Phúc Lợi Sau Khi Ngủ

Chương 97


Bạn đang đọc Phúc Lợi Sau Khi Ngủ – Chương 97


Thẩm Văn Bân nghe được Diệp Hạo Hiên chính miệng thừa nhận quan hệ giữa hắn cùng Thẩm Nhan, ông ta cảm thấy thập phần ngạc nhiên, thần sắc phức tạp đánh giá hai người bọn họ.

Trong lòng Triệu Quyên giống như hung hăng bị đánh một quyền, cắn chặt răng hàm, trong ánh mắt tản ra âm lãnh, thân hình thon gầy hơi hơi lắc lư.

Khương Bích Vân lại giống như rốt cuộc bắt được nhược điểm của Thẩm Nhan, khóc lóc bổ nhào vào trong lòng ngực Thẩm Văn Bân.

Đam Mỹ Hài
Cô ta dùng sức loạng choạng bám lấy cánh tay ông ta, chỉ vào Thẩm Nhan lên án nói: “Ba, người cần phải vì con làm chủ a! Là Thẩm Nhan cô ta ở sau lưng đoạt đi Hạo Hiên, còn đánh con một cái tát! Ô ô ô…”
Người nào không biết, nghe thấy tiếng khóc quỷ thần khiếp sợ của Khương Bích Vân này, còn tưởng rằng cô ta thật sự bị dã quỷ xơi tái.


“Thực xin lỗi! Tôi làm người trong cuộc còn muốn giải thích một chút!”
Diệp Hạo Hiên nhịn xuống xúc động muốn đánh người, sắc mặt âm trầm liếc xéo Khương Bích Vân nói: “Xin hỏi Khương tiểu thư, tôi đây đã từng cùng cô xác định quan hệ yêu đương hay hôn nhân chưa? Nếu như không có, kia làm sao có thể nói là cướp đi?”
Nói, hắn dừng một chút.

Sau đó, thanh âm lạnh lẽo của hắn tiếp tục vang lên, nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, lần đầu tiên khi chúng ta gặp mặt, tôi đã trực tiếp biểu đạt với cô quá rõ ràng, tôi đối với cô không có hứng thú, chỉ là ngại mặt mũi với chú của tôi, mới miễn cưỡng đáp ứng cùng cô kết giao bạn bè.


Sau khi Diệp Hạo Hiên nói xong, môi mỏng giơ lên một nụ cười nhạo, thay đổi loại ngữ khí trào phúng nói: “Chẳng qua, bản nhân Khương tiểu thư cũng không để ý tới việc tôi nhiều lần cự tuyệt, lặp đi lặp lại nhiều lần hướng tôi biểu đạt sự ái mộ.


“Anh… Tôi…”
Khương Bích Vân bị Diệp Hạo Hiên nói đến không chỗ dung thân, cô ta tức giận đến đỏ mặt tía tai, lại nói không ra bất luận lời nào để phản bác, thân hình không tính là cao gầy cũng ngăn không được tức giận mà run rẩy.

Đây là lần đầu tiên cô ta bị mất mặt như thế, để cho cô ta tức giận là mẹ ruột của mình không chỉ không hỗ trợ, ngược lại, lại làm trò trước mặt người ngoài mặt mà giáo huấn cô ta.

“Ô ô ô… Tôi không muốn sống nữa a!”
Khương Bích Vân cảm thấy mất hết thể diện, thật sự không nhịn được, liền bụm mặt kêu khóc ré lên, dùng phương thức muốn chết muốn sống để cấp cho mình bậc thang đi xuống.

Thẩm Nhan từ nhỏ đối với mấy trò khỉ này của Khương Bích Vân cũng coi như quen thuộc, cô vân đạm phong khinh mở miệng nói: “Nhà của chúng ta ở trên tầng ba mươi, hiện tại chị mở cửa sổ ra từ nơi này nhảy xuống, nhất định có thể chết.



Khương Bích Vân nghe vậy, quả thực sắp tức đến nổ phổi, cô ta làm bộ liền phải hướng đến bên cửa sổ, một đôi đôi mắt tanh hồng trừng mắt nhìn Thẩm Nhan nói: “Mày đừng tưởng rằng tao thật sự không dám! Đến lúc đó, tao thành quỷ đều sẽ không bỏ qua mày!”
Triệu Quyên thấy Khương Bích Vân thật sự đem cửa sổ mở ra, rốt cuộc vẫn là sợ thật sự xảy ra chuyện.

Vì thế, bà ta vội vàng tiến lên ngăn trở, “Không cần hồ nháo! Con quay lại đây cho mẹ!”
“Các người không phải đều khi dễ con sao, đều không thích con sao?! Con đây còn sống để làm gì?!”
Khương Bích Vân lúc này càng nói càng hăng hái, cô ta khăng khăng muốn nhảy cửa sổ, ý đồ tránh thoát sự lôi kéo của Triệu Quyên.

“Nháo đủ chưa?!”
Thẩm Văn Bân tiến lên một phen kéo lấy Khương Bích Vân, đem cô ta túm một túm ra sau, cả người cô ả liền ngã ngồi thật mạnh ở trên mặt đất.

Ngay sau đó, hắn ngước mắt nhìn Triệu Quyên nói: “Bà hiện tại đem Khương Bích Vân về phòng đi, tôi có lời muốn nói cùng hai người họ.



Triệu Quyên thấy Thẩm Văn Bân thật sự tức giận, bà ta sợ nếu Khương Bích Vân lại tiếp tục náo loạn, về sau hai mẹ con bọn họ không bao giờ có thể từ trên người Thẩm Văn Bân lấy được bất luận cái gì tốt, liền thuận theo đáp ứng.

“Tốt, tôi đây liền đem nó về phòng đợi.


Triệu Quyên căm giận đem Khương Bích Vân từ trên mặt đất kéo lên, sau đó nửa kéo nửa túm đem cô ta đưa tới trong phòng ngủ.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.