Bạn đang đọc Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta – Chương 121 – 220
Bị hắn làm cho cảm động
Lâm Quân Tử chợt đẩy Bạch Lộ ra, hoảng loạn nói:”Không được, ta không thể liên lụy đến ngươi!”
Bạch Lộ cũng bị nàng thức tỉnh, nhưng mà, không cam lòng.
Hắn bắt lấy tay Lâm Quân Tử, vội vàng nói: “Đừng nói đến liên lụy, chỉ cần nàng nói cảm giác của nàng với ta? Nàng yêu ta sao? Đã lâu như vậy tới nay, nàng đối với ta thật sự một chút tình ý cũng không có sao?”
Lâm Quân Tử nhìn ánh mắt mang theo khẩn trương lại tràn đầy mong đợi của Bạch Lộ, trong lòng đột nhiên vừa động.
Hắn thật sự khiến nàng cảm động.
Mà khiến cho nàng cảm động không phải là dáng vẻ công tử cao quý của hắn, không phải phong độ lễ nghi hoàn mỹ của hắn, cũng không phải là phong thái tuyệt thế xuất chúng của hắn.
Mà là, khi nãy.
Trong gian bếp bẩn loạn không chịu nổi đó.
Hắn đã vì nàng mà vứt bỏ tất cả kiêu ngạo cao quý, làm công việc thấp kém nhất.
Vào lúc nàng cần có người ở bên cạnh nhất, đã ở bên nàng, làm mì trường thọ vì nàng.
Hoạn nạn mới thấy chân tình, có lẽ chính là chỉ phần tình cảm này đi!
Ở thời điểm khó khăn nhất, nguy hiểm nhất, chịu ở bên cạnh ngươi, là người đáng giá để dựa vào nhất!
Lâm Quân Tử nhìn Bạch Lộ, bằng hữu quen thuộc nhất của nàng.
Sự hết lòng cùng gánh vác kia của hắn, khiến cho hắn trong mắt nàng không còn chút nữ tính nào.
Phía dưới vẻ bề ngoài nhu nhược kia, là một trái tim nhẵn nhụi chân thành.
” Trả lời ta, nàng thật sự không có chút cảm giác nào với ta sao? Nàng vẫn thích Đại học sĩ kia?” Bạch Lộ nắm lấy hai vai Lâm Quân Tử thấp giọng hỏi.
Ánh mắt của hắn trở nên lạnh lẽo thống khổ, cảm giác thất bại sâu sắc, làm cho cánh tay hắn cũng run rẩy lên.
Nhìn dáng vẻ khẩn trương lo sợ nghi hoặc của Bạch Lộ, trải qua đủ chuyện, tất cả đều hiện lên trước mắt Lâm Quân Tử.
Ăn ý hợp tác ở Ỷ Hương Lâu, dưới núi chữa thương cứu trợ, cùng nhau chạy trốn trên xe, sinh tử biệt ly ở Lăng Tiêu Cung.
Thời gian bọn họ quen biết ngắn ngủi như vậy, lại đã trải qua biết bao nguy hiểm.
Lần nào, bọn họ cũng cứu trợ lẫn nhau, không rời không bỏ.
Lần nào, hắn cũng yên lặng ở bên cạnh nàng, làm chỗ dựa cho nàng.
Có lẽ có thứ gì đó đã sớm ăn sâu vào nơi sâu thẳm nhất trong đáy lòng, chẳng qua là không muốn thừa nhận, không muốn đối mặt mà thôi!
Có lẽ, có thứ tình yêu không hề có mục đích, không hề liên quan đến mục tiêu!
Nó vào lúc ngươi lơ đãng, đã len lén nảy mầm bén rễ lớn lên, đợi đến lúc ngươi phát hiện ra, nó đã xâm nhập vào trong cốt nhục, không cách nào gỡ bỏ.
Làm hô hấp nhân tạo
Có lẽ có thứ gì đó đã sớm ăn sâu vào nơi sâu thẳm nhất trong đáy lòng, chẳng qua là không muốn thừa nhận, không muốn đối mặt mà thôi!
Có lẽ, có thứ tình yêu không hề có mục đích, không hề liên quan đến mục tiêu!
Nó vào lúc ngươi lơ đãng, đã len lén nảy mầm bén rễ lớn lên, đợi đến lúc ngươi phát hiện ra, nó đã xâm nhập vào trong cốt nhục, không cách nào gỡ bỏ.
Lâm Quân Tử biết, lần này không cho phép nàng tiếp tục giả bộ ngu.
Có lẽ, đây là cơ hội cuối cùng có thể ở bên hắn.
Ở trong tương lai mờ mịt không biết trước, không thể để cho bản thân và hắn đều tiếc nuối.
Hít một hơi thật sâu, Lâm Quân Tử chậm rãi nói:” Nếu như chàng không ngại, ta sẽ hưu cái tên Cửu vương gia đó, sau đó gả cho chàng. Chẳng qua là chàng phải chờ ta mới được!”
Nét mặt bi thương của Bạch Lộ khựng lại một cái, ngay sau đó, trong con ngươi tuấn mỹ ánh lên ánh sáng cực đại, giọng nói cũng sắp lắp bắp.
“Sao, ý của nàng là, ý của nàng là, nàng đồng ý gả cho ta? Là thật sao? Là thật sao?”
Lâm Quân Tử chống nạnh, khóe miệng hiện lên một tia nghịch ngợm “Chẳng qua là cọc hôn sự này rất nguy hiểm, lúc nào cũng phải chuẩn bị tốt cho việc bỏ trốn nha! Chàng có can đảm làm không vậy?”
Bạch Lộ cười, trong nháy mắt chói lòa lóa mắt, xuân phong đắc ý.
Thế gian không có bất cứ chuyện gì khiến cho hắn hạnh phúc hơn những lời này.
Giang hai cánh tay, đem Lâm Quân Tử ôm thật chặt vào trong lòng, trong miệng oán giận nói: “Nha đầu hư hỏng, lúc này mà còn đùa ta, hại tim ta sắp ngừng đập luôn.”
Lâm Quân Tử nằm trong lòng Bạch Lộ, có chút đắc ý cười xấu xa: “Ai bảo chàng đã sớm có ý đồ xấu xa? Hừ, nói mau, mơ ước ta bao lâu rồi?”
Bạch Lộ cũng không đáp lại lời của Lâm Quân Tử, chỉ cực kỳ vô lại đem nàng đặt ở phía dưới, trong miệng giả bộ rất vô lực nói:
“Tim của ta ngừng đập mất rồi, ta muốn ngươi làm hô hấp nhân tạo cho ta giống lần trước! Mau lên nào, ta sắp hôn mê!”
Lâm Quân Tử rất là không cam lòng giùng giằng: “Chàng là đại sắc lang hả, đang yên đang lành tự dưng hô hấp nhân tạo cái gì?Chàng tự… Ưm…ưm.. xấu xa…”
Lâm Quân Tử miệng nói không ra lời, hiển nhiên là bị ngăn chặn.
Đáng thương cho đám cỏ trên mặt đất, bị hành hạ ngổn ngang.
Nơi nhỏ hẹp cũ nát như vậy, lại là nơi người ta thấy hạnh phúc nhất.
Chuyện trên thế gian, thật khó có thể hiểu rõ!
Tương lai khó lường 1
Ban đềm giờ Tý, Bạch Lộ và Lâm Quân Tử rời khỏi nhà trọ Cát Tường.
Bọn họ là nghênh ngang rời đi từ cửa sau nhà trọ.
Bởi vì thuốc mê mà Bạch Lộ lấy được ở chỗ Cửu Nguyệt đã lên sàn.
Lâm Quân Tử cũng không trả thù nhà trọ nhiều lắm.
Nàng chẳng qua chỉ đem ngựa trong chuồng thả hết đi, để chúng trở về với thiên nhiên, tự do tự tại.
Hơn nữa, còn đem tất cả lương thực trong nhà trọ tẩm hết dầu vừng, dầu nành, nước tương lên.
Đem tất cả bàn ghế chén bát chất đống bên tường rắc vôi lên.
Bạch Lộ trong miệng vừa lầm bẩm xin lỗi, vừa làm trợ thủ cho Lâm Quân Tử.
Bởi vì hắn thật sự là thích xem dáng vẻ xinh xắn nghịch ngợm lúc Lâm Quân Tử làm chuyện xấu.
Hắn đối với nàng, chỉ có thật sâu cưng chiều cùng với vô điều kiện tương trợ.
Chỉ sợ nàng có đi làm chuyện xấu, hắn cũng sẽ nghĩa vô phản cố đi theo sau nàng.
Lúc đối mặt với nàng, hắn đã hoàn toàn quên mất thân phận của mình, cùng với tổn thương kinh thiên khi sau này chân tướng được vạch trần.
Hắn hoàn toàn bị lạc lối trong sự quyến luyến sâu nặng với nàng.
____________________________________________________________________________
Duyên Châu cách kinh thành chỉ nửa ngày đường.
Cho nên, Lâm Quân Tử cùng Bạch Lộ cùng cưỡi một con ngựa, trước khi bình minh, chạy tới cửa Bắc kinht hành.
Bánh xe mặt trời, dùng ánh sáng rực rỡ vô cùng của nó, chiếu rọi tất cả mây mù nơi cuối trời.
Ánh sáng rực rỡ chói mắt màu hoàng kim kia, khiến cho thế gian yên lặng phủ lên màu sắc diễm lệ.
Lại khiến cho hai người đang nép chặt vào nhau đứng trước cửa kinh thành, tăng thêm một tia thê diễm cùng bi thương không thể nói ra!
Giờ dần, cửa thành cao lớn ầm ầm một tiếng, từ từ mở ra.
Thân thể Lâm Quân Tử lập tức chấn động, nhíu mắt nhìn cửa thành đang nặng nề mở ra, trong lòng bắt đầu trở nên thê lương.
Giờ đây đối mặt với nàng, đến tột cùng là một cuộc nhân duyên như thế nào?
Cuộc sống mà nàng có thể nắm giữ, khống chế, có phải quá mức nhỏ bé hay không?
Hy vọng cùng hạnh phúc của nàng, ở chốn rộng lớn sau lưng đầy quyền lực này, ỡ giữa thân nhân sinh tử, có phải chẳng qua chỉ là một câu chuyện cười bé nhỏ không đáng kể?
Bạch Lộ ôm lấy thắt lưng Lâm Quân Tử, cảm thấy sự bất an cùng chấn động của nàng.
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, thấp giọng nói bên tai nàng một câu “Đừng sợ, ta vẫn luôn ở bên cạnh nàng. Sinh cùng giường, chết chung huyệt!”
Tương lai khó lường 2
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, thấp giọng nói bên tai nàng một câu “Đừng sợ, ta vẫn luôn ở bên cạnh nàng. Sinh cùng giường, chết chung huyệt!”
Lâm Quân Tử nghe những lời này, chớp mắt trong mắt dâng lên lệ quang.
Đây là lời thề đẹp nhất nàng từng nghe qua!
Cho dù là lời thề cuối cùng, cũng đủ để chiếu sáng sinh mệnh bình thường ảm đạm của nàng.
Lâm Quân Tử không nói gì, chỉ nắm chặt tay Bạch Lộ.
Sự ấm áp nơi lòng bàn tay này, nàng sẽ mãi mãi ghi tạc trong lòng, vĩnh viễn.
Lính gác phụ trách trông coi cửa thành, nhìn thấy chính giữa cửa thành có một đôi nam nữ đang ngồi trên ngựa.
Không nói cũng không động đậy, chẳng đi cũng chẳng tránh.
Một tiểu đầu mục đi tới trước ngựa, lớn tiếng chất vấn: “Các ngươi là ai? Đứng ở cửa thành làm cái gì?”
Lâm Quân Tử hít sâu một hơi, tận lực để cho giọng nói thoải mái mà nói: “Ta là Lăng Tiếu Vân, mời dẫn ta đi gặp Hoàng Đế!”
Tiểu đầu mục nghe thấy ba chữ Lăng Tiếu Vân, trong nháy mắt kinh ngạc.
Sau đó phục hồi tinh thần lại cuống quít gật đầu, giọng nói cũng trở nên nhún nhường “Dạ, Lăng đại tiểu thư, mời đi theo ta!”
___________________________________________________________________
Tử Cấm thành, cung tường nguy nga, khí thế hùng vĩ.
Đứng trước cửa cung, Lâm Quân Tử cùng Bạch Lộ đứng sóng vai.
Bạch Lộ vẫn mặc bộ đồ thị vệ kia trên người, không có bạch y trắng như tuyết.
Nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh an nhiên, phong độ khiêm tốn.
Hắn vẫn đứng bên Lâm Quân Tử, trên vẻ mặt ôn hòa không có lấy một tia sợ hãi hoặc bất an.
Phần lạnh nhạt kia, cũng khiên cho Lâm Quân Tử ổn định chút dũng khí.
Nàng nhìn Bạch Lộ, trong mắt dâng lên một luồng ấm áp.
Vẫn coi hắn là yếu đuối, nhu nhược không chịu nổi.
Nhưng mà, đến hôm nay mới phát hiện, sâu trong hắn, thật sự có một cỗ khí khái của nam nhi!
Trong lúc nàng và Lăng gia gặp nguy hiểm nhất, trước mắt nguy cấp, không sợ liên lụy, coi thường hung thần ở bên cạnh nàng.
Lạnh nhạt kiên định đứng sau nàng.
Lâm Quân Tử nhìn dung nhan tuấn mỹ vô song của Bạch Lộ, thế mà lại nhìn thấy một cỗ khí khái uy vũ không thể khuất phục!
Tường cung sâu thắm, thủ vệ sâm nghiêm, ánh mắt hờ hững quét qua hết thảy vũ khí đề phòng.
Ta sẽ không làm công công
Tường cung sâu thắm, thủ vệ sâm nghiêm, ánh mắt hờ hững quét qua hết thảy vũ khí đề phòng.
Bạch Lộ nói khẽ với Lâm Quân Tử: “Xem ra Hoàng Đế muốn lựa thời cơ để hành sự, nóng vội không thể chỉ lo tính khí của bản thân mà làm loạn. Ông ta nhất định muốn nàng gả cho Cửu vương gia, tuyệt đối là có mục đích, cho nên, ông ta sẽ không lập tức gây tổn thương cho nàng. Nhưng mà, trong cung quy củ sâm nghiêm, nguy cơ trùng trùng, hét thảy nàng đều phải cẩn thận.”
Lâm Quân Tử nhìn ánh mắt lo lắng của Bạch Lộ, trong lòng dâng lên chút hối hận.
Có một số việc, nhất định phải đến lúc cuối mới biết.
Sự tốt đẹp của hắn, trái tim hắn, những gì hắn đã trả giá, tại sao hôm nay mới thấy rõ ràng, mới nghĩ ra?
Thật muốn tùy ý sống thêm một lần, nhưng dường như đã khong có cơ hội nữa rồi!
Cũng chỉ còn lại có một câu, tạo hóa trêu ngươi!
Nhìn ánh mắt có chút hối tiếc sợ hãi của Lâm Quân Tử, Bạch Lộ vỗ nhẹ lên vai nàng, an ủi nói: “Đừng sợ, ta sẽ lén xâm nhập vào cung giúp nàng!”
Lâm Quân Tử cả kinh, không chút nghĩ ngợi bật thốt lên “A? Chàng muốn vào cung sao? Chàng không phải là muốn làm công công đấy chứ?”
Bạch Lộ nghe những lời này thiếu chút nữa cười ngất, Đại tiểu thư, ta làm công công rồi, làm sao mà yêu được nàng nữa?
Lời này mà nàng cũng nói ra miệng được hả?
Lâm Quân Tử cũng cảm thấy mình lỡ lời, sắc mặt nháy mắt đỏ lên.
Ngượng ngùng gãi gãi đầu tóc: “Cái đó, cái đó, ta…”
Bạch Lộ ngắt lời nàng, trong ánh mắt rõ ràng có ý cười: “Nàng yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không làm công công, vì nàng, sẽ không làm!”
Khẩu khí kiên quyết kia, Lâm Quân Tử nghe vào, lại có chút ái muội nói không nên lời.
Nàng thật muốn vả ình một cái, đúng là thói quen nói hươu nói vượn, sao cái gì cũng phun ra hết vậy!
Tình cảnh đang lúng túng, lại bị tiếng bước chân đang tuyền từ xa tới cắt đứt.
Một tiểu thái giám, cước bộ vội vàng đang đi tới.
Taytrái cầm phất trần, tay phải giơ ột cuộn giấy.
Đi tới trước mặt Lâm Quân Tử, trong miệng lớn tiếng nói: “Lăng Tiếu Vân tiếp chỉ!”
Lâm Quân Tử cùng Bạch Lộ đều ngẩn ra, làm sao mà chưa có gặp mặt, ra tòa, thẩm vấn đã tung một đạo thánh chỉ tới rồi?
Trong hồ lô của Hoàng Đế này rốt cuộc chứa cái gì chứ?
Tiểu thái giám nhìn thấy Lâm Quân Tử cùng Bạch Lộ không có chỉ đứng đó sững sờ, không khỏi có chút không vui cáu kỉnh nói: “Còn không quỳ xuống tiếp chỉ!”