Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công

Chương 134: Không xong


Đọc truyện Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công – Chương 134: Không xong

Edit: gau5555

Beta: dark Angel (Bella Ngân)

Nam Cung Lan Lan từ gian phòng của Hoa Hồ Điệp đi ra, không khỏi một trận ảo não, cái tên kia khiến cho nàng tâm phiền ý loạn, tại sao lại như vậy chứ? Sờ sờ tim mình, bây giờ vẫn còn đập mạnh đây.

“Tử hồ điệp, thối hồ điệp.” Nam Cung Lan Lan nhịn không được mắng lớn lên, “Bản quận chúa cũng không tin, không có ngươi ta không bò lên được Hạo ca ca!”

Chỉ là, trăm triệu lần không thể trở lại tìm Hoa Hồ Điệp giúp mình, đối mặt với yêu nghiệt này, nàng ngoại trừ tim đập nhanh hơn bình thường cũng không có cách nào lãnh tĩnh, ai! Nam Cung Lan Lan ở trên nóc nhà ngồi xuống, nhịn không được ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, tâm tình có điểm thất lạc, phải làm sao đây?

Đúng lúc này, bỗng nhiên liền phát hiện trong tiểu lâu tầng hai ở đối diện tựa hồ rất náo nhiệt, lờ mờ hình như có không ít nữ nhân ở nơi đó, thế là, đứng dậy bay đi.

Nguyên lai là một thanh lâu.

Nam Cung Lan Lan bỗng nhiên nở nụ cười, nữ nhân thanh lâu này đều là quyến rũ nam nhân rất tốt hay sao a, nếu không tại sao có thể có nhiều nam nhân đến liền không muốn đi đâu như vậy? Sớm thế sao lại không nghĩ tới đây? Chính mình học các nàng một chút không được sao? Quyết định một chút, liền phi thân lên nóc nhà vạn hương này, sau đó đổi chiều kim câu, liền đâm vào cửa sổ giấy trong một gian phòng.

Hướng nhìn vào bên trong, Nam Cung Lan Lan chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, tròng mắt cùng miệng đều cũng trừng lớn …

Trong phòng, một nữ nhân toàn thân đang ngồi ở trên đùi một người nam nhân, cầm ly rượu lời đầu tiên cho mình uống một ngụm, sau đó liền nhắm ngay vào miệng nam nhân…


“Đáng ghét a.” Nam Cung Lan Lan nhịn không được toàn thân nổi lên một tầng  da gà, chỉ là, kia nam nhân tựa hồ rất hưởng thụ còn không ngừng kêu nữ nhân “Bảo bối”, sau đó liền “sất lạp” một tiếng đem quần áo trên người nữ nhân nguyên vốn cũng không nhiều vải vóc bỏ ra hết thẩy…

Nam Cung Lan Lan nhìn mà mặt đỏ tới tận mang tai, bất quá, rốt cuộc cũng hiểu rõ Hoa Hồ Điệp tại sao muốn nàng học “Nhu”.

Ôm theo một bộ y phục trộm từ trong Vạn Hương các, Nam Cung Lan Lan rất phiền muộn về tới gian phòng, nghĩ nghĩ cảnh tượng hương diễm vừa rồi, lại xem xét nhìn y phục này căn bản là bao nhiêu vải vóc cũng vô dùng, nhất thời vẫn đang cảm thấy mặt đỏ tới mang tai, quấn quýt không biết nên làm thế nào mới tốt.

Nguyên lai, nam nhân đều không là người tốt tốt!

Chỉ là, chính mình còn hết lần này tới lần khác liền thích nam nhân không là đồ tốt này. Vì thế quấn quýt qua đi, nên làm như thế nào vẫn phải làm.

Trong Lạc Nguyệt hiên

“Tướng công, có phải chiến tranh đã bắt đầu rồi hay không ” Nhạc Du Du cả ngày cũng không có nhìn thấy Trình Dật cùng Long Ngâm, trong lòng mơ hồ đã cảm thấy xảy ra chuyện gì.

“Uh.” Lãnh Hạo Nguyệt ôm nàng, “Triều đình đã phái binh tới bao vây tiêu trừ chúng ta, mà ta, cũng sẽ không ngồi chờ chết.”

“Đều là ta làm phiền hà cho chàng..” Nhạc Du Du vẫn có chút áy náy.

“Đứa ngốc.” Lãnh Hạo Nguyệt gõ đầu của nàng một chút, sau đó chỉnh đầu của nàng, làm cho nàng nhìn thẳng chính mình, “Sau này loại ý nghĩ ‘Làm phiền hà ta’ này nàng tốt nhất xóa đi cho ta.”

“Biết không? Cho dù không có nàng, ta cùng hoàng thượng cũng sẽ đi tới cục diện giằng co.” Lãnh Hạo Nguyệt xoa xoa đầu Nhạc Du Du, “Chiến tranh đều là chuyện sớm hay muộn, đầu của nàng không phải rất thông minh sao? Thế nào điểm ấy cũng nghĩ không thông đâu?”

“Đáp ứng ta, sau này vô luận phát sinh chuyện gì, cũng không được ly khai, có được hay không?”

“Được.” Nhạc Du Du rất kiên định gật đầu, nếu chiến tranh xảy ra, liền đối mặt như vậy đi, tuy rằng nàng sẽ không mang binh ra đánh giặc, thế nhưng, nàng lại có thể lợi dụng tri thức hiện đại, chế tạo ra ít vũ khí hiện đại, có thể cócông dụng cũng nói không chừng đâu.

Nam Cung Lan Lan mặc y phục gợi cảm trộm được ở trong phòng luyện tập không dưới bách biến lắc thắt lưng lắc cái mông, sau đó rốt cuộc hạ quyết tâm muốn chính thức ra tay.

“Quận chúa, như vậy được không?” Tiểu nha đầu Quả Đào hắc tuyến tức khắc nổi lên, nhìn chủ tử của mình.

“Cái gì gọi là được không? Nhất định được đi.” Nam Cung Lan Lan quay đầu lại trừng nàng liếc mắt một cái.


“Nô tỳ không phải là cái ý kia, nô tỳ là cảm thấy…” Quả đào thực sự không biết nên nói như thế nào, chủ tử của nàng là nàng từ nhỏ liền hầu hạ, căn bản là không thích hợp với phong cách bại lộ này thôi.

“Được rồi, đừng cảm thấy, ngươi nói trước đi, chủ tử nhà ngươi là ta lớn lên đẹp không?” Nam Cung Lan Lan trợn to mắt nhìn chính mình trong gương, “So với Nhạc Du Du kia thì thế nào?”

“Xinh đẹp thiên tiên.” Quả đào rất nghiêm túc nói, “So với Tấn vương phi đẹp hơn.”

“Vậy ngươi cảm thấy Hạo ca ca sẽ không thể không thích ta?”

“Này…” Quả đào không trả lời, nàng chỉ là một tiểu nha đầu như vẫn hiểu, Tấn vương một nam tử dạng gì mỹ nhân chưa thấy qua như vậy a? Nếu như hắn là đồ háo sắc, cũng sẽ không lấy Tấn vương phi. Không khỏi thở dài, quận chúa thông minh như vậy, thế nhưng vì sao lại nghĩ không ra đâu? Đành phải hơi một cúi đầu, “Nô tỳ không biết.”

“Suy nghĩ một chút.” Nam Cung Lan Lan hiển nhiên đối với trả lời của Quả đào bất mãn, “Mau chải đầu cho ta đi, nhớ kỹ, phải đem đồ trang sức tốt nhất đều cho ta đội…”

Quả đào đành phải chỉa vào tức khắc hắc tuyến, làm cho Nam Cung Lan Lan một cái đầu tráng lệ, mặt trên châu hoàn ngọc thúy, trâm cài đều có hết.

“Thế nào?” Nam Cung Lan Lan lại đổi bộ quần áo màu hồng sắc quần lụa mỏng, kia ngoại trừ che ít phần ngực, phía dưới một sa khố hơi mỏng, bên ngoài liền cái lồng sa mỏng một tầng trong suốt, eo nhỏ mảnh khảnh kia, cánh tay tuyết trắng kia… Trời ạ, Quả Đào âm thầm vỗ cái trán một cái, cái dạng này nếu để cho lão vương gia thấy thì nhất định sẽ ngất đi.

Nam Cung Lan Lan ở trước gương xoay người, sau đó thoả mãn gật gật đầu, nàng cũng không tin nàng không thu phục được Lãnh Hạo Nguyệt.

Lúc này, đã dùng qua cơm trưa Lãnh Hạo Nguyệt đang ngồi ở trong thư phòng, cùng Lạc Băng và Nam Cung Duệ nghiên cứu địa đồ hành quân, không có gì bất ngờ xảy ra, đêm nay đại sư huynh bọn họ hẳn là sẽ có tin tức, vô luận thành công hay không, bọn họ đều phải làm tốt bố trí tác chiến kế tiếp.

Nhưng vào lúc này, Nam Cung Lan Lan trong tay bưng một bát súp vừa mới nấu xong, sau đó một bước tam diêu đi về phía bên này.


Dọc theo đường đi, tất cả thị vệ đều không khỏi há to miệng, thậm chí có đã nhiệt huyết dâng trào, thậm chí, chỉ lo nhìn Nam Cung Lan Lan đi, đường cũng không nhìn, không đụng phải tường thì là đụng vào người…

Nói chung, Nam Cung Lan Lan đi qua chỗ nào, là một mảnh hỗn loạn, bất quá, nàng cũng cảm giác hài lòng, còn thường thường hướng về phía mọi người ném cái mị nhãn.

Hoa Hồ Điệp đứng xa xa nhìn Nam Cung Lan Lan, không khỏi nói gì đóng ánh mắt một chút, nữ nhân này là đang phung phí của trời a.

“Vương gia, không xong rồi.” Lúc này, thị vệ ở ngoài cửa thư phòng hoang mang rối loạn trương trương chạy tiến đến.

“Cái gì không xong?” Lãnh Hạo Nguyệt lập tức đứng lên, hơi thở băng lãnh đột hiện.

“Không phải.” Thị vệ kia sợ đến run run, tự biết nói lỡ, vội vàng cúi đầu, “Là, là tiểu quận chúa tới…”

Nam Cung Duệ vừa nghe xong nhướng mày, muội muội của hắn tới làm sao lại không xong đâu?

Lãnh Hạo Nguyệt càng không hiểu ra sao, chỉ có Lạc Băng mỉm cười.

Bất quá, khi hai người đi tới cửa thư phòng nhìn Nam Cung Lan Lan từ đàng xa ngắt một cái ngắt một cái đi tới hai người này mới ý thức tới: là thật không xong.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.