Đọc truyện Phục Ma Trọng Sinh Ký – Chương 81: Tâm tư xao động
– Nguyễn Cân…!
Đôi mắt Tấn mở to trước câu trả lời của Mr Núi, lẽ nào là.. Chắc chắn không thể sai được… Chính là gã nhóc con tên Cân đấy… Thật không ngờ…
– Này… Này… Chàng trai trẻ…! ( Mr Núi nhíu mày lên tiếng)
– À uhm…! Tôi chỉ đang suy nghĩ một chút thôi…! Nguyễn Cân à…? Tôi không biết…! ( Tấn xua tay lắc đầu)
– Vậy tại sao cậu lại biết vận dụng linh khí…?
– Anh đã bao giờ nghe nói đến yoga cổ xưa chưa? Trong đấy có một phương pháp dạy con người ta cách hấp thụ năng lượng…! Nó giống như cách vận dụng linh khí mà anh nói…!
– Vậy sao…? Tôi chưa bao giờ nghe nói đến việc đấy…!
Mr Núi trầm tư suy nghĩ nhìn về phía Tấn, Tấn lúc này cũng không biết nên nói sao, nếu hắn nói mình là sư phụ của Nguyễn Cân thì có chúa mới tin lời hắn nói, mà ở đây thì không ai tin đạo thiên chúa. Lúc đấy thì càng làm tăng sự nghi vấn về mình trong suy nghĩ của họ, cũng may Việt tiến lại gần mỉm cười rồi lên tiếng đỡ lời:
– Chắc anh vẫn chưa biết thanh niên trẻ này là ai nhỉ? Đây chính là cậu chủ thứ hai của gia tộc họ Kim…! Gia tộc thế lực nhất miền bắc…!
Mr Núi trợn trừng mắt như không thể tin lời Việt nói, giọng gã run run nói không nên lời:
– Ý cậu… tên nhóc này là Kim Hổ á….?
*************************************
Lúc này, ông bác già và Dương vẫn ở ngoài sân chờ đợi. Xen lẫn trong Dương lúc này là rất nhiều cảm xúc hỗn loạn, cô không biết phải đối mắt ra sao phải cảm xúc từ kiếp trước cũng như đối diện với cảm xúc của chính mình ở kiếp này.
Ông bác già dường như hiểu được tâm trạng hỗn loạn của Dương nên cất lời hỏi:
– Cô có vấn đề gì sao…?
– Dạ không…! ( Dương thở dài trả lời)
– Cô nói dối tệ lắm…! Có phải là chuyện tình cảm giữa hai chàng trai trẻ kia không…?
Dương đỏ mặt không nói lên lời, lúc này cô chỉ gật đầu nhẹ như xác nhận trả lời trước câu hỏi của ông bác già. Ông bác thở dài rồi nhếch mép khẽ cười nói:
– Cuộc đời luôn có nhân quả…! Những chuyện kiếp trước mà còn liên quan đến kiếp này đều là do gieo nhân mà ra…! Nhưng cô phải hiểu kiếp này cô là ai…! Cô là Dương chứ không phải là Lý Ngọc Dung…! Cô hiểu lời ta nói chứ…?
Dương định lên tiếng trả lời thì bỗng nhiên một cơn gió lạnh từ ngoài đường thổi vào, ông bác già bấm độn tay biết có điều không ổn liền ra hiệu cho Dương đi vào trong nhà.
Bên ngoài đường, một bóng người lúc ẩn lúc hiện từ từ tiến lại gần trước cửa sắt của cục tâm linh miền bắc. Hắn cảm nhận rõ có một luồng sức mạnh đang bao bọc xung quanh nơi này, miệng hắn khẽ mỉm cười rồi lẩm nhẩm điều gì đó.
Cánh cửa sắt bỗng rung lên bần bật rồi đổ sập xuống ầm một cái, luồng âm khí từ bên ngoài đường ùa thẳng vào bên trong tạo thành một khung cảnh u ám đến rợn người.
– Lý… Ngọc… Dung…!