Đọc truyện Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta – Chương 128
Uyên ương khấu mất rồi
“Đa tạ cô nương đã cứu tính mạng của ta, nếu như ta có thể tránh được một kiếp này, nhất định sẽ luôn cảm niệm ân cứu mạng của cô nương!”
Lâm Quân Tử hào sảng vung tay lên, “Cho qua đi, chút chuyện nhỏ này đâu cần phải cảm niệm, cô mạnh khỏe sống tốt, chính là đã cảm kích ta rồi!”
“Được! Ta nhớ rồi!”
Tiễu Mễ đỡ cô gái lên, chậm rãi đi về phía Ngọc Hòa cung.
Lâm Quân Tử quay đầu lại, chắp tay về phía đại thúc.
“Đa tạ đại thúc xuất thủ tương trợ, không ngờ, đại thúc thực sự quen biết người trong cung. Đúng là quá tốt!”
Đại thúc nhẹ nhàng cười ôn hòa.
“Ta cũng không ngờ tới, bên trong hậu cung này, còn có người có tấm lòng son như ngươi đấy! Không dễ dàng!”
Lâm Quân Tử được ông ta khen có chút ngượng ngùng, gãi đầu tóc:”Ta hay nhiệt tình vớ vẩn, đại thúc chê cười rồi!”
Vừa gãi đầu, Lâm Quân Tử mới sờ thấy một tay toàn nước.
Lúc này mới nhớ tới, cả người mình còn đang ướt nhẹp.
Một trận gió rét thổi qua, Lâm Quân Tử không nhịn được rùng mình một cái.
“Hắt xì” Kèm theo một tiếng hắt xì, Lâm Quân Tử không nhịn được túm chặt y phục trên người.
Mới nắm vào, Lâm Quân Tử không khỏi sợ hết hồn.
Thứ luôn đeo trước ngực, vậy mà lại không thấy đâu.
Lâm Quân Tử lập tức trở nên bối rối, hai tay không ngừng lục lọi trước ngực sau lưng,
Uyên ương khấu đó, Uyên ương khấu Bạch Lộ tặng cho nàng, Uyên ương khấu lúc nào cũng đeo trước ngực nàng, vậy mà lại không thấy đâu.
Trái tim Lâm Quân Tử căng thẳng, đây là vật kỷ niệm duy nhất Bạch Lộ đưa cho nàng, sao có thể làm mất được chứ?
Nhất định là vừa nãy khi nhảy vào trong nước cứu người, không cẩn thận đánh rơi rồi.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Lâm Quân Tử hoảng loạn lục lọi chung quanh, ánh mắt cũng cúi xuống tìm kiếm.
Vật kia quá nhỏ, nếu như rơi trên đất may ra còn tìm thấy.
Nếu như rơi xuống nước, vậy thì hy vọng xa vời rồi!
Đại thúc nhìn cử động của Lâm Quân Tử có chút kỳ quái, miệng hỏi: “Cô nương đánh rơi thứ gì sao?”
Lâm Quân Tử vừa cúi đầu tìm kiếm, vừa hoảng loạn nói:
“Một chiếc khấu, ta vẫn luôn đeo trên cổ, sao lại không thấy chứ?”
Người xách đèn cung đình đứng bên cạnh đại thúc, mang đèn lồng soi lại gần cho Lâm Quân Tử.
Sau đó, ở trên đầu vai Lâm Quân Tử, nhìn thấy một vật nho nhỏ màu trắng.
Kích động không sao giải thích nổi
Người xách đèn cung đình đứng bên cạnh đại thúc, mang đèn lồng soi lại gần cho Lâm Quân Tử.
Sau đó, ở trên đầu vai Lâm Quân Tử, nhìn thấy một vật nho nhỏ màu trắng.
“Là vật này phải không?”
Người kia từ trên vai Lâm Quân Tử, cầm chiếc khấu lên.
Lâm Quân Tử còn chưa nhận lấy, chiếc khấu trong giây lát đã bị đại thúc cầm lấy.
Nhìn thấy chiếc khấu nhỏ nhắn màu trắng từ ngọc bích trong tay đại thúc, Lâm Quân Tử thở phào nhẹ nhõm một hơi, may quá, không có mất.
Nàng đang muốn gật đầu thừa nhận, trong giây lát, dưới ánh sáng của chiếc đèn cung đình, thấy được vẻ mặt biến sắc của đại thúc.
Vẻ mặt vẫn ôn hòa nhàn nhạt kia, sau khi nhìn thấy chiếc uyên ương khấu kia xong, hai mắt bắn ra ánh sáng tinh lượng cực kỳ chấn kinh.
Lâm Quân Tử bị sắc mặt hoảng sợ kia khiến cho sợ hãi, theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Chiếc khấu kia vẫn còn đeo trên cổ nàng, một bước lùi lại phía sau này. Khiến cho chiếc khấu rớt xuống từ trên tay đại thúc, trở lại trước ngực Lâm Quân Tử.
Vẻ mặt kinh ngạc khiếp sợ của đại thúc cuối cùng cũng giật giật, đưa mắt lên nhìn Lâm Quân Tử chăm chú, dường như muốn nhìn xuyên thấu nàng vậy.
Lâm Quân Tử có chút sợ hãi, đây là thế nào vậy?
Nhìn thấy chiếc khấu của Bạch Lộ, sao lại kích động thành như vậy chứ?
Đại thúc trầm giọng hỏi Lâm Quân Tử: “Ngươi là người ở cung nào?”
Giọng nói nghiêm trang trịnh trọng, lại khiến cho người ta sinh ra cảm giác bị đè nén mạnh mẽ.
Lâm Quân Tử bị thần sắc của ông ta khiến cho dao động, mà cái loại cảm giác bị áp bách vô hình kia, lại càng khiến cho Lâm Quân Tử luôn không biết sợ hãi lại có chút hoảng hốt trong lòng.
Nửa ngày mới lên tiếng: “Ta là… là… người ở Lăng Tiêu Cung!”
Vẻ mặt của đại thúc càng thêm kinh ngạc, lại quan sát Lâm Quân Tử lần nữa, nói tiếp: “Lăng Tiếu Vân?”
“A? À, đó… nàng là tiểu thư của ta!”
Thời khắc mấu chốt, Lâm Quân Tử cúi đầu nhìn bộ đồ nha hoàn trên người, mới không hồi hộp lỡ mồm.
Lâm Quân Tử thầm mắng trong lòng, khốn thật, sao vừa mới rồi vẫn còn là một đại thúc ôn hòa, nháy mắt đã trở nên cường thế bá đạo như vậy?
Đến tột cùng là không đúng chỗ nào?
Ông ta làm sao biết cả Lăng Tiếu Vân chứ?
Ánh mắt đại thúc quét qua Lâm Quân Tử một vòng, muốn từ phục sức của nàng phán đoán xem lời của nàng thực hay giả.
Không thể bán đứng Bạch Lộ.
Ánh mắt đại thúc quét qua Lâm Quân Tử một vòng, muốn từ phục sức của nàng phán đoán xem lời của nàng thực hay giả.
Cuối cùng ánh mắt nóng rực vẫn rơi vào uyên ương khấu kia.
“Ngươi lấy chiếc khấu này ở đâu?”
Lâm Quân Tử nghe vậy, mặc dù giọng nói kia trầm thấp, nhưng lại mang theo sự run rẩy khe khẽ.
Ông ta đang kích động gì vậy?
Lâm Quân Tử không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn mặt của đại thúc.
Sắc mặt ông ta coi như bình tĩnh, nhưng mà, bên trong cặp mắt sắc bén kia, lại có một loại ánh sáng kỳ lạ đang lóe lên.
“Bằng hữu của ta tặng ta!”
“Là nam nhân hay nữ nhân? Bằng hữu gì?” Ngữ điệu của đại thúc có chút dồn dập.
Lâm Quân Tử không chút nào kiêng kỵ đáp: “Nam bằng hữu ta tặng!”
“Hắn ở đâu?”
Trong mắt đại thúc tràn ngập ánh sáng hi vọng cấp bách, bước chân cũng không nhịn được tiến lên một bước.
Phảng phất lúc này chỉ cần lấy được đáp án đó.
Giọng nói hành động của ông ta, đột nhiên thức tỉnh Lâm Quân Tử.
Ông trời của ta ơi, người này thấy uyên ương khấu của Bạch Lộ lại trở nên kích động như vậy, không phải ông ta chính là vị cữu cữu kia của Bạch Lộ đấy chứ?
Đại tướng quân gì đó ấy!
Nếu quả thực đúng như vậy thì hỏng bét, ta không phải chẳng khác nào đã bán đứng Bạch Lộ sao?
Không được, tuyệt đối không thể nói Bạch Lộ ở đâu được!
“Cái đó, không biết, chúng ta đã lâu rồi không liên lạc!”
Lời vừa ra khỏi miệng, Lâm Quân Tử rõ ràng nhìn thấy những tia sáng trong mắt đại thúc trở nên ảm đạm.
Vốn là vẻ phấn chấn không ngừng, không nguyên cớ lại bị che kín một tầng chán nản.
Vẻ chán nản kia, lại khiến cho lòng Lâm Quân Tử run lên bần bật.
Vẻ mặt này, không giống như đuổi giết chưa toại, oán hận trong lòng nha!
Người này rốt cuộc là ai vậy?
Ông ta quan tâm đến uyên ương khấu như vậy, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?
Lâm Quân Tử còn chưa suy nghĩ rõ ràng, đã nghe thấy đại thúc lại hỏi:
“Chủ nhân của chiếc khấu này trông thế nào? Ngươi có thể kể cho ta được chứ?”
Trong giọng nói đầy vẻ tiêu điều, lại mang theo một tia khẩn cầu, điều này khiến cho Lâm Quân Tử càng thêm sửng sốt.
Nhìn bộ dáng có chút ngạc nhiên của Lâm Quân Tử, đại thúc cười khổ một cái, nhàn nhạt nói
“Ta không có ác ý, nể tình ta vừa nãy cũng cùng ngươi cứu người, nói cho ta nghe một chút đi!”
Nhận lầm người.
Nhìn bộ dáng có chút ngạc nhiên của Lâm Quân Tử, đại thúc cười khổ một cái, nhàn nhạt nói
“Ta không có ác ý, nể tình ta vừa nãy cũng cùng ngươi cứu người, nói cho ta nghe một chút đi!”
Lâm Quân Tử phục hồi tinh thần lại, ngữ khí của ông ta không có một tia tức giận, có lẽ mình đã đoán sai, ông ta căn bản không có ý hại người!
Ông ta căn bản không phải là cữu cữu của Bạch Lộ.
Lúc này không đành lòng bỏ qua sự khẩn cầu trong mắt ông ta, Lâm Quân Tử theo bản năng gãi tóc, nói:
“Vị bằng hữu kia của ta ấy, có thể được xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử. Vóc người cao gầy, cây ngọc đón gió, phong thái nhẹ nhàng, khí vũ hiên ngang. Dung mạo còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân, tâm hồn còn thiện lương hơn cả thần tiên. Hắn là nam nhân hoàn mỹ nhất, xuất sắc nhất, gần với thần nhất ta từng thấy!”
Trước mắt Lâm Quân Tử thoáng hiện lên nụ cười bình thản ngượng ngùng, ôn văn tao nhã của Bạch Lộ.
Những gì tốt đẹp hắn đối với nàng, tấm lòng với nàng, trả giá tất cả cho nàng.
Ánh mắt ôn nhu của hắn, lòng bàn tay ấm áp, nụ cười ôn hòa.
Giờ phút này, giống như từng chiếc gai sắc bén, đâm vào lòng của nàng. đau đớn quằn quại.
“Tên hắn là gì?”
Hồn bay tới tận chân trời, Lâm Quân Tử nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ, liền thốt ra cái tên khắc cốt ghi tâm kia: “Bạch Lộ, hắn tên là Bạch Lộ!”
Nói xong, Lâm Quân Tử mới tỉnh táo lại, nàng bối rối che miệng.
Trong lòng âm thầm trách mắng bản thân, sao lại không kìm được mà nói tên của hắn ra rồi?
Thật là đáng chết.
Đây là chuyện rất nguy hiểm với hắn!
Lâm Quân Tử vội vàng nhìn ánh mắt của đại thúc, sau đó nàng lại thấy an tâm.
Bởi vì, nàng nhìn ra, trong đôi mắt đại thúc không có tức giận, không có sát ý, không có hung ác.
Chỉ có một tia thất vọng rõ ràng!
Lâm Quân Tử càng thêm kỳ quái, ông ta thất vọng vì bằng hữu của nàng tên Bạch Lộ?
Có phải ông ta thấy mình đã nhận lầm người rồi đúng không?
Vậy thì quá tốt, như vậy, giờ Bạch Lộ sẽ không gặp nguy hiểm rồi!
Cửu vương gia đê tiện
Một trận gió lạnh thổi qua, “Ách xì!” Lâm Quân Tử lại hắt xì một cái.
Lần này, nàng thực sự không chịu nổi lạnh.
Ôm lấy cánh tay của mình, Lâm Quân Tử run rẩy hỏi:
“Đại thúc, ta phải về thay quần áo đây, lạnh chết ta. Đại thúc có thể chỉ cho ta, Lưu Hương Điện đi hướng nào được không? Ta lạc đường rồi!”
Đại thúc giống như ở trong sự thẫn thờ vô tận tỉnh táo lại, quay về người xách đèn cung đình bên người nói: “Đi thôi, Thiên Thuận, chúng ta đưa cô nương này về Lưu Hương điện!”
“Dạ, chủ tử!” Thanh âm cực kỳ cung kính.
Lâm Quân Tử thấy hơi ngoài ý muốn, không ngờ vị đại thúc này nhiệt tình như vậy.
Vội vàng nói cảm ơn đại thúc “Đa tạ đại thúc, ta không ngờ đến, bên trong hậu cung còn có một đại thúc thiện lương nhiệt tình như vậy, hắc hắc!”
Vẻ mặt vẫn u uất của đại thúc, sau khi nghe mấy lời này của Lâm Quân Tử, không khỏi hiện lên vẻ tươi cười.
“A a, tiểu nha đầu, dùng lời ta nói để khen ngược lại ta sao!”
Lâm Quân Tử cười hì hì, làm một cái mặt quỷ nghịch ngợm với đại thúc.
___________________________________________________________________
Lưu Hương Điện.
Lâm Quân Tử mới vừa đi vào cửa điện,đã cảm thấy có gì không ổn.
Bởi vì bốn cung nữ còn canh giữ ở cửa điện đã không thấy bóng dáng đâu.
Thay vào đó là một nhóm thị vệ thân hình cao lớn, vẻ mặt nghiêm túc.
Mà cửa điện cao lớn, lúc này đang rộng mở, bên trong loáng thoáng truyền ra thanh âm của một nam nhaann.
“… Ta cưới bảy phòng phu nhân, hai thiên thê, năm thiếp thất. Các nàng sẽ long trọng hoan nghênh ngươi gả vào Cửu vương phủ….”
Tiếng cười lạnh lẽo này, Lâm Quân Tử đã nghe qua, thanh âm này, chính là cái tên Cửu vương gia đó!
Kinh ngạc trong chốc lát, Lâm Quân Tử nháy mắt hiểu ra tên Cửu vương gia khốn kiếp này đang làm gì.
Hắn lại dám chạy đến Lưu Hương Điện chế giễu Lăng Tiếu Vân!
Dùng con số thê thiếp huy hoàng của hắn để tức chết Lăng Tiếu Vân!
Chẳng qua hắn vạn vạn sẽ không ngờ tới, Lăng Tiếu Vân trong điện giờ là Tiểu Thảo giả trang!
Trong phút chốc, lửa giận của Lâm Quân Tử vọt thẳng lên đỉnh đầu, chỉ kém chút nữa là tức sùi bọt mép!
Mẹ nó thực khốn nạn, cái tên Đại học sĩ biến thái chỉ cưới xấu nữ này, không cần biết là cẩu vương gia gì hết! Đúng là chán sống rồi.