Đọc truyện Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công – Chương 136: Dụ hoặc
Edit: gau5555
Beta: dark Angel (Bella Ngân)
Nam Cung Lan Lan nói làm cho Hoa Hồ Điệp tâm dựng hẳn lên.
Được rồi, hắn thừa nhận hắn là hái hoa tặc, hắn cũng thừa nhận hắn thích nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp, thế nhưng, hắn cũng có nguyên tắc có được hay không? Đó là hắn thế nhưng chưa bao giờ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cũng không theo người khác, hắn và nữ nhân lên giường đều là tự nguyện a, thậm chí có vài nữ nhân đáng sợ hơn, không đợi hắn như thế nào đây, cũng đã đánh tới, làm cho hắn vô cùng phiền muộn a, mình rốt cuộc là hái hoa mà vẫn bị thải đâu?
Thế nhưng bây giờ, nhìn tiểu nữ nhân trong lòng này đang bị dục hỏa dằn vặt…
Hắn Hoa Hồ Điệp thừa nhận hắn đối với tiểu quận chúa này động tâm, dù sao, nàng tốt đẹp như vậy, vừa mới trưởng thành thân thể lồi lõm có hứng thú, tuy rằng vóc người nhỏ nhắn xinh xắn một chút, thế nhưng, cũng tương đương có da có thịt a, chỉ là, động tâm là động tâm, hắn cũng không muốn nửa đời sau luôn bị Bình Nam vương truy sát có được hay không?
“Cứu ta.” Nam Cung Lan Lan tựa hồ thực sự chống đỡ không được, đơn giản bắt đầu động thủ xé rách y phục của Hoa Hồ Điệp xuống, rụt rè, tình dục phía trước bị kích thích trở nên bất kham.
“Ngươi biết ngươi đang nói cái gì sao?” Hoa Hồ Điệp bỗng nhiên cảm thấy có điểm tức giận, coi hắn là cái gì? Giải dược sao? Sau đó dùng sức bỏ qua bàn tay trơn mềm nhỏ bé kia, “Ngươi biết ngươi đang làm cái gì sao?”
“Biết.” Nam Cung Lan Lan ý chí đã vô pháp khống chế thân thể của hắn, thân thể của Hoa Hồ Điệp làm cho nàng sung sướng làm cho nàng không rời được, theo sát mà lại bắt đầu quấn, “Ta không muốn chết, cứu ta…” Bàn tay nhỏ bé không tự chủ được đặt lên cổ Hoa Hồ Điệp, dụ hoặc môi đỏ mọng cũng bắt đầu tìm kiếm, hô hấp dị thường hỗn loạn, “Ngươi nếu như không muốn… Vậy giúp ta tìm nam nhân đến… Hoặc là, tự ta đi tìm nam nhân…”
Hoa Hồ Điệp nhướng mày, tuy rằng quấn quýt, thế nhưng hắn luôn luôn không phải là quân tử có được hay không? Bây giờ trong lòng vưu vật ở nơi nào củng a củng như thế, hắn đã sớm có phản ứng, để cho hắn đem nàng ném cho nam nhân khác? Không có khả năng a.
Quên đi bất kể, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Hoa Hồ Điệp cuối cùng cũng cắn răng một cái một giậm chân, sau đó ôm lấy Nam Cung Lan Lan liền chạy vội lên.
Tốt xấu gì đối phương cũng là quận chúa a, cũng không thể ở nơi hoang giao dã ngoại tằng tịu với nhau đi? Vạn nhất bị người phát hiện…
Mấy động tác lên xuống, Hoa Hồ Điệp đã mang theo Nam Cung Lan Lan tới biệt viện của mình.
Dưới trướng phù dung, chỉ nhẹ nhàng xé rách vài cái, hai người liền hết sức chân thành gặp lại, nói thật là, đối mặt với Nam Cung Lan Lan, Hoa Hồ Điệp lần đầu tiên cẩn thận từng li từng tí như vậy, dường như đối phương là một con búp bê, động tác mềm nhẹ mà chính hắn cũng không dám tin.
Nhẹ nhàng ngậm đôi môi mềm mại cơ hồ có thể bài trừ nước tới kia, Hoa Hồ Điệp lần đầu tiên phát hiện nguyên lai hôn môi cũng là chuyện tốt đẹp như thế, động tác nho nhỏ này làm cho hắn muốn ngừng mà không được. Phải biết rằng, hắn mặc dù có vô số nữ nhân, nhưng không bao giờ hôn môi nữ nhân đó.
Nam Cung Lan Lan lúc ban đầu là bởi vì tác dụng của dược lực, liều mạng đem thân thể dựa vào Hoa Hồ Điệp, cảm giác mát trên người hắn làm cho nàng thoải mái, chỉ là, sau cơn đau tê tâm liệt phế, cảm xóa khô nóng, lại chính là một trận tuyệt vời mê muội…
Nam Cung Lan Lan đón ý nói hùa cũng làm cho Hoa Hồ Điệp sinh ra khoái cảm từ trước nay chưa có, kỷ độ muốn ngừng mà không được.
Cũng không biết giằng co bao lâu, nếu không lo lắng Nam Cung Lan Lan mới trải qua sự đời chống đỡ không nổi, Hoa Hồ Điệp còn thật sự không nỡ buông nàng ra, tiểu nha đầu này so với loại cỏ dại còn mạnh hơn nhiều…
Bên ngoài bóng đêm dày đặc, Hoa Hồ Điệp một tay chống đầu, dựa theo ánh đèn mờ nhạt, nhìn nữ tử ngủ say bên cạnh, giống như con mèo nhỏ co rúc ở bên người hắn, lông mi thật dài ở giống như cánh hồ đẹp, có vẻ yên tĩnh mà đẹp như vậy.
Hoa Hồ Điệp không khỏi tự giễu nở nụ cười, hắn lúc nào cũng bắt đầu để ý tới cảm thụ của nữ nhân? Hắn lúc nào ở ban đêm ôm lấy một nữ tử ngủ yên quá như vậy?
Chỉ là, gặp phải tiểu quận chúa này, tựa hồ tất cả đều thay đổi, bất quá, cảm giác cũng không tệ lắm.
Nữ nhân nho nhỏ này đã làm cho hắn mấy lần ngoại lệ.
Phất tay dập tắt ánh nến, Hoa Hồ Điệp đem Nam Cung Lan Lan ôm sâu vào trong lòng, sau đó thỏa mãn nhắm hai mắt lại, chuyện của ngày mai để ngày mai hẵng nói đi, cảnh đẹp lúc này hắn không muốn bỏ qua.
Nhạc Du Du gần nhất vẫn rất bận, nàng tìm mười mấy công tượng ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, chính là vì đại chiến sắp tới, chế tạo nhiều vũ khí bí một của mình một chút, đó chính là lựu đạn.
Hôm nay, nàng đang cầm quặng ni-trát ka-li lưu huỳnh để nghiên cứu tỉ lệ, thì Tiểu Hỉ lắc lắc trương trương chạy tiến đến, trong miệng còn đang kêu to “Không xong rồi”.
Nhạc Du Du không khỏi vỗ trán một cái, nha đầu kia lúc nào thì mới có thể học ổn trọng một chút đây? Mỗi lần đều trách trách vù vù, trái tim không tốt thật đúng là có thể bị nàng hù chết.
“Thì thế nào?” Nhạc Du Du đều lười nhìn nàng.
“Cái kia…” Nhạc Du Du nhìn các công tượng xung quanh một chút, đơn giản ghé vào lỗ tai Nhạc Du Du nói thầm lên.
“Cái gì?” Nhạc Du Du vừa nghe xong nhất thời mở to hai mắt nhìn, nói chuyện hơi thở cũng nhịn không được nữa lớn lên, chỉ là, nàng quên mất đang làm thí nghiệm, vì thế…
Chỉ thấy bụi tung bay, trước mặt một bao tiêu bột phấn bị thổi bay hơn phân nửa, khuôn mặt Nhạc Du Du nguyên bản trắng noãn nhất thời đen một mảnh.
Khụ khụ… Nhạc Du Du nhịn không được bị bị nghẹn ho khan mấy tiếng, sau đó vội vàng chạy ra bên ngoài, còn không dừng dùng sức phất tay, cho gió quạt vào miệng mũi mình.
“Vương phi, người chậm một chút.” Tiểu Hỉ nhìn bộ dạng chật vật của Nhạc Du Du nhất thời cả kinh ánh mắt đều đã quên nháy, đợi cho Nhạc Du Du chạy ra bên ngoài mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng đuổi theo.
Nhạc Du Du chạy đến phân nửa bỗng nhiên liền ngừng lại.
Tiểu Hỉ đuổi theo phía sau nhất thời không ngưng lại được, thoáng cái liền đánh vào sau lưng Nhạc Du Du, nhịn không được “Ai hét” một tiếng.
Nhạc Du Du cũng không để ý mũi Tiểu hỉ, bỗng nhiên kéo nàng lại, đen thùi trên mặt chỉ có tròng mắt kia sáng trông suốt: “Tiểu Hỉ a, ngươi cảm thấy vương gia có thể bị cái quận chúa kia dụ dỗ hay không a?”
“Vương gia có bị dụ hoặc hay không, nô tỳ không biết, dù sao trong phủ các nam nhân khác cũng đã bị dụ dỗ…” Tiểu Hỉ nhịn không được bĩu môi, nhớ tới Phúc Quý ca của nàng đều thiếu chút nữa nhìn thẳng mắt, trong lòng nàng liền khó chịu.
Nhạc Du Du nhịn không được bật cười lên, nha đầu kia một bộ dạng đố kỵ muốn chết, xem ra vừa rồi hiệu quả rất náo động a…
“Vương phi, ngươi không biết, nàng trang điểm lên cùng, cùng…” Tiểu Hỉ nói xong liền không nhịn được đỏ mặt.
“Làm sao vậy?” Nhạc Du Du kỳ thực đã đoán được, chỉ là muốn biết rõ còn hỏi.
“Nàng cùng nữ nhân thanh lâu không sai biệt lắm.” Tiểu hỉ chán ghét lắc đầu, “Thật là không có thân phận quận chúa đâu…”
Nhạc Du Du nhịn không được bật cười lên, vì tướng công mình, thật đúng là làm khó tiểu nha đầu kia đâu.
“Bất quá, vương phi.” Tiểu Hỉ cảm thấy Nhạc Du Du khẳng định đang rất thương tâm rất thương tâm, vì thế nhịn không được vội vàng an ủi, “Nô tỳ cảm thấy vương gia đối với vương phi là thật tốt, vì thế, vương gia chắc chắn sẽ không bị dụ hoặc …”