Đọc truyện Phục Ma Trọng Sinh Ký – Chương 58: Thôi miên
Hai người đến rồi à?
Thầy Việt mỉm cười điềm đạm nhìn về phía Tấn và Dương, Tấn nhìn về phía Dương rồi đưa mắt về phía thầy Việt lên tiếng:
– Em đã đưa cô ấy đến đây rồi…! Có vẻ như càng ngày mọi chuyện càng không ổn…!
Thầy Việt ra hiệu cho hai người ngồi xuống rồi nhìn về phía Dương hỏi:
– Có vẻ như mọi thứ đã đi quá giới hạn…! Những ký ức ấy giờ không chỉ xuất hiện trong mơ có phải không?
– Sao thầy biết ạ..? ( Dương rụt rè lên tiếng hỏi)
– Tôi đã nghiên cứu qua sách báo về hiện tượng mà em gặp phải…! Có rất nhiều người cũng giống em đều mơ lặp đi lặp lại về một điều gì đó và cuối cùng…!
-Cuối cùng sao ạ…?
– Tất cả bọn họ đều phát điên…!
Dương xám mặt lại không nói lên lời, cô run rầy như không thể tin những gì mà thầy Việt vừa nói. Tại sao mọi chuyện lại xảy đến với cô chứ? Cô đã làm gì sai? Tấn thở dài rồi nhìn Thầy Việt hỏi:
– Có cách nào thoát ra khỏi tình trạng này không hả thầy…?
– Về việc này..rất khó nói..! Nhưng tôi có một cách để thử…! Dùng liệu trình thôi miên…!
– Thôi miên…?
– Đúng vậy…! Tôi sẽ dùng thôi miên để Dương miêu tả lại những thứ mà em mơ..! Xem rốt cuộc trong mơ thì việc gì xảy ra…! Chỉ khi tìm được gốc rễ của sự việc thì chúng ta mới có thể giải quyết dứt điểm…!
– Nghe có vẻ khá rắc rối…! Nhưng thật sự rất có tính thuyết phục…!
Tấn đưa tay lên cằm suy nghĩ rồi nhìn về phía Dương, khuôn mặt Dương tỏ ra phờ phạc nhưng rồi cô cũng nhắm mắt gật đầu. Nếu đã không còn cách nào khả quan hơn thì cứ thử một lần cũng không vân đề gì.
Thầy Việt để một chiếc ghế dựa ở giữa căn phòng rồi ra hiệu cho Dương ngồi xuống đó, rồi anh lấy ra một con lắc và lên tiếng “
– Giờ tôi sẽ dùng phương pháp ” cái nhìn cố định ” để thôi miên em…! Em hãy tập trung nhìn về phía con lắc đang di chuyển…! Từ từ…! Từ từ…!
Lòng đen mắt của Dương di chuyển theo hướng con lắc đang chuyển động, cô như cảm thấy mọi thứ mờ dần đi rồi tan trong ảo ảnh như lúc này trong mắt cô chỉ còn sự xuất hiện của con lắc vậy.
– Đôi mắt em dần dần khép lại…! Em cảm thấy như mình muốn ngủ phải không…? Vậy hãy từ từ nhắm mắt vào và cho tôi biết là em đang thấy những gì…?
– Em thấy… mình đang đứng trước sân…! Hình như là ở trước một ngôi chùa lớn…!
– Rồi gì nữa…! Em còn thấy những gì nữa…!
– Đối diện với ngôi chùa là một cái hồ lớn…! Ở giữa hồ có một cái đình…rất cũ… rất xưa…!
– Em còn thấy gì nữa? Kể nốt đi…!
– Bên cạnh chùa… có một chiếc cầu lớn… có mái hiện che mưa cũng khá xưa….! Hình như xa xa có ai đó đang nhìn em mỉm cười…! Người đó… người đó… rất thân thiết…!
– Em có nhìn rõ được mặt người đó không…?
– Em không thấy…! Không rõ…! Đừng… đừng lại gần đây… Đừng…!
Dương mở choàng mắt ra, hai vầng trán của cô lấm tấm mồ hôi như vừa trải qua một cơn ác mộng vậy. Thầy Việt trầm tư suy nghĩ một chút rồi lên google tìm kiếm thứ gì qua máy tính, một lúc sau thầy mới ra hiệu cho Dương lại gần rồi lên tiếng hỏi:
– Em xem có phải chỗ này là nơi mà em đã thấy trong mơ không…?
– Đúng…! Đúng rồi…! Chính là chỗ này…!
Tấn nhìn vào hình ảnh trên máy tính rồi nhíu mày ngạc nhiên:
– Đây… là…Chùa Thầy…!
– Chính xác…! Chùa Thầy – Sài Sơn – huyện Quốc Oai – Hà Nội…!