Đọc truyện Phúc Nữ Nhà Nông – Chương 417: Kinh Sợ
Chu lão đầu trừng mắt, “Bán? Con bán lấy tiền, chứ không phải đổi lúa mạch?”
Mãn Bảo cười gật đầu, chờ Chu lão đầu khen.
Chu lão đầu run giọng hỏi, “Con, con bán bao nhiêu?”
Mãn Bảo cực kỳ kiêu ngạo đáp: “Bán hết ạ!”
Lần này không chỉ có Chu lão đầu, mà mấy người Chu đại lang đang hóng gió ở trong sân cũng không ngồi được nữa, nhao nhao vây quanh bé, “Bán hết?”
Chu lão đầu không ngồi vững được, trượt mông từ trên ngạch cửa ngã phịch xuống đất, không khỏi kêu “Ôi chao, ôi chao”, chỉ vào Mãn Bảo nhưng không thể đánh không thể mắng, chỉ đành khóc nói, “Thật là một con nhóc phá của, con đổi thành tiền thì có tác dụng gì chứ, tiền có thể ăn sao, có thể ăn sao?”
Chu lão đầu kêu lên: “Năm ngoái thu hoạch vụ hè và thu hoạch vụ thu nhà ta chỉ còn thừa một ít lương thực, con bán hết lúa mạch trong nhà, vậy cả nhà già trẻ chúng ta ăn gì?”
Mãn Bảo ngớ ra, bé chỉ mải kiếm tiền, đã không nghĩ đến điều này.
Nhưng mà bé phản ứng lại rất nhanh, an ủi cha bé: “Cha à, không sao đâu, Bạch lão gia nói, ngày mai sẽ thanh toán tiền hàng, chúng ta có tiền thì cứ trực tiếp cầm đi mua lương thực là được.
“
Chu lão đầu không nhịn được dùng ngón tay dí lên trán bé, “Con gái à, có phải con học hành nhiều quá nên bị choáng đầu không, con bán lương thực để đi mua lương thực làm cái gì hả, con có biết con làm như thế sẽ lỗ bao nhiêu tiền không?”
“Không lỗ mà,” Mãn Bảo nói: “Cho dù phải mua lại lúa mạch, thì con bán một đấu 150 văn rồi lại mua một đấu 50 văn vẫn có thể lời được không ít mà.
“
Mãn Bảo thấy cha già khóc thật sự quá thảm thiết, cái đầu nhỏ liền cấp tốc chuyển động, vội vàng nói: “Mà cũng không nhất định phải lên huyện thành mua, trong nhà Thiện Bảo vẫn còn không ít lúa mạch, để con nói với hắn, bảo hắn bán cho nhà chúng ta, dù sao thì đằng nào bọn họ cũng phải bán lương thực ra ngoài.
“
Chu lão đầu vẫn còn muốn khóc tiếp, Chu nhị lang đã hét to một tiếng, “Cha!”
Chu lão đầu hoảng sợ, đang định phát hỏa, Chu tứ lang đã chen lên trên, hai mắt tỏa sáng hỏi, “Mãn Bảo, muội vừa nói muội bán bao nhiêu tiền một đấu cho Bạch lão gia?”
Mãn Bảo kiêu ngạo nói: “150 văn một đấu!”
Lúc này Chu lão đầu mới nghe rõ con số này, hai mắt trợn to, lại nằm thẳng!
Tiền thị bèn thuận tay cho ông một cái tát, lúc này Chu lão đầu mới giật mình tỉnh táo lại, ông không trách vợ mình mà bắt lấy tay bà hỏi, “Chẳng lẽ là ta tự dưng ngủ rồi nằm mơ?”
“Mơ cái gì mà mơ, không thấy đám trẻ vẫn đang ở đây sao?” Tiền thị quay đầu phân phó con dâu thứ hai, “Đi lấy đèn đầu tới đây, để cha con xem thử công văn Mãn Bảo mang về.
“
Phùng thị sung sướng đáp vâng, chủ yếu là bọn họ cũng muốn nhìn.
Thắp đèn dầu lên, cả nhà xúm lại một chỗ xem bản công văn kia, bây giờ Chu lão đầu chỉ miễn cưỡng nhận được vài con số, cùng với tên của mình.
Cho nên ông không thèm đi nhìn mấy cái khác, chỉ hỏi Mãn Bảo số tiền viết ở đâu, sau đó chìn chằm chằm vào chỗ đó.
Nhìn cả buổi, xác nhận đúng là viết 150 văn, Chu lão đầu liền cất công văn đi như cất bảo bối, sau đó ghét bỏ đẩy mấy đứa con trai ra, lúc này mới dịu dàng hỏi Mãn Bảo: “Mãn Bảo à, lúa mạch nhà ta là làm bằng vàng ư? Sao có thể đắt như vậy?”
“Không đắt chút nào đâu ạ,” Mãn Bảo nói: “Bây giờ trên huyện thành cũng bán hạt giống lúa mạch với giá 144 văn một đấu, mà mạch giống nhà chúng ta còn tốt hơn bọn họ, thế mà chúng con cũng chỉ bán 150 văn thôi đấy.
“
Chu lão đầu líu lưỡi, “Sao bây giờ hạt giống lại đắt như vậy? Ta nhớ không phải trước kia hạt giống lúa mạch đều là mười văn tiền hoặc chín văn tiền một cân thôi sao?”
Chu lão đầu cố gắng tính thử nhưng không tính được, dứt khoát quay sang hỏi Chu tứ lang, “Từng đấy đổi thành đấu là bao nhiêu tiền?”
“120 văn?”
Chu lão đầu lại líu lưỡi lần nữa, “Đắt như vậy hả? Sao đổi thành đấu lại đắt như vậy nhỉ?”
Mọi người:.
Đắt cái gì chứ, một đấu tầm mười hai cân, người trực tiếp mua mười hai cân thì giá nó cũng như này.
Tim Chu lão đầu cứ đập thình thịch, ông luôn cảm thấy có chút không chân thực, nửa ngày sau mới nhớ ra một chuyện, “Vậy sao các con lại bảo người trong thôn đổi lúa mạch, hẳn là cũng phải để Bạch lão gia tiêu tiền mua mới đúng.
“
“Cha, người đổi lúa mạch không phải là Bạch lão gia, mà là chúng con.
” Mãn Bảo nói: “Chúng con đổi lúa mạch xong thì bán lại cho Bạch lão gia.
“
“Gì?” Chu lão đầu không khỏi cao giọng kêu lên, hỏi: “Các con là ai?”
“Con, Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị ạ,” Mãn Bảo nói: “Thiện Bảo xin bà nội hắn cho nợ một đợt lương thực để tới đây đổi lúa mạch với người trong thôn, xong chúng con lấy số lúa mạch này bán cho Bạch lão gia, cũng với cái giá này.
“
“Chao ôi,” Chu lão đầu không khỏi vỗ đùi, nói: “Sao con lại không nói sớm, nếu con nói sớm cho cha biết, cha sẽ không mặc cả với con nữa, cứ trực tiếp đổi một cân lấy một cân thôi.
“
Mọi người khinh bỉ nhìn ông.
Chu lão đầu trừng lại: “Nhìn cái gì mà nhìn, năm ngoái bọn họ cũng đổi lúa mạch với nhà chúng ta như thế, bây giờ con gái ta muốn đổi về, sao lại phải tăng giá chứ.
“
“Cha, bà Lưu nói, chúng con không phải gian thương, sau này còn phải qua lại với bà con thôn xóm nhiều lắm, sao có thể chiếm hết món hời của mọi người được chứ?”
Tiền thị cũng liếc xéo ông một cái, nói: “Ông từng này tuổi rồi mà lòng dạ còn không được bằng một đứa trẻ như Mãn Bảo.
“
“Mãn Bảo là người đọc sách, vốn dĩ ta đã chẳng bằng nàng.
” Chu lão đầu dõng dạc nói, nhưng vẫn ngẩng đầu nói với con trai con dâu và đám cháu: “Việc này chỉ mình nhà ta biết là được, các con không được nói lung tung ra ngoài, biết chưa?”
Mọi người đáp vâng.
Chu lão đầu nói: “Nhà mình kiếm được bao nhiêu tiền, tự nhà mình biết là được, nếu nói ra ngoài thì chỉ gây phiền phức cho chúng ta, trở về phải dặn bọn trẻ cẩn thận.
“
Chu lão đầu ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ngày mai bán lúa mạch xong, lão tứ, con đi lên chợ mua nhiều thịt một chút, nhà chúng ta sẽ ăn mừng một bữa to.
“
Chu lão đầu rất vui, cả nhà họ Chu cũng rất vui.
Giờ ông đã yên tâm rồi, nhưng bởi vì quá hưng phấn nên vẫn không ngủ được, dứt khoát khoát tay để mọi người tản đi, sau đó đi ra ngoài sân hóng gió.
Thấy bụng con gái tròn vo, liền biết bé mới ăn no còn chưa tiêu cơm, liền dứt khoát kéo bé ngồi lên ngạch cửa, sau đó bảo vợ xoa bụng cho bé.
Ông cười tủm tỉm hỏi, “Mãn Bảo à, con đã tính chưa, nếu nhà chúng ta bán hết lúa mạch thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
“Con không biết, chúng ta còn chưa cân lương thực nữa.
“
“Hả? Trên công văn không viết à?”
“Không ạ, ngày mai cân xong mới viết vào.
“
Chu lão đầu nghe thế thì lại trầm ngâm.
Tiền thị thấy ông yên lặng không nói gì, bèn hỏi: “Ông nghĩ cái gì đấy?”
Chu lão đầu nói: “Ta nhớ năm ngoái bọn đại ca cũng đổi mạch giống của chúng ta, hình như đợt lúa mạch vụ đông này của bọn họ cũng toàn dùng hạt giống của nhà ta đúng không?”
Lòng Tiền thị khẽ động, gật đầu.
Chu lão đầu bèn lấy tẩu thuốc ra, thong thả nhồi sợi thuốc lá vào.
Tiền thị cũng không mở miệng nói chuyện, mặc ông nghĩ.
Nửa ngày sau, Chu lão đầu mới hỏi Mãn Bảo, “Mãn Bảo, Bạch lão gia là muốn mua hết tất cả mạch giống mới, hay là chỉ mua của các con và nhà ta thôi?”
Mãn Bảo ngẫm nghĩ, cảm thấy bé không thể thay Bạch lão gia làm chủ, vì thế nói: “Con chỉ nhắc đến nhà mình với chú ấy.
“.