Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta

Chương 98 - 105


Bạn đang đọc Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta – Chương 98 – 105

Nhân gian tiên cảnh 1
Vách núi nhỏ hẹp, vì một tiếng hô này, lập tức âm vang từng trận.
Bạch Lộ trong lúc cấp bách, đều đã dùng tới nội lực sư tử hống.
Bởi vì ngày hôm qua khi cứu Lâm Quân Tử đã dùng hết đại bộ phận nội lực cònchưa khôi phục lại, một lần dụng công này đã động khí.
Lập tức khiến cho khí huyết phủ tạng của Bạch Lộ lật chuyển một trận
Bạch Lộ chỉ cảm thấy trước mắt có chút hoa mắt, thân thể lảo đảo một phen.
Hít sâu một hơi, thân thể vừa mới đứng vững, liền nghe thấy bụi cỏ bên cạnh hắn một trận ồn ào.
Tiếp theo là thanh âm của Lâm Quân Tử mang theo tức tối vang lên “Ai nha, ngươi kêu cái gì nha, lỗ tai đều bị ngươi làm cho điếc hết.”
Bạch Lộ mừng rỡ, vội vàng quay đầu, thấy Lâm Quân Tử khí định thần nhàn, hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở trước mặt hắn.
Lập tức, vẻ mặt trầm tĩnh lại.
Lại vội vàng giả bộ bộ dáng người mù, có chút ủy khuất nói: “Ta sợ ngươi bỏ ta lại mà, như thế nào đi tới đi lui lại không có chút tiếng động nào vậy, đi đâu vậy a?”
Lâm Quân Tử trong mắt chứa đầy sự vui mừng, cười hì hì kéo tay Bạch Lộ, miệng hưng phấn mà kêu lên:
“Ta nói cho ngươi, ta vừa phát hiện một chỗ cực kỳ hay, giống như nhân gian tiên cảnh a! Đi, ta dẫn ngươi đi xem.”
Bạch Lộ cực kì kỳ quái “Nhân gian tiên cảnh? Dưới vách núi đen lại có nhân gian tiên cảnh sao?”
Lâm Quân Tử kéo tay Bạch Lộ đi, vừa đi vừa cao hứng đánh trống reo hò:
“Ta đi đến đây, liền phát hiện có một luồng gió thổi qua, ta tò mò đẩy bụi cỏ ra liền thấy, trong núi vậy mà lại có một cái khe hở. Sau đó, ta liền đi qua.”
“Sau đó liền thấy nhân gian tiên cảnh?”
“Ân, ngươi cũng đi xem, bảo đảm sẽ không thất vọng.” Lâm Quân Tử chắc chắn nói.
Đi theo Lâm Quân Tử, sau khi gian nan chen lách quá khe hở của hai tảng đá to, Bạch Lộ thực sự đến chỗ nhân gian tiên cảnh.
Đập vào mắt là một mảng màu xanh ướt át tươi tốt, khiến tâm hồn người ta nháy mắt trở nên thoải mái.
Đó là một thung lũng , cây cối xanh ngắt, cỏ xanh rợp bóng.
Trong không khí thanh tân mỗi hơi thở đều mang mùi thơm của hương hoa, mà những loài kỳ hoa dị thảo này đa số đều không rõ tên.
Một mảng lớn màu phấn hồng, tím nhạt, vàng tươi, lam nhạt, muôn hồng nghìn tía, xinh đẹp đặt trên cây, điểm xuyết khiến cho đồng cỏ như một tấm thảm hoa rực rỡ, tô điểm cho những cây cổ thụ càng thêm mê người, từng tán hoa vươn ra, tươi tốt um tùm
Nhân gian tiên cảnh 2

Trong khu rừng thanh u, tiếng chim hót uyển chuyển lanh lảnh vang lên, liên tiếp.
So với đáy vực vừa tối tăm vừa chật chội vừa đi qua kia, đây là tiên nhạc hoa chương, thiên giới giai âm.
Trong sơn cốc có một hồ nước, có lẽ là do địa thế trũng lại trong sơn cốc, cho nên mưa đều hợp dòng chảy về đây, tạo thành một cái hồ thật lớn.
Lúc này, có một tầng sương mỏng, phiêu đãng ttrên mặt hồ, giống như một vị thiếu nữ thẹn thùng , mặt giấu sau lụa trắng, ngọc diện như ẩn như hiện, thẹn thùng quyến rũ, khiến người ta vô hạn mơ màng.
Không khí tươi mát sạch sẽ , xâm nhập vào từng tế bào trong thân thể , hương thơm lành lạnh, khiến người ta thực thoải mái dễ chịu, quên đi phiền muộn.
Bạch Lộ hít một hơi thật sâu, miệng cảm thán nói: “Nơi này thơm quá a!”
Lâm Quân Tử nghe thấy những lời này mới nhớ ra, mắt Bạch Lộ lúc này nhìn không thấy.
Nàng cực kì tiếc hận liếc mắt nhìn Bạch Lộ một cái, có chút không đành lòng, vội vàng an ủi hắn nói:
“Đừng có gấp, qua hai ngày nữa ánh mắt của ngươi tốt trở lại, cũng có thể thấy cảnh đẹp . Giờ ta tả cho ngươi nha ?”
Bạch Lộ mỉm cười gật đầu, khóe mắt chân mày đầy mong đợi “Hảo a, ta nghe thấy coi như đã thấy!”
Lâm Quân Tử bắt đầu hùng hổ tả lại cho Bạch Lộ, hoa nào thật lớn, cây nào rất đẹp, nước thật là trong, bầu trời cực kỳ đẹp thế nào, mặt cỏ…
Hầu như câu nào của Lâm Quân Tử cũng xuất hiện một chữ đẹp.
Nói hồi lâu, Lâm Quân Tử cũng bắt đầu xấu hổ , gãi gãi đầu
“Ta ăn nói vụng về, không thể miêu tả được một nơi đẹp hư vậy, ngươi đừng cười ta a!”
Bạch Lộ mỉm cười lắng nghe, khuôn mặt tuấn mỹ , bởi vì tràn ngập hạnh phúc, mà càng thêm tuyệt thế kinh diễm.
Cầm tay người ấy, nghe nàng kể chuyện, ngắm nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng , đó là niềm hạnh phúc cực kỳ rõ ràng, làm cho cõi lòng vốn tràn ngập lo lắng, trở nên bình yên trở lại.
Có lẽ, đây chính là mùi vị của sự hạnh phúc đi!
Thanh âm ôn hòa như gió xuân từ từ thổi qua mặt nước hồ xuân yên ả, khiến ặt hồ nổi lên những gợn sóng li ti.
Nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé, Bạch Lộ cười nói:
“Ngươi nói cực kỳ hay, ta thật đã nhìn đến cảnh sắc mùa xuân thực sự tươi đẹp.
Hơn nữa cảnh sắc này bởi vì ngươi, mới càng thêm như thơ như họa! Nụ cười của ngươi, mới đúng là thứ trong sáng tươi đẹp nhất trời đất này !” ( *Bạn Lộ ~~ bạn có cần SẾN như vậy không, làm kẻ mặt dày ta đây nổi da gà rồi nè
)
Tắm rửa nhìn sạch 1
Nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé, Bạch Lộ cười nói:

“Ngươi nói cực kỳ hay, ta thật đã nhìn đến cảnh sắc mùa xuân thực sự tươi đẹp.
Hơn nữa cảnh sắc này bởi vì ngươi, mới càng thêm như thơ như họa! Nụ cười của ngươi, mới đúng là thứ trong sáng tươi đẹp nhất trời đất này !”
“A?”
Lâm Quân Tử có chút sửng sốt. Bạch Lộ đang nói cái gì nha?
Vế sau của câu này, làm sao có điểm không được tự nhiên lại còn có chút buồn nôn nha ?
Đây hình như, hình như là lời ca ngợi giữa tình nhân với nhau chứ ?
Tình nhân?
Người trước mặt là ngụy nương a!
Phi phi phi, nghĩ như thế nào lại đến đấy, thật sự là mất tự nhiên a!
Mắt Bạch Lộ trúng độc, có phải suy nghĩ cũng có vấn đề rồi hay không?
Lâm Quân Tử kích động rút tay lại,
Không nhìn tới khuôn mặt tươi cười ôn nhu của Bạch Lộ , cố ý quay ra nhìn đầm nước hô to: “Đúng vậy, đầm nước này quả thật là rất trong sáng, tươi đẹp a! Ta còn thấy cả cá bơi trong nước nữa kìa”
Bạch Lộ rõ ràng có chút thất vọng, non xanh nước biếc như vậy, trong cảnh đẹp nên thơ , là chỗ tốt nhất để nói chuyện yêu đương chứ?
Nha đầu kia làm sao lại chậm hiểu như vậy a?
Mà câu nói kế tiếp của Lâm Quân Tử, càng làm cho hắn mở rộng tầm mắt.
“Đúng rồi, ta ở Ỷ hương lâu đi ra trên người đều là mùi máu heo của Cửu Nguyệt cả! Hiện có đầm nước trong suốt như vậy, ta phải tắm rửa một chút mới được!”
Bạch Lộ tức thì không nói gì, giật mình một lúc lâu mới hỏi lại: “Ngươi, ngươi muốn tắm rửa a?”
Lâm Quân Tử nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Bạch Lộ, nhoẻn miệng cười “Đúng vậy, nơi này chỉ có ngươi với ta hai người, ngươi lại nhìn không thấy, ta tắm rửa một chút, không có vấn đề gì chứ?”
Bạch Lộ đành phải bất đắc dĩ buồn bực cúi mặt lúng ta lúng túng nói: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề!”
________________________________________________________________________
Nhất thiên thu sắc lãnh tình loan, vô sổ phong loan viễn cận gian.
Nhàn thượng sơn lai khán dã thủy, hốt vu thủy để kiến thanh sơn.

Sơn thủy như họa, hoa hương điểu ngữ.
Tự tự noãn dương tát mãn lục thảo như nhân đích sơn cốc.
Bích ngọc bàn đích đàm thủy trung, du dặc trứ nhất vĩ tuyệt mỹ đích chân nhân bản mỹ nhân ngư.
* Dã vọng – Ông Quyển *rảnh bạn dịch sau nhớ *
Xuyên qua từng tầng cây cối rậm rạp, nhìn đến cảnh lộng lẫy này, phảng phất như cảnh đẹp nơi thiên đường , Bạch Lộ dường như say mê đến choáng váng, đôi má phiếm ửng đỏ, si ngốc đắm chìm trong đó.
Tắm rửa nhìn sạch 2
Xuyên qua từng tầng cây cối rậm rạp, nhìn đến cảnh lộng lẫy này, phảng phất như cảnh đẹp nơi thiên đường , Bạch Lộ dường như say mê đến choáng váng, đôi má phiếm ửng đỏ, si ngốc đắm chìm trong đó.
Vì ngại ngần, Bạch Lộ vẫn là tự giác lui đến phía sau cây cối.
Hành động này khiến Lâm Quân Tử cực kỳ vừa lòng, cũng thực thoải mái, lại càng ở trong nước du ngoạn đến bất diệc nhạc hồ.
Nàng lại không biết, dụng ýchân chính của Bạch Lộ khi lui đến trong rừng cây.
Hắn lui vào là để rình coi mỹ nhân tắm rửa càng thêm thoải mái tự do ( sax …. mất hình tượng quớ đi =)), phúc hắc khỏi nói )
Bạch Lộ từ dưới đáy lòng tự khinh bỉ sự xấu xa của chính mình,
Nhưng mà, đối với cô gái nhỏ kia thẳng thắn đơn thuần kia , hắn chính là thúc thủ vô sách, chính là nhịn không được.
Hắn đã triệt để rơi vào tay giặc, quản không được trái tim của chính mình !
Mà Lâm Quân Tử ngốc ơi là ngốc kia, để cho người ta nhìn sạch sẽ, lại vẫn hoàn toàn không biết, phi thường tự tại !
Trong làn nước ấm áp, Lâm Quân Tử thỏa sức vùng vẫy thực sự đủ lâu.
Nàng mới lưu luyến lên trên bờ, giẫm lên đến một tảng đá lớn, chuẩn bị mặc quần áo.
Nhưng mà, nhìn đến bộ quần áo mình vừa mặc đang được treo trên bụi có kia.
Sớm đã bị máu lợn nhuộm cho thành xanh xanh hồng hồng, thêm nữa bị cây cối móc vào, đã sớm không giống một bộ quần áo.
Lâm Quân Tử đảo mắt, hướng về rừng cây la lớn: “Bạch Lộ, đem áo ngoài của ngươi cho ta mượn!” (lại còn thế nữa ~~)
Bạch Lộ lúc này đứng ở phía sau một cây cổ thụ lớn, đang nhìn không chuyển mắt thưởng thức mỹ nữ xuất dục đồ.
Dáng người mảnh mai lả lướt, làn da nơi cánh tay và cặp đùi thon dài trắng như tuyết, ửng lên một màu hồng nhàn nhạt.
Cứ việc trên người vẫn mặc áo lót, nhưng mà, tất cả đều dán tại thân thể mềm mại đáng yêu.
Thêm vào đó là vòng eo mảnh khảnh gọn gàng, bộ ngực đầy đặn, bờ mông mềm mại.
Nơi thần bí dưới tiểu phúc kia, bị tiết khố dán sát vào, như ẩn như hiện…
Bạch Lộ trong đầu bỗng dưng dần hiện ra cảnh tượng lúc hút độc cho Lâm Quân Tử đêm qua
Lúc đó, hắn quá khẩn trương cho sự an nguy của nàng, hoàn toàn không có tâm tư suy xét cái gì mà nam nữ hữu biệt.

Nhưng mà, hiện tại, hắn cẩn thận hồi tưởng, vậy mà lại nhớ lại cảm giác khuôn mặt hắn trong lúc hoảng loạn đã lướt qua bộ ngực mềm mại của nàng
Sự mềm mại ấm áp kia, mang theo mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể, thật sự là làm cho người ta nhịn không được…
Tắm rửa xem sạch 3
Bạch Lộ đang nhiệt huyết sôi trào, toàn thân căng thẳng, lại thình lình bị Lâm Quân Tử hô to một tiếng.
Bạch Lộ tức thì kinh hãi, cho rằng hành động rình mò của mình đã bị người ta phát giác.
Kích động không chịu nổi vội né sang bên cạnh, nghĩ muốn trốn sau cái cây, lại thật không ngờ “Ầm” một tiếng, trán liền hung hăng đụng vào cành cây. (~~khổ thân bạn Lộ, mới nhòm được một tí mà đã sứt đầu mẻ trán rồi ).
Chỉ thấy trước mắt sao bay đầy trời , đầu váng mắt hoa, nghiến răng chịu đựng.
Bạch Lộ lại không dám kêu, đành phải xoa trán âm thầm kêu khổ.
Xem ra, chuyện rình mò của hắn chọc giận ông trời, hiện tại nhận được báo ứng.
Lâm Quân Tử thấy Bạch Lộ không trả lời, lại hướng bên này hô một câu “Bạch Lộ, đem áo ngoài của ngươi cho ta mượn, quần áo của ta đều hỏng hết rồi!”
“A…, ta tới đây!”
Bạch Lộ yếu ớt đáp lại một tiếng, chậm rãi đi ra.
Áo ngoài của Bạch Lộ cũng đã bị dính nước bùn loang lổ, nhưng là so với cái váy của Lâm Quân Tử vẫn đầy đủ hơn.
Bạch Lộ cố nén không nhìn tới thân ảnh trơn ẩm xinh đẹp bên cạnh hồ nước, chọn khoảng cách rất xa, đem áo ngoài mình ném qua .
Lâm Quân Tử đang định nhận lấy áo ngoài, khóe mắt dư quang lại đột nhiên phát hiện phía sau Bạch Lộ không xa có cái gì đang ngọ nguậy.
Nhìn kỹ lại, mới thấy đó là một con nhện!
Lâm Quân Tử tức thì sợ tới mức hồn phi phách tán, há miệng thét chói tai: “A! Cứu mạng a! Con nhện, nó lại tới nữa, mau cứu mạng a!”
Sau đó, Lâm Quân Tử liền một phen nhảy vào trong lòng Bạch Lộ .
Bạch Lộ phản ứng theo bản năng, liền ôm chặt lấy thân thể Lâm Quân Tử
Cũng chỉ có như vậy, Lâm Quân Tử mới không bị rơi xuống từ trên người hắn .
“Ở nơi nào? Đừng sợ, có ta ở đây a!”
Bạch Lộ cũng cực kỳ kích động quay đầu tìm kiếm, hắn thật sự sợ nếu nhện độc lại đến một lần nữa, công lực của hắn còn chưa khôi phục hoàn toàn a!
“Ở nơi đó, nhìn đến không , dưới cây kia!” Lâm Quân Tử chỉ vào chỗ con nhện đang bò kêu lên.
Bạch Lộ nhìn qua, sau đó, chậm rãi thở dài nhẹ nhõm một hơi “Đừng sợ, chỉ là một con nhện bình thường, không phải loại có độc ngày hôm qua .”
Bạch Lộ ôn nhu an ủi Lâm Quân Tử, lại không ngờ người trong lòng đã lộ ra toàn bộ, toàn thân cơ hồ nhìn không sót một cái gì thân thể mạn diệu.
Ầm ầm một tiếng, Bạch Lộ đích toàn thân giống như bốc hỏa, mà còn là lửa cao ngút trời.
Mỗi một chỗ trên thân thể đều như thiêu đốt, lập tức có phản ứng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.