Bạn đang đọc Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta – Chương 67: Chọc đến hắn sao ?
Lâm Quân Tử đưa tay sờ sờ bụng, nhìn Bạch Lộ tùy tiện nói: “ Đúng vậy nha, tay nghề nướng ngô, nướng khoai tây của ngươi không tồi nha. Sau này, nếu ta có tiền, nhất định sẽ mời ngươi lo liệu việc bếp núc.”
Bạch Lộ thản nhiên nở nụ cười: “ Nhưng ta cũng chỉ biết nướng ngô, nướng khoai thôi, ngươi sẽ không cảm thấy quá thanh đạm chứ?”
Lâm Quân Tử tiêu sái vung tay lên: “Trời sinh ra ta đã là mệnh tiện nhân, chỉ cần có cơm rau dưa là đủ.”
Bạch Lộ cười thật tươi, nét mặt lấp lánh, mang theo ôn nhu vô hạn nhìn Lâm Quân Tử: “ Vậy sau này ngươi chỉ ăn ngô, ăn khoai do ta nướng, đừng có vì hai cái bánh bao mà đi động phòng với đại học sĩ! ”
Nghe những lời này, mặt Lâm Quân Tử chuyển sang đỏ bừng, trợn mắt liếc Bạch Lộ một cái: “Làm sao lại vạch áo cho người xem lưng như vậy? Ta cũng đâu nghĩ là sẽ như thế, đều là do hai cái bánh bao gây họa!”
Nàng oán hận nói: “ Từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ ăn bánh bao nữa !”
Bạch Lộ nhìn bộ dạng đầy oán khí của nàng, đôi môi xinh đẹp khẽ nhếch lên cười.
______________________________________________________________________
Phía Đông hiện ra màu trắng bạc, thái dương dần dần lộ ra.
Màu vàng rực rỡ trải dài bao phủ mặt đất, khiến cho đồng ruộng, cây cối hoa cỏ đều phủ lên một tấm áo màu vàng mỏng manh.
Tiếng chim tước hót hòa với tiếng nước suối chảy tạo nên một thứ âm thanh náo nhiệt đầy sức sống.Thời tiết hôm nay thật sự rất đẹp.
Lâm Quân Tử bị một trận âm thanh nhốn nháo, đầy tức giận làm cho tỉnh giấc.
“…Tức quá, thật sự là ta tức chết mất! Đó là tâm huyết của ta a! Mối hận này, ta không trả ta sẽ không gọi là Cửu Nguyệt ! “
Lâm Quân Tử nhíu nhíu mắt, ngồi dậy.
Nàng quay đầu lại, nhìn thấy cái tên Cửu Nguyệt đáng ghét đang ngồi đối diện Bạch Lộ khóc lóc kể lể gì đó.
Lâm Quân Tử bất mãn, trừng mắt nhìn Cửu Nguyệt : ” Mới sáng sớm, ầm ầm ĩ ĩ định báo thù rửa hận với ai a? Ầm ĩ quá, thật không thể ngủ nổi ! “
Cửu Nguyệt trừng mắt hồng đỏ giận giữ nhìn Lâm Quân Tử, buột miệng : ” Còn không phải vì ngươi…. “
Lời chưa kịp nói hết ra, Bạch Lộ đã nhẹ nhàng lên tiếng : ” Cửu Nguyệt, ta thấy khát, ngươi đi lấy nước lại đây.”
Ngữ khí của Bạch Lộ thật bình thản, không có chút nóng giận, cũng chỉ có Cửu Nguyệt thấy lãnh ý trong lời nói .
Cửu Nguyệt lòng đầy căm phẫn mà câm miệng, trừng mắt liếc nhìn Lâm Quân Tử, hầm hừ đứng dậy đi về phía bờ suối.