Đọc truyện Phúc Nữ Nhà Nông – Chương 422: Đong Bằng Đấu
Chờ đến khi Mãn Bảo cõng tiểu rương đựng sách tạm biệt mọi người, tung tăng rời đi, bác cả Tiền mới thu hồi ánh mắt, hỏi Chu lão đầu, “Cái nông trang tứ lang nói lúc nãy là sao?”
“À, cái nông trang đó là của Mãn Bảo và hai đứa bạn nó góp vốn, nhà của đệ cũng bỏ ra hai mươi mẫu ruộng và một ngọn núi cho bọn họ kinh doanh.
” Chu lão đầu nói tới đây thì dừng lại: “Bạch lão gia cho tiểu công tử nhà họ một trăm mẫu ruộng.
“
Bác cả Tiền: “Vậy chuyện bán lúa mạch lần này cũng là do Mãn Bảo định ra?”
Chu lão đầu gật đầu, không nói cho bác cả Tiền rằng ba đứa trẻ còn mua hết lúa mạch trong thôn.
Bác cả Tiền không nhịn được nói: “Đứa trẻ này giống cha nàng thật.
“
Người cha trên danh nghĩa của Mãn Bảo:.
Cậu ba Tiền lại nói: “Nàng giỏi hơn cha nàng nhiều, cha của nàng tầm tuổi này nhiều nhất là biết trèo cây bắt trứng chim, xuống sông bắt cá, sao có khả năng làm một cuộc buôn bán to thế này?”
Thân thế của Mãn Bảo không phải là bí mật trong thôn Thất Lí, cũng không phải là bí mật với nhà họ Tiền.
Nếu cô cả nhà mình có thai thì sao bọn họ có thể không biết?
Chẳng qua người ở thôn Tiền gia thì không ai biết, dù sao lần ấy Chu Ngân đột ngột trở về, thời gian cũng ngắn, nhà họ Tiền còn chưa kịp nói ra ngoài.
Hôm nay, không chỉ có nhà họ Chu và người nhà họ Tiền lòng dạ thấp thỏm, ba đứa trẻ cũng như có kim đâm dưới mông, đứng ngồi không yên.
Dù đang ngồi ngay ngắn trước bàn sách cũng không kìm được đưa mắt dáo dác nhìn ra ngoài.
Trang tiên sinh cầm quyển sách ngồi gần đó đọc say sưa, dường như không phát hiện ra sự không tập trung của bọn họ.
Ba người nhìn Trang tiên sinh một cái, một lát sau lại nhìn thêm lần nữa, thấy ông vẫn không có động tĩnh, không khỏi trề môi.
Mãn Bảo cúi đầu nhìn chữ viết hơi bị biến dạng của mình, lòng càng không vui.
Bé ném trang giấy viết chữ hỏng sang một bên, rầu rĩ mài mực một lúc, sau đó mới đặt bút tiếp tục luyện chữ.
Viết vài chữ đều không được như ý muốn, nhưng tâm trạng của bé lại dần bình tĩnh lại, không cứ mong ngóng để ý đến chuyện hạt giống lúa mạch nữa.
Lòng vừa bình tĩnh, biểu cảm trên mặt cũng bình tĩnh hơn nhiều, hai mắt càng sáng ngời, động tác trên tay càng trầm ổn, chữ cũng dần dần đẹp hơn.
Mà Bạch Thiện Bảo còn nóng nảy sốt ruột hơn bé, mất một hồi lâu mới bình tĩnh lại được, so sánh với bọn họ, trông Bạch nhị lang lại có vẻ bình thường hơn nhiều.
Từ trước đến giờ cậu có bao giờ ngồi yên được, hôm nay cũng không ngoại lệ, nhưng khi phát hiện ra tiên sinh vẫn không để ý đến bọn họ như thường lệ, hiển nhiên là nếu không viết được chữ đẹp thì không giảng bài mới, cũng không cho ra ngoài, cậu bèn dùng tốc độ tập trung như thường ngày, chậm rãi viết chữ.
Một lúc sau, Trang tiên sinh mới để sách xuống, thấy ba đứa trẻ đang vô cùng chăm chú viết chữ thì không khỏi gật đầu.
Không tệ, Trang tiên sinh hài lòng cầm sách lên lần nữa.
Chờ ba đứa trẻ hoàn thành nhiệm vụ luyện chữ hôm nay, Trang tiên sinh mới nói: “Các con đọc bài khóa sớm đi, lát nữa ta sẽ kiểm tra xem các con đã thuộc chưa, hôm nay không học bài mới nữa, xong tiết học sớm này thì mang giấy bút và bàn tính đến trạch viện nhà họ Bạch, hôm nay các con sẽ dùng thử bàn tính để tính vụ mua bán này.
“
Ba người đồng loạt đứng dậy đáp vâng, sau đó mới ngồi xuống lấy sách giáo khoa ra.
Một bài khóa mới, không chỉ phải chuẩn bị trước khi Trang tiên sinh giảng bài, lúc đi học cũng phải đọc đi đọc lại và lý giải từng ý, sau khi học xong bài khóa còn phải làm bài tập liên quan và ôn tập lại.
Cho nên trên cơ bản chỉ cần học xong bài khóa này là Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo cũng có thể gần thuộc bài khóa rồi, sau khi ăn cơm tối đọc thêm vài lần nữa là thuộc hẳn.
Bạch Thiện Bảo còn có thời gian rảnh đọc thêm được rất nhiều sách ngoài bài khóa, thỉnh thoảng còn đọc trộm một quyển tiểu thuyết lén mua trên huyện thành về;
Mà Mãn Bảo thì lúc sắp đi ngủ sẽ vào phòng dạy học học y thuật, sắp xếp việc học kín cả thời gian.
Tóm lại là học thuộc không khó với bọn họ.
Trang tiên sinh cũng biết điểm này, cho nên lần nào cũng chỉ nghe bọn họ đọc thuộc một lần là thôi, so ra thì Bạch nhị lang khá là thảm.
Cậu không chỉ phải đọc thuộc, mà thỉnh thoảng Trang tiên sinh còn ngắt lời cậu bảo cậu giải thích, chờ cậu trả lời được mới cho đọc tiếp.
Đây là sự tra tấn vô cùng đau đớn đối với Bạch nhị lang.
Bởi vì nếu ngươi đang thao thao bất tuyệt đọc một quyển sách mà bị ngắt lời, muốn đọc thuộc tiếp thì thật sự quá là khó đó!
Nhưng từ sau khi có lớp nhỏ thì tình trạng này đã liên tục diễn ra, Bạch nhị lang đã sớm quen rồi.
Tuy rằng lần nào bị điểm danh đứng lên cậu vẫn sẽ căng thẳng tột độ, nhưng đã không còn sợ hãi như lần đầu.
Đáp không được thì thôi, đọc không thuộc cũng kệ, cùng lắm thì lén khóc hai tiếng là được.
Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo đều tỏ vẻ rất đồng tình với cậu, vì thế sau khi tan học còn giúp cậu học bù không ít lần, hai người còn hữu nghị cung cấp không ít bí kíp học thuộc nhanh cho cậu.
Đương nhiên, bí kíp là do Mãn Bảo truyền, bởi vì Bạch Thiện Bảo chỉ biết nói: “Đọc thêm mấy lần là thuộc thôi.
“
Tuy rằng Mãn Bảo cũng cho rằng như vậy, nhưng bé có Khoa Khoa, tìm kiếm trong Bách Khoa Quán một lúc là có thể được rất nhiều thông tin, hiển nhiên, không chỉ có mỗi Bạch nhị lang gặp phải khó khăn này.
Cho nên Mãn Bảo vô cùng tri kỷ tiêu vài tích phân mượn đọc, sau đó chép ra cho cậu.
Bé cảm thấy những nội dung này rất thông tục dễ hiểu, không cần thiết phải mua cả quyển sách hoàn chỉnh, mười mấy tích phân đó, đắt lắm.
Bạch Thiện Bảo cũng đã đọc thử mấy phương pháp học thuộc mà Mãn Bảo chép, bởi vậy cũng nghĩ ra được vài cách cùng loại hoặc biện pháp mới.
Ba người cùng nhau thí nghiệm ba tháng, phát hiện thật sự có chút hiệu quả.
Có tác dụng với Bạch nhị lang không bọn họ không biết, dù sao bọn họ cũng cảm thấy mình lại học thuộc nhanh hơn một chút.
Tuy rằng chỉ là nhanh hơn chút thôi.
Kiểm tra Bạch nhị lang (gần) xong, Trang tiên sinh liền hào phóng khoát tay nói: “Cầm theo bàn tính của các con rồi đi thôi.
“
Ba người nhỏ giọng hoan hô, cất sách giáo khoa và giấy bút mực vào trong rương đựng sách rồi đi ra ngoài.
Lúc bọn họ tới nhà họ Bạch, Bạch lão gia đã ở đó rồi, Bạch trang đầu cũng đang ở đây, hắn dẫn theo hai đứa ở và người hầu nhà họ Bạch cùng nhau dọn lúa mạch trong kho ra ngoài.
Bạch lão gia hỏi ba đứa trẻ, “Các con định cân từng cân hay là mở bao lương thực đong theo đấu?”
Ba người cùng nói: “Chúng con nghe theo người.
“
Bạch lão gia cười, nói: “Nếu là mua của người khác, tất nhiên ta sẽ đong theo đấu, nhưng thôi, hôm nay ta sẽ hào phóng một chút, cân một nửa đong đấu một nửa nhé, như thế sẽ tiện hơn rất nhiều.
“
Ba đứa trẻ không rõ như thế có gì tiện hơn.
Bạch nhị lang càng mờ mịt, “Cha, không phải hôm qua cha nói đong bằng đấu quá phiền phức, nên đồng ý với chúng con là sẽ dùng cân sao?”
Bạch lão gia cười nói: “Thế hả, sao ta không nhớ rõ, trên công văn có viết thế không?”
Ba đứa trẻ ngớ ra, trên công văn không viết, nhưng không phải tối qua bọn họ đã thương lượng như vậy sao?
Mà người đều mờ mịt, chẳng lẽ bọn họ đều nhớ nhầm hết?
Trang tiên sinh liếc mắt nhìn bọn họ, nói: “Đây là bài tập đầu tiên của các con, trên công văn của các con viết là một cân mười hai văn rưỡi, cũng ghi chú một đấu 150 văn, vậy rốt cuộc là dùng đấu để đong, hay là dùng cân để cân?”
Ba đứa trẻ gãi đầu, khó hiểu hỏi: “Hai cái này có gì khác nhau sao ạ?”.