Phúc hắc tổng tài, đừng ăn tôi

Chương 8+023+024


Bạn đang đọc Phúc hắc tổng tài, đừng ăn tôi – Chương 8+023+024

Chương 22: Quản giáo em trai anh một chút.
Edit: Lady
 
Một chiếc Ferrari màu đỏ xuyên qua đồng lúa rộng lớn đi vào một tòa cổ kính biệt thự rồi dừng lại trước cổng.
Cửa mở ra, Lâm Tư Tư đeo kính râm bước xuống.
Nữ giúp việc bước lên phía trước:” Tư tư tiểu thư đến đây a! Lão gia đang theo giang luật sư chơi cờ đâu.”
“Phải không? Ta đi nhìn xem.”
Lâm Tư Tư bước nhanh đi đến hoa viên, thấy một người đàn ông trung niên cùng một nam nhân trẻ tuổi mặc tây trang đang ngồi chơi cờ. Cô cười chạy tới, một phen bịt mắt của người đàn ông đó:”Đoán xem con là ai?”
Người đàn ông trung niên khẽ cười nói:” Tư tư, nha đầu, như thế nào có thời gian đến xem lão già như ta đây?”
“Cha đáng ghét!” Tư tư tùng rảnh tay:” Làm sao có thể đoán được là con a?”
“Cái nha đầu này, lúc con đi tới ta đã nghe thấy thanh âm của con.”
Lâm Bạc sủng nịch vỗ vỗ tay con gái, chỉ vào người nam nhân đối diện nói:” Đây là Giang luật sư, hai người mới trước đây đã gặp mặt.”
Lâm Tư Tư liếc mắt nhìn nam nhân một cái, chỉ thấy hắn hai hàng lông mày rậm, đôi mắt xếch lên cao, đúng là mười phần giống người cổ. Người này nếu không phải mặc tây trang hiện đại, cô khẳng định người này là người cổ đại.
“Giang luật sư, chào anh.”
Hắn nhếch môi cười:” Tư Tư tiểu thư không cần khách khí như vậy, cứ gọi tên của tôi, Trục Thủy. Mười mấy năm không gặp, Tư Tư tiểu thư thật sự là càng ngày càng đẹp.”
Lâm Bạc cười nói:” Tư Tư, Trục Thủy là đại luật sư của nước ta, ở trên thé giới cũng có chút danh tiếng.”
Tư Tư cười lộ ra lúm đồng tiền như hoa:” Anh Trục Thủy, mong anh về sau chiếu cố nhiều hơn.”
“Không dám.” Hắn cười nói:”Nhưng thật ra tôi cũng không muốn thua kém em trai, mong Tư Tư tiểu thư chiếu cố nhiều hơn.”
” Em trai?”
” Đúng vậy, nó cùng Tư Tư tiểu thư học chung trường với nhau.”
“Anh đừng nói là Giang Hằng Vũ nha?” Tư Tư cả kinh nói.
” Nguyên lai hai người quen biết, vậy thì rất tốt.”
” Ha ha, anh Trục Thủy, anh thật sự là hay nói giỡn, em trai anh rất thông minh, không cần tôi chiếu cố?”
“Phải không?” Giang Trục Thủy cười nói:” Tôi không biết, ở nhà nó cũng không ngoan lắm.”
Tư tư mắt khẽ chuyển động, thở dài nói:”Anh thật ra phải quản giáo em trai mình một chút, cậu ta ở trường đang theo đuổi một nữ sinh toàn trường đều biết. Ai cũng có thể nhìn ra được, nữ sinh kia căn bản không xứng với cậu ta, diện mạo không có, gia giáo cũng không có, lại còn trước mọi người khoe khoang, giống như đùa giỡn, ai, ánh mắt của em trai anh thật độc đáo.”

” Ha ha, ánh mắt của nó thật độc đáo.” Giang Trục Thủy cười cười:” Tôi sẽ khuyên nó.”
“Anh hãy khuyên anh ta thật tốt, đừng đừng làm cho hắn bị phá hư đứa nhỏ giáo phôi.” Tư Tư bộ dáng vô cớ lo lắng, còn an ủi hắn:” Dù sao cậu ta còn trẻ, khó tránh khỏi sẽ bị một điều gì đó che mắt, không suy nghĩ, việc gì cũng có thể làm được.”
” Ha ha, Tư Tư tiểu thư thật quan tâm em trai tôi, tôi thật sự là thụ sủng nhược kinh.”
Lâm Tư Tư vừa lòng nở nụ cười, quay đầu hướng ba ba nói:”Cha, con có việc muốn nói với cha.”
Giang Trục Thủy đứng dậy:” Lão gia, tôi đây cáo từ trước.”
“Được, lần khác lại đến cùng ta đánh cờ.”
” Nhất định.”
” Tư Tư, con ra tiễn Trục Thủy đi.”
“Không cần làm phiền tiểu thư.” Hắn phất phất tay, đi ra sân vườn.
Nhìn Giang Trục Thủy dần dần đi xa, Lâm Bạc cười nói:” Tư Tư, con cảm thấy Giang Trục Thủy, người này thế nào?”
“Rất được.”
“Con thích anh ta không?”
Mặt cô khẽ biến:” Cha, cha nói là ý gì?”
“Ha ha, con trưởng thành rồi, cũng nên lo chung thân đại sự.”
Cô nhíu mày nói:”Cha, con đang muốn nói với cha chuyện này.”
” Như thế nào? Con đã chọn được người thích hợp?”
“Cha…… Có một người rất tốt bên cạnh cha, chẳng lẽ cha không thấy sao? Con không tin cha không thấy, anh ấy làm nhiều việc cho nhà ta như vậy, đối con còn tốt hơn anh hai, cha chẳng lẽ không nhìn ra sao?”
“Người con nói, là Hạo Thiên?” Lâm Bạc nghiêm túc, nhìn chằm chằm con gái hỏi:”Con thích cậu ta?
Chương 23: Đấu võ
Edit: Mèo
 
“Người con nói, là Hạo Thiên?” Lâm Bạc nghiêm túc, nhìn chằm chằm con gái hỏi:”Con thích cậu ta?”
Tư tư mặt đỏ bừng:”Cha, người biết rồi còn hỏi, con từ nhỏ thích nhất chính là anh Hạo Thiên .”
“Vậy nó có thích con không?”

” Đương nhiên rồi, anh ý đối với con tốt như vậy, làm sao có thể không thích con được?” Cô vội la lên:” Cha đã quên? Lúc con mười sáu tuổi, có một lần sinh bệnh, anh ấy đã ở bên con một ngày một đêm, còn có mẹ…… Mẹ con lúc lâm chung, cũng là anh Hạo Thiên ở trong phòng bệnh trụ mấy ngày mấy đêm, cuối cùng đến chính mình cũng mệt đến nhiễm bệnh.”
Lâm Bạc nhíu mày nói:” Cha thừa nhận cậu đối với Lâm gia chúng ta thực quan tâm, nhưng là…… con không thể gả cho cậu ta được.”
“Vì sao?” Tư Tư không rõ hỏi:” Vì sao con không thể gả cho anh ấy?”
“Con à, con nghe cha, cha sẽ không hại con.”
” Con không nghe! Vì sao con không thể cùng anh Hạo Thiên cùng một chỗ? Con thích anh ấy! Trừ bỏ Hạo Thiên, nam nhân khác con đều không cần!”
” Con bé này……” Lâm Bạc lắc đầu nói:” Được rồi, dù sao con còn đang đi học, trước việc này không vội, về sau hãy nói tiếp.”
Lâm Tư Tư cau mày, không cam lòng nhưng là cha nếu đã nói như vậy, cô cũng không dám truy vấn nữa.
Không nghĩ tới thực sự bị tên tiểu tử Giang Hằng Vũ kia nói trúng, cha quả nhiên không thích cô cùng Hạo Thiên cùng một chỗ!
” Anh con ngày mai sẽ trở về, con đêm nay ở lại đây đi.”
” Vâng.” Lâm Tư Tư đang có tâm sự, cũng không quấn quít lấy cha nữa, cô xoay người đi về phòng mình.
……
Tiết San San cùng Tiểu Phỉ xuống xe, Giang Hằng Vũ theo sau đi xuống , thực tự nhiên liền cầm lấy tay San San:” A!!! Ở bên kia đông vui chưa kìa, đi qua xem thôi!”
Tiết San San bỏ tay hắn ra:” Đừng có lợi dụng cơ hội!”
Tiểu Phỉ ở một bên lén cười trộm.
Ba người đi vào một hội trường, lầu một đang có hoạt động đấu võ, cuối cùng người thắng cuộc sẽ được iphone nhãn hiệu hình quả táo đời mới nhất.
Dưới đài một đám đông người vây quanh, trên đài có hai thanh niên giao đấu, một người lại tiếp một người, xung quanh liên tiếp những tiếng vỗ tay cùng tiếng gào thét, người thắng cuộc sẽ tiếp tục ở lại trên đài chờ người tiếp theo lên khiêu chiến. Trên đài, một cậu nam sinh đội mũ lưỡi trai đã thắng liên tiếp mấy trận, cứ xem tình hình này, phỏng chừng cậu ta sẽ đạt giải quán quân.
Giang Hằng Vũ bỗng nhiên nói:” Tiết San San, di động của cậu đâu?”
“Làm sao?”
” Lấy cho tôi xem xem.”
” Làm sao?” Vẻ mặt cô đề phòng.
“Ánh mắt này của cậu là sao? Tôi sẽ không phá di động của cậu!” Hắn buồn cười cầm lấy cái di động có màu sơn cũ kĩ, lắc đầu nói: “Cậu rốt cuộc vẫn không phải là con gái a?”
” Làm sao vậy?” Cô nhíu mày, hắn có ý tứ gì!
” Không có gì.” Hắn cười cười, bỗng nhiên nhìn hướng lên vũ đài, lấy tay chỉ vào cậu nam sinh đội mũ lưỡi trai, lập tức sử dụng kỹ thuật nhảy siêu việt, sau đó nhảy dựng lên, bước nhảy này cần rất nhiều động tác yêu cầu kĩ thuật cao nhưng đối với hắn mà nói thì thật là dễ dàng.

Toàn hội trường náo nhiệt hẳn lên, rất nhiều người đắc ý rung đùi, Tiết San San ngạc nhiên:” Hóa ra đây là đấu võ a, thật là phấn khích!”
” Đúng vậy, Giang Hằng Vũ thật là lợi hại, người kia không xong rồi.” Tiểu Phỉ một bộ háo sắc nhìn lên đài.
Dưới đài không ngừng truyền đến tiếng thét chói tai cùng vỗ tay, vang dội  hơn cả cậu thanh niên đội mũ lưỡi trai. Quả nhiên không quá vài hiệp, cậu đội mũ lưỡi trai liền thua trận, lau tay, cùng Giang Hằng Vũ bắt tay:”Người anh em, thật là lợi hại, lúc nào rảnh thì chúng ta nói chuyện.” Dứt lời xoay người tiêu sái đi xuống đài.
Giang Hằng Vũ nhìn Tiết San San dưới đài, làm dáng bộ chiến thắng.
Tiết San San sửng sốt, liền ngay lập tức nhìn thấy nhân viên công tác đem phần thưởng giao cho hắn. Hắn giơ lên phần thưởng, nhảy xuống vũ đài:” Cho cậu, điện thợi cũ kia mau ném đi!”
” A?” Cô vẻ mặt mờ mịt.
” A cái gì mà a?” Hắn buồn cười nói:” Tôi nói cái iphone này cho cậu!” Dứt lời mạnh mẽ đưa điện thoại di động nhét vào trong tay cô.
Nhìn hắn trán đầy mồ hôi, còn có vài phần ẩm ướt trên mặt, hắn sáng lạn tươi cười làm cho cô nhất thời hoảng hốt.
” Thật đẹp a!” Tiểu phỉ hâm mộ vuốt ve lớp vỏ bọc bên ngoài,” Đây là iphone đời mới nhất a……”
Tiết San San thấy thế vội hỏi:” Cậu thích sao? Điện thoại này cho cậu đi!” (Lady:  Chị … chị…, không lấy thì cho em đi ><)
” Như vậy sao được?” Tiểu Phỉ kinh ngạc nói:” Đây là người ta tặng cho cậu mà?”
Tiết San San nhìn nhìn Giang Hằng Vũ:” Làm sao bây giờ? Tiểu Phỉ cũng thực thích cái này, ha ha, cậu sẽ đưa điện thoại này cho cô ấy chứ.”
Hắn nhìn cô, trên mặt ngừng lại tươi cười:” Cậu không thích sao?”
” Không phải. Chính là…… Tiểu Phỉ giống như so với tôi lại càng thích hơn……”
” Tốt.” Hắn đánh gãy lời cô, cầm điện thoại di động đưa đến trước mặt Tiểu Phỉ:” Tặng cho cậu này, mỹ nữ.”
” A!” Tiểu Phỉ thụ sủng nhược kinh, tiếp nhận di động:” Thật ư? Thật sự đem cái này tặng cho tớ?”
” Đúng vậy.”
” Cám ơn…… Tớ rất vui……”
Tiết San San ngẩng đầu nhìn Giang Hằng Vũ, hắn tức giận sao? Vì sao hắn rõ ràng đang cười, nhưng cô lại cảm thấy hắn đang tức giận?
Là cô làm sai sao? Kỳ thật kia chẳng qua là cái di động mà thôi, hắn dễ dàng lấy được, có thể tùy tiện đưa cho bất luận kẻ nào. Hắn đưa cho cô, có lẽ chính là tỏ vẻ thân thiết, nhưng là cô lại cự tuyệt.
Chương 24. A!
Edit: Lady
 
Ban đêm, San San mất ngủ.
Có lẽ là rất nhàn nhã, đi qua phía sau cô còn có quán ăn đêm. Có lẽ cô trời sinh chính là số mệnh vất vả, quá thanh nhàn lại làm cho cô cảm thấy không quen. ( Lady: Chị này có xu hướng tự ngược…)
Cô miên man suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy chính mình giống như đã làm tổn thương Giang Hằng Vũ.
Nhưng cái loại công tử như hắn, cả ngày vô ưu vô lo, tựa hồ cái gì cũng không để ở trong lòng, hẳn là sẽ không vì chuyện như vậy mà phiền não?
Hắn giống như một đứa bé, nói cái gì theo đuổi cô, chẳng qua là nhất thời nổi hứng thôi, cho đến khi chán rồi, nói không chừng sẽ không dây dưa cùng cô nữa.

Cô bỗng nhiên cảm thấy phiền lòng, đi ra trường học, đầu đường ngọn đèn lóe ra, cô ngồi ở trên ghế vệ đường, nhìn các dãy nhà cao tầng xa xa, nhà nhà đều đèn đuốc sáng trưng.
Nhà nhà đều đén đuốc sáng trưng, nhưng không có nhà của cô.
Cô nhớ tới tám năm trước, cô lần đầu tiên chân chính bước vào nhà.
Lúc ấy cha nuôi đã mua cho cô quần áo mới, còn có túi sách cùng với đồ chơi, vừa vào cửa, lại bị một cô gái hùng hổ chặn ở cửa, không cho cô vào.
Cha nuôi dụ dỗ nói ngọt cô gái kia, cô ấy mới bằng lòng tránh ra, sau đó một người phụ nữ mặc áo ngủ cùng với mặt nạ chạy ra từ trong phòng hung hăng trừng mắt nhìn cô, rồi xoay người về phòng ngủ. ( Lady: 2 mẹ con nhà này ngộ ghê)
Từ đó về sau, cô gái kia trở thành em gái của cô, người phụ nữ hung dữ kia trở thành mẹ nuôi của cô.
Nhưng cô chưa bao giờ dám gọi bà ta là mẹ, cô chỉ kêu bà ta là thím. ( bản gốc là a di)
Em gái hòa nhã nhỏ hơn cô hai tuổi, thường xuyên cho cô một chút đồ dùng, bút máy cùng đồ chơi, thậm chí quần áo cũng cho cô. Người em gái này trời sinh rất thích đoạt lấy. Bất quá cô cũng không để ý, cô đã có gia đình, đã thỏa mãn lắm rồi.
Ít nhất cha đối cô rất tốt.
Nhớ tới thời gian ba năm hạnh phúc kia, cô lại nhịn không được nước mắt rơi.
Ngẩng đầu lên, làm cho nước mắt lưu trở về. Người giống như cô, không nên có rơi nước mắt, cô cũng không tin tưởng nước mắt.
Gió đêm nhẹ thổi, cô đứng lên, bỗng nhiên có cái gì đó rớt xuống đất. Cô vừa thấy, đúng là chiếc cúc áo kia, không biết khi nào lại ở trong túi của cô. ( đố ai biết chiếc cúc này là của ai )
Chiếc cúa áo rớt xuồng giữa đường, cô theo bản năng chạy lại nhặt, lúc cô xoay người, bỗng nhiên trước mắt cảm thấy chói mắt, một chiếc xe hơi hướng cô chạy đến.
” A!” Hét lên một tiếng, cô té ngã trên mặt đất.
Cứ tưởng rằng xe sẽ chạm vào cô nhưng may mắn người tài xế đã kịp thời đánh tay lái, nên cô không có vấn đề gì nghiệm trọng.
Một người đàn ông tóc bù xù đi xuống xe, nổi giận đùng đùng hướng cô đi tới:” Uy! Cô đi đường thế nào vậy? Vì sao lại dụng vào xe của tôi?”
San San có nhiều chỗ bị thương, cánh tay cũng có nhiều chỗ bị trầy da, nhưng là đột nhiên chạy đến đường cái trung ương, thật là chính mình không đúng. Vì thế vội khiêm tốn trả lời:” Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý……”
” Không phải cố ý?”
Người đàn ông càng thêm tức giận:” Không phải cố ý? Cô lại hại xe của tôi, nói một câu không cố ý là xong sao?”
” Tôi…… Tôi sẽ bồi thường phí sửa xe” Cô cắn cắn môi, đầu gối máu cúng không ngừng chảy ra.
Người đàn ông kia sửng sốt một chút, nhìn cô chân bị thương, rống lên:” Tôi như thế nào lại không may như vậy! Vừa về nước lại gặp sự tình này……”
Đi tới nhìn cô:” Uy! Cô có thể hay không đứng lên a?”
“Vâng…… Có thể……” Cô thử đứng lên, đầu lại một trận choáng váng , thân mình lung lay sắp ngã.
Hắn bước lên phía trước từng bước đỡ cô.
“A…… Thực xin lỗi, tôi sẽ bồi thường cho anh……” Cô suy yếu nói xong, liền té xỉu ở trên vai hắn.
Hắn sửng sốt, lập tức cắn răng nói:” Thật sự là kiếp trước thiếu nợ cô hay sao! Thật là chuyện không hay ho……”
Giúp đỡ cô chuẩn bị lên xe, bỗng nhiên thoáng nhìn lên cúc áo hoa mai bị rớt kia. Hắn lại sửng sốt, xoay người nhặt lên, lại nhìn người con gái trong lòng, trên mặt hiện ra thần sắc bất khả tư nghị (không biết đang suy nghĩ gì)…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.