Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta

Chương 116 - 195


Bạn đang đọc Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta – Chương 116 – 195

Một lần nữa chạy trốn 2
Lâm Quân Tử suy nghĩ một chút, lại nói: ” Lăng Tiêu cung thế lực cũng rất lớn, ta nghĩ cậu ngươi cũng không dám tới tận đây đòi người, người trước tiên cứ ở lại nơi này đi! Ta tuy không có ở đây nhưng sư huynh ta sẽ đối đãi với ngươi thật tốt!”
Nhìn vẻ mặt Lâm Quân Tử quan tâm rất nghiêm túc, ánh mắt Bạch Lộ dâng lên một trận ấm áp.
Nàng vẫn còn quan tâm hắn, tuy bản thân cũng trong thời khắc nguy cấp nhưng vẫn còn tính toán lo lắng cho hắn.
Như thế, vì nàng hết thảy mọi thứ đều là đáng giá!
Đôi mi thanh tú khẽ giương cao, môi hiện lên một nụ cười ôn hòa: ” Cám ơn ngươi, vì ta suy nghĩ như thế rất chu đáo, nhưng ngươi thân nữ nhi, một mình bên ngoài, lòng ta không yên, cùng đi là tốt nhất.”
Lâm Quân Tử cười phóng khoáng, cố ý xua xua cánh tay
” A a, ngươi quên, ta trong người có võ công, hoàn toàn có thể tự vệ được, hơn nữa đối phó với mấy tên tiểu lưu manh cũng không thành vấn đề, không phải lo lắng cho ta.”
Bạch Lộ lắc đầu: ” Ngươi đã nói mấy ngày nữa sẽ trở lại, chúng ta ở chung một chỗ có thể chiếu ứng lẫn nhau, mấy ngày nữa chúng ta cùng nhau trở lại.!”
Giọng nói dừng một chút:” Ngươi vẫn luôn giúp ta, bảo vệ ta, lần này ngươi rời khỏi ta, ta thật sự sợ người khác sẽ bắt nạt ta a!”
Giọng nói Bạch Lộ có chút lo lắng, cố ý giả bộ bộ dáng đáng thương.
Quả nhiên chiêu này có công dụng, Lâm Quân Tử bị lòng hăng hái hiệp nghĩa làm rung động.
” Như vậy a? Vậy thì cùng đi đi! Ta không thể để cho người khác khi dễ ngươi! Chẳng qua y phục trên người ngươi quả thật rất chói mắt!”
Bạch Lộ cúi đầu nhìn một chút, trên người mình bạch sam quần trắng, khó xử nói với Lâm Quân Tử: ” Vậy ta mặc cái gì mới được? Quần áo của ta đều để ở chỗ ở, để cho Cửu Nguyệt đưa tới đây?”
Nghe tới Cửu Nguyệt, Lâm Quân Tử lắc đầu như trống bỏi
” Nếu để cho hắn biết tin tức này, kẻ thứ nhất bán đứng ta chính là hắn, ca ca ta nhất định sẽ đem ta giam lại, không thể nói cho hắn biết.”
” Vậy làm sao bây giờ?”
Lâm Quân Tử cúi đầu thoáng suy tư một cái, xoay người liền đi ra cửa
Cửa Minh Nguyệt các, có hai thủ vệ đứng trông coi.
Việc Mộ Dung Hàn làm phản gây một cuộc đại náo, các cổng ra vào của Lăng Tiêu Cung lúc này cũng tăng cường các thị vệ đứng gác.
Lâm Quân Tử đi tới cửa Minh Nguyệt các, vẫn không nói gì, hai thủ vệ đồng loạt thi lễ: ” Ra mắt Đại tiểu thư!”
Một lần nữa chạy trốn 3
Hai thủ vệ đồng loạt thi lễ : ” Ra mắt Đại tiểu thư!”

Lâm Quân Tử tỏ vẻ như nhìn y phục bon họ, trong miệng hỏi:
” Các ngươi canh gác cửa rất cực khổ, ta có chuẩn bị chút phần thưởng cho các ngươi!”
Hai tên thủ vệ lập tức cao hứng hai mắt sáng lên, đồng thanh lên tiếng: ” Đa tạ Đại tiểu thư!”
Lâm Quân Tử nói: ” Y phục của các người quá cũ nát, cũng thay đổi đi, sau đó tới trướng phòng, mỗi người lĩnh mười lượng bạc, đổi lại hai bộ y phục cho tử tế vào.”
Lâm Quân Tử làm bộ quan sát đại môn một cái, trong miệng nói:
” Y phục cao quý mới xứng với nhân viên được huấn luyện nghiêm chỉnh, như vậy, Minh Nguyệt các chúng ta mới có khí thế chứ!”
Hai thủ vệ vui mừng mặt mày hớn hở, mười lượng bạc a, bọn họ một năm mới được số tiền đó a!
Số tiền đó đủ mua bao nhiêu y phục tốt a?
” Đa tạ Đại tiểu thư, đa tạ Đại tiểu thư!”
Lâm Quân Tử hướng bọn họ xua tay
” Không cần khách khí, cởi quần áo cũ ra, rồi đi lĩnh bạc!”
” Vâng, đại tiểu thư!”
Hai thủ vệ không nói hai lời, thuần thục đem áo ngoài trên người cởi ra.
Lâm Quân Tử nói: ” Để ở chỗ này đi, ta sẽ bảo Tiểu Thảo vứt đi, các ngươi nhất định phải thay bộ y phục tốt nhất a!”
” Vâng, tuân lệnh Đại tiểu thư!” Hai thủ vệ vui mừng như điên, chạy đi.
Nhìn thấy bóng lưng của bọn họ biến mất ở phía xa, Lâm Quân Tử cầm hại bộ ngoại sam trên mặt đất, vội vã chạy trở về bên trong phòng.
Lấy một ngoại sam tương đôi dài đưa cho Bạch Lộ
” Nhanh lên một chút mặc vào, chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức, hai tên thủ vệ kia bị ta dùng cách đuổi đi rồi, bọn họ trở lại trước, chúng ta nhất định phải đi
” Được!”
Bạch Lộ nhẹ gióng đáp ứng, mặc vào người trường sam màu xám tro nhạt.
Dưới sự giúp đỡ của Tiểu Thảo, Lâm Quân Tử cũng mặc xong y phục của đệ đệ Tiểu Thảo.
Bộ đồ hơi ngắn màu tím đậm, mặc dù có hơi chật ,nhưng Lâm Quân Tử vẫn có thể mặc vừa.
Cúi đầu nhìn vải vóc và kiểu dáng y phục trên người rất đơn sơ, Lâm Quân Tử trong lòng có chút khó chịu

Thân phận đối với một người thật trọng yếu như vậy sao?
Nàng trời sinh chính là Đại tiểu thư, nên cẩm y ngọc thực, địa vị cao quý.
Tiểu Thảo trời sinh chính là nha hoàn, nên địa vị thấp kém, làm công việc vất vả sao?
:Gặp chuyện bất bình lên tiếng 1
Tiểu Thảo trời sinh chính là nha hoàn, nên địa vị thấp kém, làm công việc vất vả sao?
Nghĩ tới đây, Lâm Quân Tử ngẩng đầu lên hướng về phía Tiểu Thảo giống như bảo đảm nói: ” Tiểu Thảo, sau khi ta trở về, nhất định sẽ làm cho đệ đệ người mười bộ y phục thượng đẳng, cám ơn ngươi đã giúp ta.”
Tiểu Thảo cười một cái, ánh mắt sáng ngời, nụ cười vô cùng rạng rỡ : ” Cám ơn tiểu thư, chút chuyện nhỏ này, người đừng có để trong lòng.”
Sắc trời chìm vào bóng đêm, bên trong Lăng Tiêu Cung lại lửa đuốc sáng ngời.
Dựa vào cung nội kiến trúc cao lớn, bóng tối yểm trợ, còn có Tiểu Thảo cẩn thận dặn dò, Lâm Quân Tử cùng Bạch Lộ thành cônng leo trường chạy trốn thành công.
Bên trong thành Dương Châu ánh đèn thưa thớt.
Đêm đã khuya, ở cổ đại cũng không có hoạt động giải trí vui vẻ về đêm, cho nên từng nhà một đóng cửa nghỉ ngơi.
Lâm Quân Tử cùng Bạch Lộ nhanh chóng thoát khỏi Lăng Tiêu Cung, cả người cũng buông lỏng
Hai người dạo bước chậm rãi trên đường phố, cuối cùng Lâm Quân Tử nói: ” Trước tìm quán trọ nào ngủ một giấc, ta mệt quá!”
Bạch Lộ đương nhiên không có ý kiến khác, giọng nói mềm mại: ” Được thôi, quán ngay trước mặt được đấy!”
Một ngôi nhà ngói xanh theo kiểu cổ, mặt trước có ba cửa, trên cửa lớn treo một tấm biển, quán trọ Cát Tường.
Lâm Quân Tử ngẩng đầu nhìn bốn chữ kia, trong lòng cảm khái, người cổ đại mong muốn thật là đơn giản.
Lấy tên quán trọ, không phải Cát Tường thì cũng là Như ý.
Đoán chừng có lẽ đánh chết, bọn họ cũng không nghĩ ra được mấy cái tên như Yesterday Once More, Manhattan hay Shangri – la.*
*”Yesterday Once More” là ca khúc hit của ban nhạc The Carpenters, phát hành làm đĩa đơn từ album phòng thu của họ Now & Then vào năm 1973. Bài hát được sáng tác bởi Richard Carpenter và John Bettis.
Manhattan – 1 trong năm quận của thành phố NewYork,Manhattan là khu vực giàu có nhất của Hoa Kỳ
Nơi đây là trung tâm của thương mại, tài chính văn hóa của Hoa Kỳ và cả thế giới. Hầu hết các đài phát thanh, truyền hình, viễn thông và các công ty lớn ở Hoa Kỳ đặt trụ sở chính, cũng như nhiều báo, tạp chí, nhà xuất bản, và các phương tiện truyền thông khác.
Shangri-La là một địa điểm hư cấu được miêu tả trong tiểu thuyết năm 1933, Lost Horizon (chân trời đã mất), của nhà văn Anh James Hilton. Trong tiểu thuyết này, “Shangri-La” là một thung lũng huyền thoại, dẫn đến từ một tu viện Lạt-ma giáo, nằm trong vùng phía tây cuối dãy núi Côn Lôn. Shangri-La đã trở nên đồng nghĩa với bất kỳ thiên đường hạ giới nào, đặc biệt với xã hội không tưởng Hymalaya huyền thoại – một vùng đất hạnh phúc vĩnh viễn, biệt lập với thế giới bên ngoài (wiki)

Lâm Quân Tử còn chưa cảm khái hết, đột nhiên cánh tay bị Bạch Lộ lôi kéo.
Thân thể không tự chủ được hướng bên cạnh nhảy hai bước.
Sau đó từ trong khách sạn một kẻ lảo đảo chạy ra, chạm qua ống tay áo của nàng, chạy ra ngoài.
Nếu như không phải Bạch Lộ kéo nàng một cái, người kia nhất định sẽ đụng trúng người Lâm Quân Tử.
Lâm Quân Tử quay đầu còn khen Bạch Lộ cơ trí, lại bị hắn lối kéo lùi về phía sau mấy bước.
Bởi vì từ bên trong cửa khách sạn xông ra thêm ba bốn người nữa, cùng nhau đuổi theo kẻ vừa mới chạy ra ngoài.
Ba bốn đại hán, vóc người tráng kiện, bắp tay cường tráng,rất nhanh đuổi theo người kia phía trước, hơn nữa còn đánh ngã hắn trên mặt đất
Gặp chuyện bất bình lên tiếng 2
Ba bốn đại hán, vóc người tráng kiện, bắp tay cường tráng,rất nhanh đuổi theo người kia phía trước, hơn nữa còn đánh ngã hắn trên mặt đất
Hắn hai tay ôm đầu, lăn lộn trên mắt đất, trong miệng không ngừng cầu xin tha thứ: ” Bỏ qua cho ta đi! Van cầu các người, đừng đánh ta nữa! Thả ta đi!”
Ba bốn đại hán kia bộ mặt tức giận, hoàn toàn không có ý định dừng tay, đối với người trên mặt đất kia càng thêm hung hăng gia tăng quyền cước.
Lâm Quân Tử bây giờ nhìn không nổi nữa, tế bào trượng nghĩa rút đao tương trợ của nàng lại sôi trào rồi.
Một tiến bước xông tới, hướng về ẩu đả kia gọi mấy người:
” Dừng ta, các người muốn làm gì, muốn đánh chết người thật sao? Duyên Châu chẳng lẽ không có vương pháp?”
Mấy đại hán rất kinh ngạc dừng ta, cùng nhau nhìn chằm chằm Lâm Quân Tử.
Nhìn thấy nàng bộ dạng ăn mặc nghèo nàn, một tiểu tử thấp bé hướng về phía nàng mắng:
” Tiểu tử thúi quản việc rảnh rỗi? Tên khốn kiếp này tới đây gọi một bữa ăn bá vương*, chúng ta một phân tiền cũng không lấy được, uổng công khổ cực, không đánh hắn, còn giữ hắn sao?”
*ăn quịt
Lâm Quân Tử nhìn kẻ kia bị đánh bộ mặt toàn là máu, nằm trên mặt đất chật vật không chịu nổi, trong lòng không khỏi tức giận
Muốn hay không muốn, nàng vẫn hướng về tên tiểu tử thấp bé kia. cáu kỉnh nói:
” Chỉ vì một bữa cơm, mà có người phải chết? Các ngươi quá ghê tởm, buông hắn ra, hắn thiếu các ngươi bao nhiều ta trả”
Tên tiểu tử thấp bé nghe như thế sửng sốt, sau đó thái độ thay đổi hẳn một trăm tám mươi độ.
Vẻ mặt hung hoành trong khoảnh khách hóa thành nụ cười gió xuân, nụ cười bằng lòng đi về phía Lâm Quân Tử 2 bước. cực kì than thiết nói:
” Như thế rất tốt, như thế rất tốt, còn nhiều người tốt quá, đa tạ tiểu công tử trượng nghĩa bỏ tiền, chúng ta cũng không làm khó hắn!”
Nói xong, hướng mấy người kia vung tay áo lên, mấy đại hán cũng ngừng tay.
Ném kẻ đó té xuống đất không thèm để ý tới, hướng Lâm Quân Tử vây quanh lại.
Tiểu tử lùn hướng vào trong khách sạn đưa tay ý muốn mời vào:

” Tiểu công tử, mời vào bên trong, đến chỗ chưởng quỹ của chúng ta để tính tiền đi!”
Lâm Quân Tử khinh bỉ liếc nhìn hắn một cái, cái kiểu gió chiều nào che chiều ấy, khom lưng uốn gối này, cả đời chỉ có làm tiểu nhị được thôi!
Lâm Quân TỬ ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt vô vị nhấc chân đi vào khách sạn.
Bạch Lộ cũng không ngăn trở, rất là an tĩnh đi theo phía sau nàng vào.
Tự tìm phiên não 1
Bạch Lộ cũng không ngăn trở, rất là an tĩnh đi theo phía sau nàng vào.
Chưởng quý của khách sạn chính là một lão niên chừng năm mươi tuổi, thân hình gầy gò, gương mặt nhiều nếp nhăn.
Một chòm râu dê mọc dưới cằm, Lâm Quân Tử nhìn thấy, đích thị mười phần là gian thương
Chưởng quỹ cầm bàn tính tính toán một hồi ba ba, sau đó râu ria lay động, từ trong miệng phun ra một câu rõ ràng:” Tổng cộng ba lượng hai tiền bạc, đa tạ tiểu công tử!”
Lâm Quân Tử đối với cổ đại vật giá đã có bước đầu hiểu rõ.
Tự nhiên biết một lượng bạc đã đủ để mua đầy đủ một bàn yến tiệc, nhưng ba lượng hai bạc, đặt ở trong tiểu khách sạn, ít nhât cũng phải ba bàn tiệc rượu trở lên.
Lâm Quân Tử trợn tròn đôi mắt, đưa tay hung hăng vỗ quầy một cái, hướng lão râu dê hung hăng nói
” Ngươi lừa ai hả? Ba lượng bạc? Hắn ăn cả núi thức ăn hả? Làm như ta từ quê ra sao?”
Râu dê không hề nhúc nhích chút nào, mí mắt khẽ giương lên, chậm rãi nói:
” Hắn uống ở chỗ ta một bình rượu ngon trân quý hai mươi năm, đương nhiên phải bằng ba lượng bạc .
Tiểu công tử đã đáp ứng hắn trả nợ, chắc sẽ khẳng khái hào phóng chút, không nên cùng tiểu điếm chúng ta so đo làm gì!”
Lâm Quân Tử nhìn lão râu dê bộ dáng gian trá, trong lòng lửa giận nổi lên, khốn nạn, thời đại nào cũng có gian thương tâm địa đen tối!
Trừng mắt, giọng căm hận nói: ” Ngươi như vậy cũng đừng trách ta không khách khí, nợ này ta không trả nữa!”
Bên cạnh đó, tên tiểu tử lùn nghe lời này xong, sắc mặt trở lại hung hẵn, đưa tay hướng sau lưng một cái, mấy đại hán kia lại xông tới.
” Tiểu tử, ngươi cho chúng là đùa bỡn cho vui sao? Hôm nay, món nợ này ngươi không tính cũng phải tính, không trả cũng phải trả!”
” Kẻ dám tới Cát Tường khách sạn chúng ta giương oai, còn chưa ra đời đâu!”
Mấy đại hán khí thế giận giữ nhìn chằm chằm Lâm Quân Tử,
Lâm Quân Tử không kiếm chế được, cả giận, rõ ràng đây là cái hắc điễm còn ỷ vào vũ lực, không chút kiêng dè như vậy, thật là mẹ nó tức chết người!
Lâm Quân Tử nghĩ cũng không thèm nghĩ, vung lên một đấm, hướng ngay về phía tên có vẻ hung mãnh nhất bọn.
Tiểu tử lùn vốn không phòng bị trước, “Á” một tiếng hét thảm, lùi lại phía sau vài bước, ôm mặt suýt nữa ngã nằm xuống.
Còn lại mấy đại hán vô cùng sửng sốt, bọn họ ai cũng không nghĩ được, cái tên trước mắt nhìn có vẻ yếu ớt, một tiểu tử thanh tú thế nhưng công phu lại tốt như vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.