Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 19: Dụ Dỗ


Bạn đang đọc Phúc Nữ Nhà Nông – Chương 19: Dụ Dỗ


Chu lão đầu không muốn nhúc nhích, “Đan giỏ nhỏ làm gì, không ăn được cũng chẳng uống được.”
“Có thể làm thành lẵng hoa kiếm tiền,” Mãn Bảo nói kế hoạch của mình với cha, chỉ lược bớt chuyện thêm kẹo, bé tràn đầy tin tưởng nói: “Đến lúc con kiếm được tiền, con sẽ đưa tiền công cho cha.”
Chu lão đầu sờ sợi thuốc lá giắt trên eo, không nỡ lấy ra, ông đã quyết định đem thuốc lá trong nhà bán hết đi, tuy rằng chẳng đáng mấy đồng, nhưng cũng có thể mua mấy thang thuốc cho bà vợ.

Chu lão đầu liếc nhìn con gái một cái, lắc đầu nói: “Cha không thèm gì chút tiền công kia, cho nên vẫn không làm.”
Ông cũng chẳng muốn theo mấy đứa trẻ càn quấy.

Trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ thất vọng, Mãn Bảo đi tìm mẹ làm chỗ dựa, Tiền thị không chịu nổi Mãn Bảo làm nũng, chỉ có thể nói với Chu lão đầu, “Có phải việc gì to tát đâu, ông đang rảnh rỗi thì đan cho bọn nhỏ mấy cái đi, cũng chẳng phí sức.”
Thê tử lên tiếng, con gái và mấy cháu trai cháu gái lại đưa mắt trông mong nhìn ông, Chu lão đầu không còn cách nào, chỉ đành đi đến túp lều của thằng hai lấy mấy cành trúc hỏng đan giỏ tre cho bọn nó.

Thấy Đại Đầu và Nhị Đầu cũng sấn vào ngồi xem, ông liền xách hai đứa lại, nói: “Tới đây, ông nội dạy các ngươi, tuổi các ngươi cũng không nhỏ, nên học chút tay nghề rồi.”
Trong thôn người biết đan tre trúc không nhiều lắm, nhưng cũng không phải rất ít, mỗi tội cái nghề này không phải cứ học là giỏi, ít nhất ở già trẻ trong thôn, người có thể đem đồ đan bằng tre trúc lên huyện thành bán cũng chỉ có mỗi Chu nhị lang.

Hắn đan giỏ tre, sọt tre vừa chắc vừa dày, cho lúa mạch vào cũng không bị rơi ra, nhưng có người đan giỏ tre, sọt tre kiểu hình thức, nhìn không khác gì đồ trên chợ, nhưng dùng vài lần thì trúc sẽ bị bung ra, loại đồ này bị thủng liền coi như bỏ.


Tay nghề của Chu lão đầu thuộc về loại sau.

Chẳng qua sọt tre lớn ông không đan được, chẳng lẽ cái giỏ to bằng cái đầu nhỏ của cô con gái đang cầm trên tay cũng không đan được sao?
Chỉ đan cho có hình thức thôi, để đầy mười quả trứng gà, Chu lão đầu cảm thấy có xách mười năm cũng không hỏng được.

Bởi vì ông không để thứ này vào mắt, lại toàn dùng mấy cành trúc hỏng của nhị lang, cho nên ông chẳng thấy phí hoài để đám cháu cùng làm.

Mãn Bảo nhìn thấy cũng ngứa ngáy không thôi, định cầm trúc ra học, còn kéo Đại Nha và Nhị Nha đi cùng.

Chu lão đầu thoáng nhìn qua hai cháu gái, loại tay nghề này con gái không nên học, nhưng lại nhìn xuống mấy cành trúc trên mặt đất, Chu lão đầu nghĩ, học đi, học đi, trúc này dùng rồi sẽ rất khó làm lại, ông lại không phải thằng hai, không uốn lại được.

Dùng hết cành trúc rồi, sẽ không cần đan nữa.


Mãn Bảo không biết âm mưu của cha, còn nghiêm túc mở to mắt xem động tác của ông.

Chu lão đầu vừa đan chậm rì rì vừa nói với bé: “Đứa bé con như con, cành trúc cũng không uốn cong được, sấn vào đây làm gì? Cẩn thận đừng làm tay bị thương.”
Tiền thị đang ngồi trên ghế phơi nắng, thấy thế liền cười vẫy tay với Mãn Bảo: “Mãn Bảo, lại đây mẹ dạy con.”
Mãn Bảo liền ôm cành trúc vui vẻ chạy tới, “Mẹ, người cũng biết đan tre trúc ạ?”
“Thấy cả đời rồi, cho dù tay chưa từng làm thì lòng cũng hiểu rõ.” Tiền thị bị bệnh, không làm được việc nặng, nhưng việc như ngồi uốn đan cành trúc này thì không thành vấn đề.

Bà liền ngồi vậy, vừa đan, vừa giảng giải cho Mãn Bảo, loại đồ nhỏ bằng trúc này cũng không khó, tốc độ rất nhanh, thành phẩm đầu tiên của Tiền thị đã rất mau ra lò.

Mãn Bảo cầm lấy qua so sánh với hai cái cha bé làm, nhăn mũi nhỏ nói: “Mẹ, mẹ làm xấu quá đi.”
Chu lão đầu liền kiêu ngạo cười ha ha, “Cha con ít gì cũng từng đan không ít đồ tre trúc, đương nhiên sẽ làm đẹp hơn mẹ con.”
Tiền thị không hề nhụt chí, vẫy tay nói với Mãn Bảo: “Lấy mấy cành lại đây, ta đan lại một cái.”
Bà tủm tỉm cười nói: “Quen tay hay việc, không có cái gì chỉ học có mấy lần đã biết.”
Mãn Bảo cảm thấy mẫu thân nói rất đúng, vì thế lại kéo mấy cành trúc cho mẹ bé.


Vốn dĩ đã chuyển từ nơi của ông nội sang chỗ bà nội học tập, lại cảm thấy bà nội đan quá xấu, vừa mới dời về vị trí bên cạnh ông nội bốn đứa nhỏ liền nhìn trái nhìn phải một lúc, không biết nên học với ai thì tốt.

Mãn Bảo liền ghét bỏ nói với bọn họ, “Các ngươi không thể chân trong chân ngoài như vậy, được rồi, Đại Đầu Nhị Đầu, các ngươi theo cha học đi, Đại Nha Nhị Nha tới đây học với mẹ.”
Lúc này bốn đứa nhỏ mới yên ổn trở lại, không đổi tới đổi lui nữa.

Tiền thị cười tủm tỉm nhìn, trong lòng cảm thấy vẫn là con gái mình có chủ ý.

Người nhàn nhất toàn trường chính là Mãn Bảo, nhưng đó chỉ là bên ngoài, kỳ thật bé cũng rất bận, một cái giỏ tre vừa được làm ra, Mãn Bảo liền cầm lấy bàn bạc với Khoa Khoa, “Ngươi cảm thấy giỏ tre mẹ ta làm có bán được không?”
Hệ thống nói: “Trên đời này không có vật phẩm nào không thể bán được, ngươi có thể tiến hành gia công lần thứ hai.”
Mãn Bảo: “Vậy ta sẽ chọn hoa đẹp nhất cho nó.”
Mãn Bảo bắt đầu ở trong đám hoa cho ra những bông hoa bé cho là đẹp nhất, sau đó cắm lên lẵng hoa của mẹ bé, đủ mọi màu sắc trộn lẫn thành một đống, nhưng bé nhìn rất thích, còn vui vẻ rạo rực, “Lẵng hoa này vừa nhìn đã thấy đẹp.”
Khoa Khoa trầm mặc hồi lâu mới nói: “Trên đời này người có thẩm mỹ giống ký chủ khả năng không nhiều lắm.”
Mãn Bảo lặp lại mấy lời này một lần, mãi sau mới phản ứng lại, “Khoa Khoa, ngươi nói lẵng hoa của ta xấu?”
“Lẵng hoa không có vẻ như này.” Hệ thống không nhịn được tự mình đi Bách Khoa Quán tìm một ít ảnh, sau đó ném cho Mãn Bảo xem, “Như vậy mới gọi là lẵng hoa, còn của ngươi, ừm, gọi là thùng rác bằng trúc trang trí hoa.

Còn là cái thùng rác thất bại.”

Mãn Bảo đã không nghe thấy Khoa Khoa đang nói gì, bé mở to đôi mắt nhìn chằm chằm những hình ảnh này, suýt chút nữa vui vẻ lăn lộn trên đất, “Đẹp quá đi, đẹp quá đi mà, Khoa Khoa, ngươi cho ta được không?”
Chu lão đầu và Tiền thị liền thấy con gái nhà bọn họ ôm cái giỏ tre xấu xí bà làm kia cười đến mức xém chảy cả nước miếng.

Hai vợ chồng trầm mặc một chút, lại nhìn cái giỏ tre cắm lung tung đầy hoa, cảm thấy bọn họ nên để ý chút đến việc dạy con thế nào là xấu đẹp, thật sự đó, cái giỏ xấu như thế, sao con bé có thể vui vẻ đến vậy?
Bốn đứa nhỏ Đại Đầu đem đầu cúi đến mức thấp nhất, hận không thể chôn vào trong đống cành trúc này, cô nhỏ nhất định nghĩ đến kế hoạch kiếm tiền lớn của bọn họ, nhưng giỏ tre xấu như vậy có thể bán ra được sao?
Hệ thống nhìn lướt qua tích phân của Mãn Bảo, nói: “Ký chủ, dù tích phân của ngươi đủ để mua giỏ tre, nhưng lại không đạt tới quyền hạn mở ra thương thành, cho nên ta không thể mua cho ngươi.”
Mãn Bảo vẫn là lần đầu tiên nghe tới thương thành, hỏi: “Thương thành là cái gì?”
“Nó cũng không khác với chợ của các ngươi lắm, ký chủ có thể mua đủ loại đồ vật ở trên đó, lẵng hoa cũng mua được.”
“Vậy khi nào ta mới có thể mở thương thành?” Mãn Bảo cảm thấy nếu thương thành này có thể mở ra, vậy chẳng phải là về sau khi nào bé thích đi chợ đi dạo phố liền có thể đi sao?
“Chờ tới khi tích phân tích lũy của ký chủ đạt một nghìn, và không có lịch sử nợ nần mới có thể.”
Mãn Bảo liền sa sút hạ vai, học nhị ca bé cò kè mặc cả, “Nhiều quá nha, không thể cho rẻ chút sao?”
Khoa Khoa vô tình khước từ bé, “Không được!”
___
Rất lâu sau đó, khi Mãn Bảo lớn hơn chút, bé cũng thông minh hơn, có một ngày bé thấy Khoa Khoa ở thương thành mua cho bé cái loại kẹo vẫn thường mua này, lại nhớ tới ngày hôm nay, mới muộn màng phản ứng lại, “Khoa Khoa, ngươi lừa ta.”
Khoa Khoa: Không lừa ngươi, ngươi nguyện ý tiến lên phía trước sao?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.