Bạn đang đọc Phúc hắc tổng tài, đừng ăn tôi – Chương 46+136+137
Chương 135: Anh em phản bội
Edit: San San
Beta: Lady
“ Đừng làm tổn thướng cô ấy!” Dương Đình ở bên ngoài hô. Tiếng súng vẫn vang lên như cũ, một gã vệ sĩ kéo tay cô bỏ chạy. Nhưng rất nhanh bị thương…
Thời gian trôi qua một giây mà khiến cho bốn vệ sĩ ngã xuống. San San bị dọa sợ ngây người, đây là lần đầu tiên trong đời cô chứng kiến cảnh này, nhìn những vệ sĩ trên người tràn đầy máu tươi, vô số vết đạn khiến cho cô muốn ngất xỉu.
Mới đây cô cảm thấy chán ghét những người này, luôn đi theo cô giống như bám đuôi, theo dõi cô. Mà hiện tại , bọn họ vì cô mà chết…..
Thân thể của hắn cứng ngắc, nhúc nhích cũng không được, mắt mở trừng trừng nhìn Dương Đình chậm rãi hướng mình đi tới, cô bỗng nhiên không biết từ đâu có sức lực mà chĩa súng vào hắn.
Hắn sửng sốt một chút, lập tức cười nói: “ Biết dùng súng sao? Tôi dạy cho chị, trước tiên chốt bảo hiểm, lên đạn, sau đó bóp cò.”
Dựa theo cách hắn nói, San San làm một lần, ngón tay run rẩy chế trụ cò súng, cắn răng nói: “ Anh…. Anh đừng tới đây, tôi sẽ thực sự nổi súng, thật sự nổi súng!”
Hắn căn bản không sợ cô, vẫn tiếp tục tiến tới gần cô.
“ Anh đứng lại! Tôi…thực sự sẽ nổ súng!” Cô nhắm mắt lại, đau khổ mà nắm súng, hai tay không ngừng run rẩy, rốt cục hét lên một tiếng thật lớn sau đó bóp cò.
“ Ha ha…, chị dâu, chị rất thiện lương đi!” Dương Đình nói: “Đó là lý do anh Thiên yêu chị, là phúc khí của anh ấy, cũng là số kiếp.”
Hắn tiến lên, đỡ thân thể yếu đuối của cô.
“ Chị dâu, cùng tôi rời đi.”
…………..
San San bị dẫn đến một căn phòng đóng kín, ngoài của có mười mấy người tuần tra trang bị vũ khí hạng nặng canh gác.
“ Anh sao lại đưa tôi đến đây?”
“ Đương nhiên là vì Luật Hạo Thiên.” Dương Đình cười nói : “ Cô là người quan trong với anh ta, có cô, tôi mói có thể trao đổi bất kỳ điêu kiện gì với anh ta.”
“ Vì sao…anh không phải là người tâm phúc bên cạnh anh ấy sao?”
“ Tâm phúc?” Hắn bỗng nhiên mặt mày hung hãn đứng lên: “ Tại bang hội, tôi chỉ là đứa em nhỏ, anh ta lên làm con nuôi Lâm gia, điều tôi đến làm bên cạnh anh ta, từ nhỏ đến lớn vô luận anh ta nói gì, anh ta làm gì, tôi đều phải giống như người hầu theo anh ta, nhưng mà anh ta lại được cả thiên hạ, lại cho tôi cái gì nào? Tôi là một người hầu theo anh ta, nói cho cùng là người đi theo, nói khó nghe tôi bên anh ta chỉ là một con chó!”
San San hiểu ra vấn đề, Luật Hạo Thiên trăm phương ngàn kế tính toán người khác, mà người khác sau lưng anh lại ngấm ngầm mưu tính sau lưng anh, cái này bọ ngựa bắt ve hoàng tước rình phía sau.
Buồn cười chính là, Luật Hạo Thiên cũng biết được Lâm gia mắc nợ anh, Lão gia tử đúng là xem anh như một con chó. Anh hận lão gia tử, nhưng anh không nghĩ cũng có người hận anh sao?
“ Cô cười cái gì?” Dương Đình nhìn cô hỏi.
“ Tôi cười anh. Ngày hôm nay anh phản bội Hạo Thiên, ngày mai cũng sẽ có người phản bội lại anh.”
“ Chuyện này sẽ không xảy ra.Bởi vì tôi sẽ cẩn thận hơn anh ta.”
“ Luật Hạo Thiên làm sao lại không cẩn thận chứ? Cuối cùng, cũng bị người thận cận mình phản bội sao?”
Dương Đình sắc mặt thay đổi nhíu mày nói: “ Cô ít nói nhảm đi! Chờ Luật Hạo Thiên tới, hai người các người chậm rãi mà ôn chuyện xưa!”
“ Anh nói sai rồi.” San San khinh miệt cười nói: “ Anh ấy sẽ khỗng đến. Bởi vì trong lòng anh ấy thành công quan trọng hơn, anh ấy sẽ không vì tôi mà vứt bỏ sự nghiệp.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng cũng không dám chắc, thậm chí còn có vài phần mong chờ.
“Cô đánh giá thấp vị trí của mình trong lòng anh ta rồi! Nếu như anh ta không quna tâm đến cô, sẽ không phải đem cô giấu đi sao? Cô bệnh nặng không ngại mạo hiểm, phân phó công việc đích thân chạy tới bên cạnh cô.”
San san trong lòng khẽ động, nhưng không nói gì thêm, xoay người ngồi trên ghế sô pha.
“ Haha…… vậy cô nghỉ ngơi cho tốt, chờ Luật Hạo Thiên tới đón cô đi.”
Dương Đình đi ra ngoài, đóng kín cửa phòng lại, cô một người yên lặng ngồi trong phòng, trong lòng thấp thỏm không yên.
Cô không biết bản thân nghĩ như thế nào, không biết là mong muốn anh tới, hay là hy vọng anh không tới, mâu thuẫn ngổn ngang trăm mối, đau lòng xót dạ.
Anh đến, chứng tỏ cô trong lòng anh có bao nhiêu quan trọng, nhưng mà anh sẽ gặp nguy hiểm .Cô sợ anh gặp phải nguy hiểm, nhưng mà anh không đến lòng của cô cũng lạnh dần..
Đợi không biết bao lâu, cô mơ mơ màng màng ngủ.
Bỗng nhiên có người đến đẩy cô: “Tỉnh dậy! Chồng cô đến đón cô!”
Cô mở mắt, trông thấy Dương Đình vẻ mặt ra dáng đắc ý, đứng ở trước mặt cô : “ Luật Hạo Thiên tới.”
Cô nhất thời tỉnh dậy, toàn thân cứng nhắc, ngơ ngác sững sờ.
“Đừng sửng sốt, ra đi, cho các người gặp một lần.”
Dương Đình mang cô ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài sảnh, một người nam nhân đưa lưng về phía bọn họ.
Vừa thấy bóng lưng, nước mắt cô lập tức rớt xuống.
Hình bóng này khiến cô mong nhớ ngày đêm, người đàn ông này, là người khiến cô vừa yêu vừa hận, nhưng lại không đủ sức làm gì! Giờ khắc này cô thầm nghĩ muốn xông lên mà ôm anh sít sao , mặc kệ … anh có làm bao nhiêu điều ác, anh cũng vẫn là người đàn ông cô yêu sâu sắc!
Anh xoay người, sắc mặt lạnh lẽo buồn tẻ. Nhưng thấy cô rưng rưng nước mắt, lại thâm sâu thở dài. Bốn mắt nhìn nhau, dù có trăm ngàn điều muốn nói nhưng một câu cũng nói không lên lời.
“ Luật Hạo Thiên, người tôi cũng đã mang đến cho anh rồi?”
Luật Hạo Thiên không nói gì, từ trong túi áo lấy ra một hợp đồng: “ Đem người lập tức thả!”
“ Đừng có gấp, anh Thiên, anh đã coi trọng người phụ nữ này, thì đừng trách đứa em nhỏ này không biết điều một lần… tôi muốn một cánh tay của anh.”
“ Cậu nói cái gì?”
“ Anh nghe không sai, tôi muốn một tay của anh! Tôi biết rõ bản lĩnh của anh Hạo Thiên, cho dù tôi chiếm được Lâm thị, anh cũng sẽ không để cho tôi làm như vậy, anh sớm muộn gì cũng sẽ giết tôi, nếu như phế đi một tay, tôi có thể yên tâm hơn.”
Chương 136: Về nhà
Edit: Lady
” Nếu như phế đi một tay của anh, tôi sẽ yên tâm hơn.”
San San nghe những lời này của Dương Đình, giống nhau trời quang bị sét đánh, cô sợ tới mức run rẩy:” Cái gì? Phế cánh tay…… Làm sao có thể……”
Cô khiếp sợ nhìn bọn họ, Luật Hạo Thiên lẳng lặng đứng ở đó, trong mắt nhìn không ra nét mặt giận dữ.
Dương Đình bỗng nhiên rút dao để ở cổ cô:” Luật Hạo Thiên, anh còn do dự cái gì? Người phụ nữ của anh đang ở trên tay tôi, chỉ cần tay của tôi nhích một chút, mạng của cô ta sẽ không còn.”
Luật Hạo Thiên vẫn bất động, cũng không nói.
Dương Đình hất tay một cát, hai bên liền xuất một đám người mặc áo đen:” Anh Thiên, tôi khuyên anh tốt nhất không nên đùa giỡn, nếu không, người của tôi đều có thể bắn chết anh!”
” Một khi đã vậy, cậu vì sao không giết tôi?”
” Ha ha, anh hỏi thật hay! Tôi vì sao không giết anh? Bởi vì tôi muốn anh nếm thử mùi vị làm người hầu! Trong mắt anh chỉ là một con chó, hiện tại tôi cũng muốn anh nếm thử cảm giác này!”
” Tôi nhìn nhầm cậu rồi.” Luật Hạo Thiên lãnh đạm nói:” Cậu không phải là chó bân cạnh tôi, cậu là một con sói, tôi chỉ hối hận, không sớm nhìn ra long dạ của cậu!”
Dương Đình cười lạnh:” Tôi là sói? Vậy còn anh? Lâm Bạc nuôi dưỡng anh nhiều năm như vậy, nhưng anh cũng đã phản bội ông ta?”
” Cậu nói đúng, muốn trách chỉ có thể trách tôi tự mình sơ ý.” Luật Hạo Thiên chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, hỏi:” Cho tôi con dao.”
” Cho anh ta một con đao! ” Dương Đình hô to.
Bên cạnh có người lấy dao quăng tới, San San vừa thấy liền sợ tới mức đến mất hồn, anh thật sự muốn phế tay mình sao? Sao có thể như vậy? Phế tay mình, anh còn có thể sống sao……
Luật Hạo Thiên nhặt dao lên, nhìn thoáng qua, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua cậy dao, liền xuất hiện vết máu.
” Rất nhanh.”
” Chuẩn bị riêng cho cậu! “
Luật Hạo Thiên gật đầu, giơ dao lên chuẩn bị hạ xuống.
” Không cần!” San San bỗng nhiên hô to:” Không cần đâu Hạo Thiên, em không muốn anh vì em mà mất đi cánh tay……”
Mắt cô rưng rưng nhìn anh, càng không ngừng lắc đầu.
Anh sửng sốt một chút, sâu kín nói:” Tuy rằng em bán đứng anh, nhưng anh không thể nhìn em chết đi.”
San San khóc không thành tiếng:” Em xin lỗi…… Em biết mình làm như vậy sẽ thương tổn anh, nhưng em thật sự không có biện pháp, em không muốn anh phạm nhiều sai lầm anh biết không? Anh nói đối, chúng ta là một, cho nên em không thể nhìn anh rơi vào vực sâu, cho nên em không thể không làm như vậy, tuy rằng em biết, lừa dối của em, sẽ làm anh bị thương……”
Luật Hạo Thiên bỗng nhiên nhắm lại hai mắt:” Có lẽ em nói đúng, con đường anh chọn là đường chết…… Em sau khi rời đi, có thể một lần nữa lựa chọn cuộc sống của mình, hy vọng em có thể gặp được một người đàn ông tốt, một người có thể yêu thương em thật sự.”
” Không! Trừ anh ra, em không cần ai cả!” San San bất chấp chung quanh nhiều ánh mắt đang nhìn như vậy, nhiều người đang nghe như vậy, không để ý hình tượng khóc lớn:” Em cũng không muốn anh mất đi một tay, em không muons nha làm chuyện như vậy!”
Anh cười:” Một cánh tay mà thôi, lúc mười ba tuổi mất đi một quả thận, anh cũng sống được đến bây giờ sao?”
” Không, không được……” Cô lắc đầu, liều mạng lắc đầu, cô không muốn anh mất đi cánh tay, như vậy cô sẽ rất đau lòng!
” Nha đầu ngốc!” Anh cười nói:” Một cánh tay của anh đổi lấy mạng sống của em, rất đáng giá……” Lời còn chưa dứt, dao trong tay liền hạ xuống!
” Không cần!” San San kêu sợ hãi một tiếng hôn mê bất tỉnh, tiền ngất xỉu, nhìn đến khuôn mặt anh kiên định.
Vì sao cứu em? Em rõ ràng đã phản bội anh……
Hạo Thiên, nếu bên người chúng ta không có nhiều ân ân oán oán như vậy, thật là tốt bao nhiêu?
Nhưng nếu không có những việc này, chúng ta cũng sẽ không yêu đến khắc cốt ghi tâm……
Lúc tỉnh lại, cô nằm trong căn phòng quen thuộc…… Căn phòng này…… Là nhà của bọn họ!
Cô đột nhiên ngồi dậy, ngơ ngác căn phòng bài trí quen thuộc, cô đã biết mình đã về nhà?
Giống như một giấc mơ, một giấc mộng tàn khốc tuyệt sát. Trong mộng, anh cầm dao, chém đứt cánh tay mình……
Cô cả người run mạnh lên, không! Đây không phải là mơ, là sự thật đã phát sinh! Cô bình yên vô sự nằm trong nhà, thì phải nói…… Anh đã phế cánh tay của mình!
Chỉ một thoáng sắc mặt trắng bệch, nghiêng ngả lảo đảo xuống giường, lao ra cửa phòng.
” Hạo Thiên! Hạo Thiên!……”
Tựa như phát điên mở từng cửa phòng, nước mắt mơ hồ chảy ra, chợt nghe một giọng nói quen thuộc:” Anh ở trong này.”
Cô quay đầu lại, chỉ thấy anh đứng ở trên lầu, một cánh tay đầy băng vải, dò vào trong lòng……
Cô che kín miệng, hai chan run rẩy bước tới, hai tay vươn ra, chạm vào cánh tay bị quấn băng vải, chậm rãi từ trong quần áo lấy ra nữa……
” Tay?”
Tay của anh vẫn còn?
Cô há miệng run rẩy mò tay anh:” Này…… Là thật sao? Thật sự là tay sao?”
Đáp lại của anh, tay anh nhẹ nhàng lay động một chút.
” A…… Là thật, là thật!” Cô hưng phấn khó có thể điều khiển tự động, ôm cổ anh:” Thật tốt quá, thật tốt quá……”
Vui mừng mà khóc, khóc trong chốc lát, cô bỗng nhiên nhớ tới cái gì đột ngột ngẩng đầu, sờ soạng người anh một lần nữa, không thiếu mất một thứ gì,” Anh không có việc gì, em cũng không có việc gì, chúng ta đều không có chuyện gì? Vậy thì chúng ta như thế nào thoát khỏi?”
Anh nhíu mày nói:” Ai nói anh không sao, tay của anh bị dao cắt.” Dừng một chút lại nói:” Là Giang Trục Thủy đã cứu anh.”
” A……” San San một trận kinh ngạc:” Vậy anh ấy đâu?”
” Anh ta đa trở về chiếu cố cho lão gia.”
” Nói như vậy…… Anh cùng Lâm gia, cùng anh em Giang Trục Thủy…… Các người……”
Chương 137: Ngóc đầu trở lại
Edit: Lady
” Nói như vậy…… Anh cùng Lâm gia, cùng anh em Giang Trục Thủy …… Các người……”
San San kinh ngạc nhìn Luật Hạo Thiên.
Anh lắc đầu:” Anh cho tới bây giờ cũng chỉ vì mình, cho nên anh cũng không biết, thế gian còn có giống như anh ta như vậy, có thể vì người khác là làm bất cứ điều gì.”
” Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
” Anh nhận được tin em bị bắt cóc, lòng nóng như lửa đốt, anh sợ một mình anh không cứu được em. Mà lúc này, anh bỗng nhiên phát hiện, anh em của anh, thế nhưng lại không có một người có thể tin tưởng. Buồn cười chính là, anh cư nhiên lại nghĩ tới Giang Trục Thủy, ngay tại lúc này, anh chỉ có thể tin tưởng anh ta, lại là nguxoif anh như thù địch, em nói đây không phải rất buồn cười?”
San San cuống quít lắc đầu:” Không…… Em không cảm thấy buồn cười, đó là bởi vì trong lòng anh còn biết phận biệt thiện ác tốt xấu, trong lòng anh rất rõ ràng.”
Anh thở dài một tiếng:” Có lẽ em nói đúng, anh việc bận rộn nhiều năm như vậy, chiếm được cái gì? Cái anh nhận được, lại không như anh mong muốn…… Nhưng dù vậy, anh đã tới bước này, anh còn có thể quay đầu sao?”
” Có thể!” San San dùng sức nắm tay anh:” Mặc kệ anh làm gì, em đều ở bên cạnh anh!”
Anh nhíu chặt lông mày:” Dương Đình hiện tại đã khống chế Lâm thị, hơn nữa liên hợp với thế lực hắc đạo nước ngoài, rất nhanh sẽ đến đối phó anh.”
San San sợ hãi nói:” Chúng ta đi nhanh đi! Rời khỏi nơi này, ẩn cư đứng lên!”
” Anh không sợ cậu ta, anh cũng không tiểu nhân bỉ ổi kia thực hiện được!”
” Không được…… Chúng ta vất vả mới ở cùng nhau, em không muốn anh lại xảy ra chuyện, chúng ta đi đi, được không?”
Cô đau khổ cầu xin, ý chí sắt đá của anh rốt cuộc cũng lay chuyển:” Az, anh bây giờ đi, chẳng khác nào đào binh?”
” Đào binh bỏ binh chạy! Sợ cái gì, ở trong mắt em anh không phải đào binh là được rồi.”
Trong mắt không hề cam chịu, nhưng lại bị đôi mắt cô nồng đậm nhu tình hóa giải. Đúng vậy, anh không thể để cho nàng lại phát sinh cô gặp nguy hiểm, kích thích như vậy, anh chịu không nổi lần thứ hai. So với những chuyện khác, cô với anh mà nói là người quan trọng nhất!
“…… Được rồi, chúng ta đi, rời khỏi nơi này.”
Ngày hôm sau, hai người thu thập hành lí, chuẩn bị phải rời khỏi nơi này, đẩy cửa ra, đã nhìn thấy Giang Trục Thủy đứng ở ngoài cửa.
” Trục Thủy……”
” San San , anh tìm đến Luật Hạo Thiên.” Giang Trục Thủy mặc không biểu tình chuyển hướng nhìn Luật Hạo Thiên:” Anh tính rời đi như vậy sao?”
” Trục Thủy!” San San tiến lên từng bước nói:” Anh ấy cũng không có cánh nào, những chuyện anh ấy làm, em thay anh ấy hướng mọi người xin lỗi, em biết bọn em làm trâu làm ngựa cũng không bồi thường hết cho mọi người, nhưng chuyện đã đến lúc này, anh ấy cũng không có cánh nào vãn hồi.”
” Luật Hạo Thiên, anh nói sao?” Giang Trục Thủy hai mắt nhìn anh:” Bây giờ Dương Đình làm Lâm thị trở nên rối loạn, đã trở thành công cụ để rửa tiền cho bọn hắc đạo, Lâm thị cũng do một tay anh làm lên, anh cam tâm sao?”
Luật Hạo Thiên trầm mặc sau một lúc lâu:” Tôi hiện tại cái gì cũng không muốn, tôi chỉ muốn cùng San San vui vẻ sống với nhau, những chuyện khác, tôi không muốn quản.”
” Luật Hạo Thiên anh nói cái này là tiếng người sao? Anh muốn làm cho lão gia thất vọng sao?”
” Đừng nhắc lão già ấy trước mặt tôi, nhiều năm như vậy tôi vì ông ta mà bán mạng, không biết trải qua bao nhiêu lần sống chết, không biết vì Lâm gia bọn họ mà ra vào biển lửa! Những gì tôi nợ ông ta coi như đã trả xong!”
Giang Trục Thủy trầm mặc một chút:” Được rồi. Vậy các người bảo trọng.”
Anh xoay người đi rồi, nhìn bóng dáng cô đơn của anh, San San trong lòng cảm thấy đau:” Hạo Thiên, chúng ta làm như vậy, có phải không đúng hay không?”
” Không có gì không đúng.” Anh nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của cô:” Chúng ta đi thôi.”
Trên máy bay, anh giúp cô thắt dây an toàn:” Anh đi toilet, em mệt thì ngủ một chút đi.”
” Vâng.” Cô gật đầu, tựa lưng vào ghế ngồi, bỗng nhiên cảm thấy buồn ngủ , vừa rồi lúc lên máy bay có uống một ly nước chanh, làm sao có thể mệt như vậy , buồn ngủ quá……
Không biết qua bao lâu, cô hoảng hốt từ trong mơ tỉnh lại, không khỏi cả kinh, nhìn thoáng qua bên cạnh, không thấy anh đâu!
” Hạo Thiên!” Cô hô lên.
Tiếp viên hàng không đi tới hỏi:” Có cần hỗ trợ không?”
” Vị tiên sinh cùng lên với tôi đâu?”
” Nga, ngài ấy đã rời khỏi, ngài ấy nói mình không thể cùng cô rời đi, nhưng ngài ấy đã an bài có người ở sân bay đón cô, bảo cô không cần lo lắng.”
” Cái gì?” San San đứng lên:” Anh ấy sao có thể như vậy!”
Không nói lời nào lại xuống máy bay, cô làm sao có thể không lo lắng!
” Tôi…… Tôi muốn xuống máy bay!”
Tiếp viên hàng không sửng sốt: ” Tôi xin lỗi, máy bay đã cất cánh, không thể dừng lại.”
” Tôi mặc kệ, các người dừng lại cho tôi, mau dừng lại!”
” Tôi xin lỗi, chúng tôi không thể thỏa mãn yêu cầu của cô.”
……
Trên trời cao vạn thước, San San nhìn mình cách anh ngày càng xa, nước mắt liền rơi xuống. Ngón tay xẹt qua cửa sổ cabin, cô nhìn ra chỉ toàn mây, Hạo Thiên, em biết anh sẽ không từ bỏ ý định, nhưng anh lại lừa em một lần nữa……
Xuống máy bay, quả nhiên có người đón cô.
Luật Hạo Thiên ở Paris có một công ty bất động sản nhỏ, nơi này cũng không phồn hoa, nhưng phong cảnh tú lệ, còn có một trấn nhỏ an nhàn cùng yên tĩnh. Cô rất thích, nhưng , lòng của cô lại cảm thấy không.
Cô không biết anh hiện tại ra sao, cô rất sợ từ nay về sau sẽ không còn được gặp lại anh, nếu đã không có anh, nơi này, cũng chỉ là nơi hoang vu. Nhưng cô không thể trở về, cô biết anh sở dĩ làm như vậy, là vì không muốn để cô gặp nguy hiểm, nếu trở về tìm anh, ngược lại sẽ làm cho anh lo lắng. Cô chỉ có yên lặng cầu nguyện cho anh, mong anh bình an vô sự.