Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công

Chương 164: Nương


Đọc truyện Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công – Chương 164: Nương

Edit: gau5555

Beta: dark Angel (Bella Ngân)

Nhạc Du Du còn chưa đi đến được cửa lớn,  đã bị Linh Lung cản lại, từ lúc Nhạc Du Du trở về lần này, Linh Lung đối với nàng phá lệ để bụng, cơ hồ một tấc cũng không rời a, rất sợ có sơ xuất gì gì đó, bây giờ, vương gia lại hạ lệnh, đây là thời kỳ rất quan trọng, nàng phải chăm sóc vương phi thật tốt, nàng trung thành với cương vị công tác vạn nhất không thể để sự kiện mất tích phát sinh.

Nhạc Du Du biết Linh Lung là quan tâm đến mình, cũng biết Lãnh Hạo Nguyệt làm như vậy là không muốn mình gặp chuyện không may, thế nhưng nàng cũng không muốn chờ đợi như vậy mà không làm được gì, nếu máu của nàng có thể cứu vớt được sinh linh, thì nàng cũng không thể không làm cái gì phải không?

Nhạc Du Du vừa nhìn Linh Lung không để cho mình đi ra ngoài, đã nghĩ có thể nói để nàng cùng mình đi, thế là liền lôi kéo Linh Lung ngồi xuống, đem ý nghĩ của chính mình hết thảy nói cho nàng.

“Không thể.” Linh Lung lại kiên quyết lắc đầu, “Như vậy quá nguy hiểm, Duệ vương sẽ không dễ dàng bị tác động như vậy.”

“Không thử một chút làm sao biết không thể?” Nhạc Du Du nhíu mày, “Vạn nhất thành công, không phải có thể miễn đi rất nhiều phiền phức không đáng có? Mọi người ở trên chiến trường chân ướt chân ráo là tốt rồi…”

“Thế nhưng…”


“Đừng thế nhưng.” Nhạc Du Du không muốn nghe nàng dong dài, khoát tay chặn lại cắt đứt lời của nàng, “Kết luận một điểm, ngươi có đi hay là không?”

“Việc này vẫn là phải thông báo cho vương gia thật tốt.” Linh Lung cố chấp không muốn làm cho Nhạc Du Du mạo hiểm, “Sinh mệnh của nô tỳ thì không cần quan tâm, thế nhưng, vạn nhất vương phi có cái gì không hay xảy ra mà nói, vương gia phải làm sao bây giờ?”

“Nếu như vậy, quên đi.” Nhạc Du Du vừa nhìn Linh Lung thực sự nói không thông, cũng chỉ bất đắc dĩ thở dài, sau đó đứng dậy trở về thời gian Linh Lung cũng thả lỏng cảnh giác, bỗng nhiên xoay người lại phất một ít bột trong tay.

Không hề phòng bị Linh Lung cứ như vậy mềm ngã xuống.

“Xin lỗi nha, Linh Lung.” Nhạc Du Du ngồi xổm người xuống áy náy cười cười, “Ta biết ngươi cùng tướng công cũng muốn tốt cho ta, thế nhưng, ta cũng muốn vì tướng công làm chút chuyện, hơn nữa ta đã quyết định thì sẽ không thay đổi.” Nói xong, cầm một bình nhỏ đi ra, “Đây là máu của ta, làm phiền ngươi giao cho sư phụ bọn họ, chuẩn bị bất cứ tình huống nào đi.” Nói xong, đứng dậy liền đi ra ngoài.

Linh Lung lo lắng suông đáng tiếc cái gì cũng không làm được, nhuyễn gân tán này không chỉ làm cho nàng toàn thân vô lực thậm chí làm cho nàng nói chuyện đều khó khăn.

Nhạc Du Du len lén ra khỏi lều lớn, sau đó né tránh binh lính tuần doanh, lặng lẽ ra khỏi quân doanh, trốn ở sau một thân cây quay đầu lại liếc mắt nhìn, không có gì bất thường, cũng tạm thời chưa có người nào phát hiện ra mình mất tích, lúc này mới âm thầm thở dài một hơi, triển khai khinh công nhanh như chớp chạy mất dạng.

Thanh Long vốn là đang dò xét thế nhưng trong lúc vô ý quay đầu lại, lại phát hiện vương phi lén lút chạy ra ngoài, trong lòng không khỏi sinh nghi, vốn định ngăn lại, nhưng bởi vì cách quá xa, đành phải khai báo hộ vệ bên cạnh một chút, sau đó cấp tốc đi theo.

Nhạc Du Du triển khai khinh công một đường cuồn cuộn, tuy nói công lực không được tốt lắm, thế nhưng so với bình thường chạy mau hơn.

Sau khi Lãnh Hạo Nguyệt biết Nhạc Du Du một mình chạy ra ngoài, thì nàng đã cách xa quân doanh, trên đường đến trước quân doanh của Lãnh Phi Nguyệt.

Lúc này Nhạc Du Du, trên mặt đông lạnh tuy rằng đã phai nhạt rất nhiều, thế nhưng, nhìn qua vẫn là loang lổ bác bác có điểm dọa người. Nàng lúc này, nhìn từ phía sau vóc người yểu điệu tuyệt đối có thể hấp dẫn thiên quân vạn mã, thế nhưng thời gian mọi người hút nước bọt chạy đến phía trước bắp chân như nhũn ra, gương mặt đó tuyệt đối có thể dọa lui trăm vạn hùng binh. Vì thế, dọc theo đường đi đến gặp không ít phiền phức.

Nhạc Du Du tuy rằng không quan tâm đến người khác đánh giá hình dạng mình như thế nào, nhưng lúc dọa khóc hai tiểu hài tử, tự ái của nàng vẫn là bị đả kích nghiêm trọng, đành phải lấy khối khăn che mặt.

Đi đến nửa ngày không sai biệt lắm, ngay lúc mặt trời chiều ngã về tây, Nhạc Du Du cảm thấy vừa mệt lại vừa lạnh vừa đói, phía trước hợp thời xuất hiện một ngôi làng, cửa thôn chính là một quán trà.

Quán trà này là của một đôi vợ chồng già, hình dạng nhìn qua rất trung hậu thành thật, lúc này, người ở bên trong cũng không nhiều lắm.


“Cô nương, mau tới đây ngồi sưởi ấm đi.” Lão bản nương vừa thấy Nhạc Du Du đi đến, vội vàng nhiệt tình chào hỏi.

Nhạc Du Du gật gật đầu, tìm nơi dựa gần lò sưởi nhất ngồi xuống, muốn uống một chén trà nóng lớn, sau đó lại muốn hai bánh bao, bởi vì nơi này cũng không có đứa nhỏ, nên nàng vừa đưa lưng về phía cửa phòng, đơn giản đem mặt nạ gạt ra, sau đó không coi ai ra gì ăn.

Trong bụng có thức ăn, trên người cũng sẽ không cảm thấy lạnh.

“Trong lúc rối loạn này, cô nương sao lại dám một mình đi ra a?” Lão bản nương qua đây lấy nước, có điểm lo lắng nhìn Nhạc Du Du.

“Không có biện pháp, chiến tranh đánh, cùng người nhà thất tán.” Nhạc Du Du thở dài, “Ta đi đến nơi đối diện tìm người thân thích nương tựa.” Sau đó mỉm cười, chỉ chỉ mặt mình, “Cái dạng này của ta, cũng sẽ không có người chú ý.”

Lão bản nương lúc này mới đánh giá cẩn thận Nhạc Du Du một chút, nhịn không được cũng nở nụ cười.

Đúng lúc này, một tiểu nam hài toàn thân bẩn thỉu, nhìn qua không sai biệt lắm khoảng ba bốn tuổi từ từ qua đây, thẳng lăng lăng nhìn Nhạc Du Du, bất quá, xác thực mà nói hẳn là nhìn bánh bao trong tay nàng.

“Tiểu tử, không phải vừa mới cho ngươi một cái bánh bao sao?” Lão bản nương thấy tiểu nam hài bất đắc dĩ thở dài, “Mau tránh ra đi, làm khách nhân hoảng sợ…”

Nhạc Du Du kỳ quái liếc mắt nhìn nam hài, phát hiện hắn tuy rằng trên mặt bẩn thỉu, thế nhưng cặp mắt kia lại chiếu sáng đen, không khỏi liếc mắt nhìn lão bản nương: “Đứa nhỏ nhà ngươi?” Nếu quả thật chính là đứa nhỏ của lão bản nương, thì đây cũng quá ngược đãi nhi đồng chứ?


“Cô nương nói đùa, ngươi xem ta đây bao nhiêu tuổi rồi, đâu có thể có đứa nhỏ nhỏ như vậy a?” Lão bản nương vừa nghe xong lại thở dài, “Đứa nhỏ này là tới đây ăn xin, đã hai ngày nay, hỏi hắn cái gì cũng không nói, chúng ta đây cũng là miễn cưỡng sống tạm, vô lực thu dưỡng hắn, bình thường cũng có thể cho hắn ít bánh màn thầu hay bánh bao còn lại gì gì đó, đừng chết đói liền cảm tạ trời đất …”

Nhạc Du Du vừa nghe xong, tình thương của mẹ lại bắt đầu tràn lan.

“Cho ngươi.” Nhạc Du Du đưa bánh bao trong ray cho tiểu nam hài.

Tiểu nam hài có điểm không dám tin tưởng nhìn Nhạc Du Du, tựa hồ không nghĩ nàng sẽ cho hắn ăn, tay nâng nâng, lại không dám lấy.

“Cầm đi.” Nhạc Du Du đem bánh bao nhét vào trong tay của hắn, sau đó hướng hắn cười cười.

Tiểu nam hài rốt cuộc chống cự không được dụ hoặc của bánh bao, ngụm lớn ăn, còn kém điểm nghẹn chết.

“Chậm một chút.” Nhạc Du Du đau lòng vỗ vỗ lưng nhỏ của hắn, thậm chí ngay cả chút thịt cũng không có… Vội vàng lại hướng lão bản nương lấy hai cái bánh bao cùng một chén trà nóng, đặt ở trước mặt tiểu nam hài, “Trước uống một ngụm trà, nơi này có đủ chưa, không đủ lại gọi tiếp.”

Tiểu nam hài lại bỗng nhiên đình chỉ nhấm nuốt, sau đó giơ cặp mắt sáng nhe nho đen kia, nhìn Nhạc Du Du, hướng nàng nhếch miệng cười: “Nương!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.