Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta

Chương 82: Ta phụ trách với ngươi.


Bạn đang đọc Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta – Chương 82: Ta phụ trách với ngươi.

Bạch Lộ giống như cười khổ một cái, ôn hòa nói: “Đúng là ở trong xe ngựa, nhưng mà bây giờ, xe ngựa rớt xuống vách núi rồi !”
“A ?”
Lâm Quân Tử cuối cùng cũng nhớ ra tiếng hô kinh hãi của Cửu Nguyệt, sợ tới mức tim đập kịch liệt .
Phản ứng đầu tiên của nàng chính là luống cuống sờ lên tay, chân, đầu, cổ của mình, sau đó mừng rỡ thốt lên: “May quá, may quá, vẫn còn đầy đủ !”
“Xì” một tiếng, hành động này của Lâm Quân Tử làm cho Bạch Lộ bật ra một tiếng cười khẽ.
Nha đầu này, cũng quá đáng yêu đi !
Lâm Quân Tử nhìn Bạch Lộ cười mà chợt 囧, một lát sau mới lời thẳng khí mạnh nói: “Ngươi cười cái gì, ta còn chưa có xuất giá, vạn nhất ngã mất đi một cánh tay, một bàn chân, ai còn chịu rước ta ?”

Bạch Lộ có chút sửng sốt, thanh âm lập tức nửa đùa nửa thật nói: “Nếu như ngươi không chê, ta lấy ngươi a !”
“Hả ?”
Lần này đến phiên Lâm Quân Tử sững sờ, người này đang nói thật hay nói đùa a !
Trong bóng tối, nàng không thấy rõ khuôn mặt của Bạch Lộ, không rõ vẻ mặt của hắn bây giờ như thế nào, nhưng mà, trong lòng nàng rõ ràng có một tia rung động.
Lập tức, Lâm Quân Tử vội vàng ho khan lên một tiếng, vô hình trung giấu đi chút rung động.
Không được, người trước mặt này xác thực mềm mại xinh đẹp, sống chung với hắn, nhất định sẽ không bị ức hiếp !
Nhưng mà, như thế thì đàn bà quá, một đại nam nhân lại không coskhis khái của nam nhân, kẻ khác không tìm đến cửa ức hiếp mới là lạ!

Đây cũng không phải hình mẫu Lâm Quân Tử thích !
“Khụ …khụ,ngươi, đừng nói giỡn, không phải nghiêm túc đấy chứ ?”
Lâm Quân Tử có chút xấu hổ hỏi.
Trong đêm tối đen nhánh, nàng không nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Lộ.
Nhưng mà, Bạch Lộ thị lực hơn người lại nhìn thấy rõ ràng mỗi nét mặt của Lâm Quân Tử.
Trên mặt nàng vẻ mặt từ kinh ngạc chuyển thành lãnh đạm, tuy nhanh chóng biến đổi, nhưng tất cả vẫn rơi vào trong đáy mắt Bạch Lộ.
Trong lòng có thở ài một trận, Bạch Lộ giả bộ như khẩu khí thoải mái mà nói.” Ngươi vì giúp ta chạy trốn mới chạy lên xe ngựa, lại bị thư đồng của ta nhất thời lầm lỡ, rơi xuống dưới vách núi. Nếu thật sự thân thể ngươi có xảy ra chuyện gì, cũng đều là do ta, ta đương nhiên phải chịu toàn bộ trách nhiệm!”
Thì ra là như vậy a !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.