Bạn đang đọc Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta – Chương 54: Không bán mình vì hai cái bánh bao.
Xem ra cần phải giải thích một chút
Nghĩ đến đây, Lâm Quân Tử thanh thanh cổ họng, phản bác nói: “Ta là bị lừa, vị đại tỷ kia nói không trúng tuyến có thể đổi lấy hai cái bánh bao ăn, ta mới đến!”
Đại học sĩ nghe thấy những lời này, vẻ mặt nháy mắt hóa đá.
Hắn đường đường là đại học sĩ, muốn tuyển thê tử, là chuyện đại sự mà ai ai cũng đổ xô đến tranh giành không xong.
Làm sao giờ còn có người đục nước béo cò, định lấy hai cái bánh bao mà đến a ?
Sau một lúc yên lặng, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên một ý cười trào phúng: “Nếu ngươi gả cho ta, ta mỗi ngày đều cho ngươi bánh bao ăn, đồng ý được chưa ?”
Lâm Quân Tử vốn nên lập tức gật đầu đáp ứng, bởi vì nam nhân trước mặt này, thực sự rất phù hợp với khẩu vị của nàng.
Từ nhỏ nàng đã thích nam nhân bá đạo lạnh lùng, khốc khốc rồi.
Trong thế giới quan của Lâm Quân Tử, chỉ có nam nhân như vậy mới có thể dựa vào, đáng giá để gửi gắm cả đời.
Nhưng mà, nụ cười trào phúng mỉa mai trên khuôn mặt của khốc nam kia, kích thích lòng tự trọng còn chưa mất đi của Lâm Quân Tử.
Nàng tuy rằng cực kỳ muốn gả, nhưng không thể chì vì hai cái bánh bao mà gật đầu đáp ứng được.
Nếu thế thì trong mắt đại học sĩ nàng sẽ thành cái dạng gì ?
Tháng ngày sau này, trong mắt hắn nàng sẽ vĩnh viễn không ngẩng đầu lên được a !
Vẻ mặt Lâm Quân Tử mạnh mẽ chống đỡ, làm bộ như khinh thường nói: “Ta cũng không phải là người chỉ vì hai cái bánh bao liền bán mình, ngươi quá xem thường ta ! Tóm lại, ta bây giờ không lấy chồng, cho ta hai cái bánh bao, ta muốn đi !” ( đi thì đi, lại còn đòi hai cái bánh bao….thật là…)
Đại học sĩ nhìn vẻ mặt khinh thường của Lâm Quân Tử, trong ánh mắt lộ ra ý giận dữ vẻ ngạo mạn.
Nữ nhân đáng chết này, thật đúng là không biết trời cao đất dày a !
Coi hắn là loại người nào, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi ?
Buồn cười !
Chuyện hắn đã quyết định, còn không có mấy người có thể thay đổi được đâu !
Nhưng mà, mặc kệ nói thế nào, nữ nhân dung mạo thanh tú xuất chúng, lại nhanh mồm nhanh miệng, không biết sống chết trước mặt này, vẫn thành công khơi dậy hứng trí của hắn.
Mày kiếm nhếch lên, khóe môi hơi hơi giương lên, miệng phun ra một câu rõ ràng. “Bây giờ, không phải do ngươi, nơi này chỉ có lời của ta mới tính.”
Nói xong, nhìn hai vị phu nhân kia khoát tay.