Đọc truyện Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công – Chương 184: Phải đi
Edit: gau5555
Beta: dark Angel (Bella Ngân)
Nhạc Du Du nói vô cùng lớn tiếng, Nam Cung Lan Lan trong nháy mắt dừng lại cước bộ, sau đó ẩn giấu ở sau gốc cây mai thơm ngào ngạt, nàng muốn nghe trộm suy nghĩ của Hoa Hồ Điệp.
Mà Hoa Hồ Điệp lại không nghĩ tới Nhạc Du Du sẽ nói như vậy, nhất thời mở to hai mắt nhìn quên cả không phản ứng.
“Này.” Nhạc Du Du nhịn không được đưa tay ở trước mắt hắn quơ quơ, sau đó cố ý rất ái muội chợt nhíu mày, “Thế nào? Đừng nói là không phải đối với ta ái mộ đã lâu, bây giờ nghe lời này, vui mừng quá độ thôi?”
Hoa Hồ Điệp giật mình một cái thanh tỉnh lại, lúc nhìn thấy mắt hạnh của Nhạc Du Du kia đang trêu tức, không khỏi nở nụ cười khổ: “Vương phi cô nãi nãi, có gì để vui đùa chứ, nhưng cái này không thể vui đùa nha a, ngươi không phải là muốn để cho lão đại một chưởng bổ ta chứ?”
Nhạc Du Du vô tội nhún nhún vai.
“Bất quá, nói thật đi a.” Hoa Hồ Điệp bỗng nhiên bất đắc dĩ chợt nhíu mày, giọng điệu nửa thật nửa giả, “Nếu như lúc trước đâu, ta còn thật sự có quá cái ý nghĩ này nga…” Nói xong cố ý ném cái mị nhãn qua đây, “Chỉ bất quá…” Nói, khẽ thở dài, “Chỉ bất quá bây giờ có một tiểu quận chúa, ta còn thật không dám làm loạn.”
“Ngươi thực sự yêu nàng.” Nhạc Du Du tuy là hỏi, thế nhưng giọng điệu cũng khẳng định, thứ duyên phận này thật là kỳ quái đi.
“Nàng mặt ngoài rất điêu ngoa, nhưng kỳ thực đáy lòng đặc biệt đơn thuần, cũng rất thiện lương.” Hoa Hồ Điệp hơi rũ mắt, che giấu một tia thất lạc lóe lên trong mắt, “Yêu nàng ta không hối hận.” Lúc lại có chút thì thào mở miệng, “Nàng có chút thời gian cùng ngươi rất giống nha…”
Nhạc Du Du hơi cắn môi một cái, sau đó đưa tay vỗ vai Hoa Hồ Điệp một cái: “Hoa Hoa, quen biết ngươi, thật tốt.” Lập tức giương lên khuôn mặt tươi cười, “Duyên phận có đôi khi thật là rất kỳ diệu, phải đợi được tiếc phúc, muốn học sẽ phải thương tiếc người trước mắt nha…”
“Ta biết.” Hoa Hồ Điệp cũng giương lên khuôn mặt tươi cười, lúc chống lại ánh mắt của Nhạc Du Du, trong mắt hiện lên một tia thỏa mãn cùng thoải mái, “Vì thế, ta quyết định cùng nàng tiếu ngạo giang hồ…”
“Hoa Hoa, nhất định phải hạnh phúc nha.”
“Sẽ, ngươi cũng như vậy.” Hoa Hồ Điệp gật đầu nếu lựa chọn như vậy, hắn sẽ đem toàn bộ yêu thương cho nàng chuyển lên người Lan nhi…
Nhạc Du Du liếc mắt nhìn Nam Cung Lan Lan ở xa xa, sau đó hướng về Hoa Hồ Điệp nháy mắt.
Hoa Hồ Điệp trong nháy mắt hiểu rõ, sau đó bỗng nhiên liền thở dài một tiếng: “Vương phi ngươi biết không? Lúc ta quen biết Lan nhi, ta đều cảm thấy Hoa Hồ Điệp ta sống hơn hai mươi năm không uổng phí a… Hiện tại nữ nhân khác, ta đều không có hứng thú liếc mắt nhìn…”
Nhạc Du Du nhịn không được nổi da gà rụng đầy đất, người này cảm thấy có thể làm diễn viên.
Trốn ở cách đó không xa Nam Cung Lan Lan bắt đầu nghe bọn hắn nói chuyện cảm thấy có chút ít phiền muộn, bất quá, câu nói kế tiếp lại làm cho nàng không khỏi đắc ý cười, sau đó phi thân nhảy ra ngoài, vung tay roi lên một chút: “Ngươi nếu như còn dám trêu hoa ghẹo nguyệt ta liền thiến ngươi…”
“Lan nhi, ngươi sao lại ở đây?” Hoa Hồ Điệp giả vờ vẻ mặt kinh hỉ, sau đó nắm chặt tay nhỏ bé của nàng, “Tiểu cô nãi nãi, ta nào dám a? Hơn nữa, hoa dại cỏ dại này làm sao có thể so với ngươi?”
Nhìn Nam Cung Lan Lan trong nháy mắt đỏ bừng mặt, Nhạc Du Du nhịn không được bật cười lên, nam nhân dỗ ngon dỗ ngọt vĩnh viễn đều được hoan nghênh nhất.
“Du Du tỷ tỷ, ngươi sao lại một mình ở chỗ này?” Nam Cung Lan Lan lúc này mới nhớ tới còn có người ngoài ở đây, vội vàng tránh ra cái ôm ấp ái muội của Hoa Hồ Điệp, “Hạo ca ca đâu?”
“Ta không sao đi ra ngoài một chút…” Nhạc Du Du đạm đạm cười, bỗng nhiên cũng nghi hoặc nhìn hai người bọn họ, “Vậy các ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
“Lần trước sau khi từ vương phủ đi ra, chúng ta liền đi du ngoạn chung quanh, còn giúp Hạo ca ca không ít việc nha…” Nam Cung Lan Lan trong mắt lóe ra hưng phấn, “Giang hồ so với vương phủ có thể có thú hơn…”
“Đúng vậy, lần này nghe nói tấn công thành Phi Nhứ, chúng ta liền vội vàng chạy tới, vốn là muốn đi đến vương phủ tìm các ngươi, thế nhưng vừa lúc vượt qua Hương nhật, Lan nhi muốn đi qua thắp hương, ta không tin cái này, nên đi ra ngoài một chút kết quả là gặp ngươi bị độc con nhện tập kích…” Hoa Hồ Điệp khóe miệng nhất câu, nếu không có Nam Cung Lan Lan kiên trì, hắn thật đúng là không cứu được Nhạc Du Du đâu.
“Cái gì?” Nam Cung Lan Lan vừa nghe xong nhất thời cảnh giác nhìn chung quanh một lần, “Có người tập kích ngươi sao? Ở nơi nào? Ta mà ở đây hắn sẽ không thể…”
“Ở nơi đó.” Hoa Hồ Điệp buồn cười ôm hông của nàng, sau đó một ngón tay chỉ dấu vết màu đen trên mặt đất, “Đã hóa thành nước xông vào dưới đất…”
Nam Cung Lan Lan nghi hoặc nhìn Nhạc Du Du, cho rằng Hoa Hồ Điệp đang gạt nàng, nhưng thấy Nhạc Du Du rất nghiêm túc gật gật đầu, không khỏi toàn thân rùng mình một cái, sau đó bốn phía nhìn: “Chúng ta vẫn là mau ly khai khỏi nơi này đi, có chút lạnh…”
Nhạc Du Du cùng Hoa Hồ Điệp vội vàng gật đầu, sau đó nâng bộ hướng về phía bên ngoài đi đến, thế nhưng vừa mới đi vài bước, liền nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm cành cây bẻ gãy “Rắc”.
Ba người giật nảy mình, tập thể quay đầu lại, cây bạch mai bị độc con nhẹn kia quật vào, cứ như vậy thân cây lại đã bị độc ăn mòn, tán cây to như thế đã thẳng tắp rơi xuống, cánh hoa của cây bạch mai trong nháy mắt bay lượn lên, như là mưa cánh hoa một hồi, lưu loát thật là đẹp.
Chỉ là, lúc ba người nhìn nhau một chút một cảm giác sợ hãi tràn lan ra, sau đó cấp tốc chạy xa.
Nhạc Du Du vốn là muốn bọn họ ở lại vài ngày, thế nhưng Nam Cung Lan Lan biết ca ca mang binh đi phía nam, liền rùm beng muốn đi hỗ trợ, sau đó tiện đường hồi Bình Nam vương phủ, Hoa Hồ Điệp muốn đi cầu hôn.
Nhạc Du Du vừa nghe xong, cũng không lưu lại, chỉ nói cho nàng biết, chờ thời gian ngày đại hôn của bọn hắn, nàng nhất định sẽ làm một cái hồng bao lớn siêu cấp cho bọn hắn.
Lúc cùng Hoa Hồ Điệp bọn họ cáo biệt, Nhạc Du Du trở lại vương phủ, lúc này mặt trời đã xuống dần, nguyên bản vẫn là hơi có chút tức giận, dù sao Lãnh Hạo Nguyệt vẫn còn có một chuyện lừa dối nàng, nàng một mực suy nghĩ có muốn tha thứ hắn hay không đây… Chỉ là, Lãnh Hạo Nguyệt vẫn không có trở về, tới giờ lên đèn, lại vẫn không có tin tức.
Nhìn sắc trời càng ngày càng đen, Nhạc Du Du đứng ngồi không yên, lần này ở trong tay Nhện Độc tìm được đường sống trong chỗ chết, làm cho thần kinh của nàng yếu đuối lên rất nhiều, sinh mệnh thực sự là quá yếu đuối, vì thế, nàng quyết định trước tiên buông tha “Ân oán cá nhân” của nàng cùng Lãnh Hạo Nguyệt vâng theo ý nghĩ trong lòng, đó chính là, nàng nhớ hắn, nàng muốn gặp hắn, nàng muốn cùng hắn đối mắt với tất cả.
“Vương phi, người không thể vào cung.” Linh Lung vội vàng ngăn cản suy nghĩ của Nhạc Du Du.
“Linh Lung, ngươi sẽ không hiểu tâm tình của ta.” Nhạc Du Du rất nghiêm túc trợn to mắt nhìn nàng, “Hôm nay ta phải đi, Bảo Bối liền cầu xin ngươi.”
Linh Lung chỉ phải gật đầu
“Để cho Phi Nhạn mang ta đi, trong cung nàng thành thục.”
“…” Linh Lung nhìn ánh mắt của Nhạc Du Du, một lúc lâu, cuối cùng một lời cự tuyệt cũng không nói ra được.