con mày cũng đã chạy đầy đất rồi, mày còn ở ngoài ba hoa chích chòe.”
Cuối cùng Chu Tam Khởi cũng biết vì sao mình bị tính sổ, hắn vội vàng kêu oan, nói: “Chú Kim à, mấy lời đồn thổi bên ngoài đấy không phải do con nói, con về nhà ăn cơm xong chỉ đi dạo loanh quanh một lúc mà thôi, còn chưa kịp nói chuyện với ai đâu, thế mà chuyện đã truyền khắp bên ngoài rồi.
Con còn đang bảo lạ, cũng có thấy chú thím tức giận gì đâu, sao có thể cãi nhau đến nỗi phải mời nhà bên ngoại tới?”
Chu Tam Khởi kêu oan: “Việc này thật sự không phải do con nói, chú à, con thề đấy!”
Chu lão đầu nửa tin nửa ngờ, cha hắn cũng lập tức nói: “Kim ca, tuy rằng thằng nhóc này miệng rộng, nhưng cũng là đứa dám nói dám nhận, nếu hắn nói không thì chắc chắn là không.”
“Đúng ạ, à đúng rồi, lúc ấy mẹ của Đại Lư đứng trong sân nhà bà ấy nhìn con và Mãn Bảo, chắc chắn cũng nghe thấy bọn con nói chuyện, nói không chừng là do bà ấy đồn.”
Cả cái thôn này ai mà không biết bà vợ Trương thị của Chu Đại Viên bất hòa với Tiền thị?
Mà các bà còn là người cùng thôn, rẽ tới rẽ lui cũng có chút quan hệ thân thích, nhưng người nhà họ Tiền đến đây, chẳng đi nhà ai mà chỉ sang mỗi nhà Chu Đại Viên nói chuyện phiếm.
Nghe nói mẹ Chu Đại Lư đã ngầm tức lắm.
Chu lão đầu:.
Đi nửa ngày, ông còn tìm sai người!
Chu Tam Khởi cũng nhìn ra sự bực bội của Chu lão đầu, lập tức ngồi xuống bên cạnh an ủi ông, “Chú à, đàn bà chính là như vậy, ta không thể chấp nhặt với các nàng.
Mà cháu thấy trời đang nắng nôi thế này, không phải là chú bị thím đuổi ra ngoài đấy chứ?”
Chu lão đầu:.
Chu Tam Khởi vừa thấy vẻ mặt này của ông thì hưng phấn, mở miệng chẳng chút nghĩ ngợi: “Chú, thế là người nhà thím tới là để làm chủ cho chú thật ạ?”
Chu lão đầu thu lại tẩu thuốc, cha Chu Tam Khởi thấy thế thì biết không hay rồi, lập tức đá con trai đi, ân cần tiễn Chu lão đầu ra ngoài.
Lúc quay về thì không khỏi đánh thằng con, “Cái gì mày cũng dám hỏi được, cái gì cũng dám nói ra ngoài, toàn là học mẹ mày, cái tốt không học, thì học thói ba hoa..”
Chu lão đầu đứng ngoài tường nghe thấy Chu Tam Khởi bị đánh đến nỗi kêu gào ầm ĩ, lúc này mới vừa lòng, chắp tay sau lưng đội nắng về nhà.
Hừ, nếu là do Trương thị đồn thổi, thì đó là chuyện của đàn bà, ông còn lâu mới đi làm sáng tỏ, quá mất mặt, hẳn là do bà vợ mình đi mới đúng.
Nghĩ như vậy, Chu lão đầu hùng hồn cất bước về nhà, tới trước cửa phòng lại chuyển thành nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Tối hôm qua ngủ muộn, không chỉ không ngủ ngon được mà còn phải dậy sớm, bây giờ chuyện xong xuôi rồi, mọi người trong nhà đều đã đi ngủ hết.
Mãn Bảo đang nằm ngay bên người Tiền thị, bé vẫn luôn có thói quen ngủ trưa, lúc này bụng nhỏ đang lên xuống đầy nhịp điệu, miệng hơi hé ra, ngủ rất say.
Chu lão đầu lần đến mép giường, cẩn thận nằm xuống vị trí ngoài cùng.
Tiền thị mơ màng kéo Mãn Bảo nằm dịch vào trong, dành chỗ cho ông.
Chu lão đầu thấy thế thì yên lòng, dứt khoát nằm dịch vào trong cho thoải mái.
Vẫn là nằm trong nhà thì sướng hơn, đâu như bên ngoài, mặt trời tháng 5, chiếu người ta như thể bị say xe ngựa ấy..