Bạn đang đọc Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta – Chương 80: Kim thiền thoát xác.
Cửu Nguyệt hiển nhiên là rất sợ hãi, khẩu khí của chủ tử làm hắn toàn thân phát run.
Bạch Lộ chưa bao giờ để lộ ra ái ố hỉ nộ, tính tình trước sau đều tao nhã như một , cho dù tức giận cũng không cáu kỉnh.
Chỉ có kẻ thân cận như Cửu Nguyệt mới có thể nghe ra trong lời nói của hắn chứa đầy sự nghiêm túc và hàn ý, chứng tỏ hắn đang cực kỳ tức giận.
Cửu Nguyệt cúi đầu, thanh âm vo ve như muỗi kêu, run run nói: “Chủ thượng lo lắng cho hành tung của chúng ta, bảo ta mỗi ngày phải viết một phong thư báo bình an!”
“Hồ đồ !” Bạch Lộ thấp giọng trách cứ một câu.
Nhìn qua dãy núi đen ẩn trong màn đêm phía xa, Bạch Lộ thấp giọng nói: “Lần này chúng ta vừa đến Hạo quốc, truy binh đã theo tới nơi, chứng tỏ trong nhà có nội gian, ngươi lại còn ngày ngày gửi thư báo bình an, ngươi có phải bị váng đầu rồi hay không ?”
Bạch Lộ đảo qua nhìn Cửu Nguyệt, trong mắt ánh sáng chớp động, chuyển thành hàn tinh trong nháy mắt: “Ngươi là sợ người Hạo quốc không bắt được ta, có phải không ?”
Cửu Nguyệt sợ tới mức quỳ sụp xuống, nói liền một hơi: “Xin lỗi, công tử, là Cửu Nguyệt ngu dốt, đều là lỗi của ta, thực xin lỗi, công tử !!!”
Bạch Lộ nhíu mày theo thói quen, lại nhìn Lâm Quân Tử đang hôn mê trong lòng: “Đứng lên đi, ta biết ngươi cũng chỉ vì muốn chủ thượng yên tâm thôi. Truy binh sắp tới gần, ngươi đi Duyên Châu tìm hiểu chút tin tức trước đi, ta và nàng ở dưới vách núi lánh tạm vài ngày. Phải thoát khỏi đám quan binh này mới có thể yên tâm hành sự !”
“Dạ, công tử !” Cửu Nguyệt nơm nớp lo sợ đứng dậy.
Bạch Lộ ôm Lâm Quân Tử bước đến trước xe ngựa, nâng chân phái lên, đặt phía dưới càng xe, nhẹ nhàng hất lên một cái.
Càng xe bị cắm xuống đất hai thước, lại dễ dàng bị hất lên.
Sau đó, Bạch Lộ ôm Lâm Quân Tử lui về phía sau hai bước.
Cửu Nguyệt đã sớm hiểu ra ý đồ của Bạch Lộ, không cần sai khiến đã bước đến phía sau xe ngựa, vươn tay ra đẩy mạnh về phía trước.
Xe ngựa trượt về phía trước hai bước, sau đó rơi thẳng xuống vực sâu.
Trong sơn cốc yên tĩnh, lập tức vang lên hai tiếng “oành oành” của vật nặng đang lăn xuống.
Bạch Lộ ngưng thần lắng nghe trong chốc lát, nhàn nhạt nói với Cửu Nguyệt: “Vách núi không sâu lắm, ngươi đi đi, ba ngày sau trở lại đây đón chúng ta.”
“Dạ, công tử, người cần thận một chút, nữ nhân này còn chưa xác định rõ có phải là người của Lăng Tiêu Cung hay không, người cũng điên điên khùng khùng, công tử có thể…”
“Ta biết rồi.” Bạch Lộ thấp giọng ngắt lời Cửu Nguyệt đang lải nhải.
Cửu Nguyệt âm thầm lè lưỡi, hôm nay đúng là mình có hơi dài dòng.
Cửu Nguyệt thi lễ với Bạch Lộ, sau đó xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm vô tận.