Phúc Hắc Tổng Tài Cưng Chiều Bảo Bối

Chương 10


Đọc truyện Phúc Hắc Tổng Tài Cưng Chiều Bảo Bối FULL – Chương 10

Tập đoàn Đàm thị đứng vững hơn nhờ có cuộc đấu thầu từ phía nhật bản năm đó, chính vì vậy tập đoàn Đàm thị sẽ cử người đến tham gia tiệc mừng thọ của Kinomoto Saki chủ của tập đoàn Kinomoto.

Đáng lí ra người đi sẽ là Đàm Dịch Khiêm, nhưng anh lại không muốn rời xa thành phố vì sợ sẽ mất đi tung tích nào của bảo bối mình, hai năm qua dù có công tác quan trọng anh cũng để Cảnh Nghiêu đi thay anh.

Nhưng vì tổ chức cần Cảnh Nghiêu nên anh đành phải bay một chuyến đến nhật bản, mà Đường Hân cũng đột ngột muốn đi cùng, anh chỉ im lặng không phản đối.Biệt thự nhà Kinomoto, khách đến rất đông, đa số là những người có máu mặt, cũng không ít người trong thế giới ngầm trước đây, giờ đã rửa tay gác kiếm theo nghề nghiệp chính chắn.

Khi Đàm Dịch Khiêm cùng Đường Hân bước vào liền gay sự chú ý cho nghiều người nhưng anh vẫn lạnh lùng không thèm để mắt tới họ.

Anh vừa tìm chỗ nào khuất ngồi xuống thì chủ nhân của bữa tiệc bước ra, anh ngước nhìn lên sân khấu thì đôi mắt âm trầm kia sáng lên, là cô ấy.

Anh thấy Hạ Tử Du khoác tay người đàn ông trung niên kia thì không khỏi nhíu mày, quan hệ của hai người họ sao lại thân thiết như vậy.- Rất cám ơn vì mọi người đến tham dự buổi tiệc mừng thọ của tôi, trong ngày hôm nay tôi xin giới thiệu một người rất quan trọng với tôi đó là Hạ Tử Du cháu gái yêu của tôi…_ Saki lên tiếng giới thiệu, Hạ Tử Du cúi đầu chào mọi người, nhưng khi cô ngẩn đầu lên thì gặp ngay ánh mắt và khuôn mặt cô vừa yêu và vừa không muốn yêu.

Đàm Dịch Khiêm cứ ngỡ rằng cô sẽ quay đầu bỏ đi vì tính cô anh hiểu rõ, nhưng không ngờ cô lại nở nụ cười cùng người đàn ông kia đi chào hỏi khách.- Tổng giám đốc Đàm đã lâu không gặp…_Cô chủ động chào hỏi anh.

Cô xinh đẹp quyến rũ lại kèm thêm vẻ thanh thuần vốn có của cô, khiến các đàn ông có mặt tại đây đều ngắm nhìn cô.

Đàm Dịch Khiêm thật sự muốn đâm thủng tất cả ánh mắt đang nhìn cô.

Mà Đường hân ở kế bên anh cũng không khỏi nhíu mày vì có người đẹp hơn chính mình.- Tử Du.._Lúc anh định lên tiếng thì có tiếng gọi của đàn ông gọi tên cô rất thân mật.

Đàm Dịch Khiêm quay đầu nhìn đó là người đàn ông có khí thế không thua kém gì anh.

Kim Trạch Húc rất tự nhiên ôm vòng eo của Hạ Tử Du, cô không thích kiểu thân mật như vậy định tránh né, nhưng vì có Đàm Dịch Khiêm ở đây nên cô cũng để mặc.

Đàm Dịch Khiêm dĩ nhiên sẽ chú ý đến cánh tay của Kim Trạch Húc.

Trong mắt đầy hờn ghen nhưng không bộc lộ ra ngoài.- Chào tổng giám đốc Đàm!_ Kim Trạch Húc lịch sự vươn tay chào hỏi, thế nhưng Đàm Dịch Khiêm chỉ lạnh lùng cười nhạt nhìn chăm chú vào Hạ Tử Du, dĩ nhiên Hạ Tử Nhiên rất không tự nhiên với ánh mắt chăm chú của anh, cứ nghĩ đền việc anh nói năm đó khiến lòng cô đau nhói, cô quyết không để anh biết mình đau khổ vì anh như thế.- Nghe danh của tổng giám đốc Kim đã lâu, rất hân hạnh được gặp…_Đường Hân đứng gần thấy không khí ngột ngạt nên lên tiếng nói.- Tiểu thư…Tử Nhiên tìm cô.._Quản gia tiến lên nói nhỏ với Hạ Tử Du.- Được…_ HẠ Tử Du không nói gì thêm, chỉ gật đầu nhẹ với Đàm Dịch Khiêm và Đường Hân, sau đó quay đầu nói gì đó với Kim Trạch Húc, nhìn cử chỉ của cô cùng Kim Trạch Húc làm lòng của Đàm Dịch Khiêm nổi lên cơn ghen tức.

Chỉ giao tiếp đơn giản với những khách quen một lát anh tìm cớ đi tìm Hạ Tử Du.

Ở khúc quanh có một căn phòng nhỏ xinh đẹp cửa phòng hơi khép lại, dường như anh có cảm giác gì đó liền dừng lại, Đàm Dịch Khiêm thấy được Hạ Tử Du đang dỗ dành một đứa bé ngủ, anh nhìn cô khá lâu ở phòng rồi bước chân vào phòng, đóng luôn cả cửa lại.- Tại sao năm đó không để anh giải thích?_Rất lâu Đàm Dịch Khiêm mới lên tiếng nói, Hạ Tử Du giật mình quay lại, mắt trợn to nhình anh cao lớn đứng cách cô không xa.- Sao..sao anh lại vào đây?_ Cô hơn rung hỏi, cô không nghĩ sẽ gặp anh ở đây, cô càng không muốn để anh biết sự tồn tại của Tử Nhiên.- Em sợ anh sao?_Giọng nói của anh đối với cô vẫn dịu dàng như vậy.- Tại sao tôi phải sợ anh?_ Hạ Tử Du lấy lại được bình tĩnh, giông lạnh lùng nói.- Em và người đàn ông họ Kim kia có quan hệ gì?_Anh không vui hỏi.- Không liên qua đến anh.- Sao lại khong, em đừng quên em vẫn là vợ chưa cưới của anh._ Anh tức giận vì thái độ của cô.- Đàm tổng anh cũng đừng quên, người anh muốn lấy không phải là tôi?_ Hạ Tử Du cũng tức giận lên tiếng- Anh có thể giải thích_ Anh gấp gáp nói.- Tôi không cần, tôi không cần sự thương hại của anh, vì tôi mồ côi sao?_Hạ Tử Du cười lạnh nói.

Nhìn thái độ lạnh lùng như muốn cách xa anh khiến lòng Đàm Dịch Khiêm như có ngàn muỗi dao đâm vào.

Đây phải chăng là sự trừng phạt dành cho anh, làm anh vĩnh viễn mất cô sao.- Mẹ.._ Giọng nói non nớt và giọng điệu như còn ngái ngủ vang lên trong sự căng thẳng của hai người.- Ngoan..mẹ đây, con ngủ đi…_ Hạ TỬ Du bỏ lại cái sự lạnh lùng khi nãy trở nên dịu dàng dỗ con gái.- Con bé là con anh?_ Đàm Dịch Khiêm lên tiếng khẳng định, không phải là câu hỏi mà anh chắc chắn con bé là con anh.

Cơ thể hạ Tử Du rung lên, cô thật sự không thể phủ định, con gái cô chính là cốt nhục của anh.

Cô là người mẹ không tốt, không thể để cha con họ nhận nhau, vì anh cũng đã có vợ.- Phải thì sao? Anh muốn cướp nó sao? Anh bỏ ý định đó đi._ Cô trở nên lạnh lùng, tức giận giống như gà mẹ bảo vệ con mình khi gặp phải diều hâu.- Không, anh muốn chúng ta cùng nuôi con bé, bảo bối…_ Đàm Dịch Khiêm nhìn cô bảo vệ con, bộ dáng cô rất đáng yêu, anh không thể để cô đi nữa, vì hơn hai năm qua anh chịu đựng khi không có cô ở bên cạnh.- Anh đừng mơ…_ Cô lãnh nhạt nói xong thì lập tức ôm con rời đi, mà khi cô bước ra cửa thì ngay lập tức có nhóm người áo đen chặn đường Đàm Dịch Khiêm, cô không muốn nhìn thấy anh nên không hề quay đầu lại mà bước đi.Nếu nói về sự day dưa, nếu nói về tình cảm mà đến chai mặt của đàn ông thì Đàm tổng là nhất, sau lần gặp lại bảo bối Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm cứ ở lì bên nhật không chịu đi, mọi công việc ở thành phố A đều do Cảnh Nghiêu đảm nhiệm, Cảnh Nghiêu rất oan nhé, vừa làm công việc của Đàm Dịch Khiêm vừa giúp anh coi ngó tổ chức, lại nói khi vừa kêu oan lại bị anh chàng nào đó đỗ lỗi năm đó là do anh mà khiến bảo bối của Đàm Dịch Khiêm rời đi, Cảnh Nghiêu chỉ biết kêu trời, mặc khác khi biết tin của Hạ Tử Du anh cũng yên tâm, năm đó cô hỏi chuyện của tập đoàn Đàm thị xong thì mất tích, qua vài ngày cô mất tích thì tập đoàn lại giải quyết được vấn đề khó khăn, anh cũng đoán được phần nào cô và chủ nhân tập đoàn Kinomoto có liên quan đến nhau, nhưng không tài nào anh tìm được thông tin gì về họ, hơn hai năm qua anh cũng không mở miệng nói vấn đề này với Đàm Dịch Khiêm.Nhật bản, đêm của Nhật bản rất đẹp, nơi mà Đàm Dịch Khiêm đang ở chính là phòng tổng thống của khách sạn lớn nằm trong trung tâm thành phố của tập đoàn kinomoto.

Bóng lưng cao lớn mà cô đơn của Đàm Dịch Khiêm khiến lòng của Đường Hân đau nhói, cô biết suốt hai năm qua anh không bao giờ quên được cô gái tên Hạ Tử Du kia, mà chính cô cũng không biết cô gái kia có sức húc gì đối với anh khiến anh dân cả trái tim cho cô ấy.

Đường Hân cô thật sự ghen tỵ với Hạ Tử Du.- Dịch Khiêm, em đã chuẩn bị xong.._ Đường Hân lên tiếng, giọng điệu rất nhẹ nhàng.- Ừm, đến sân bay sẽ có người ra đón em._ Đàm Dịch Khiêm sắc mặt lạnh lùng vẫn không thay đổi với người ngoài, anh lên tiếng- Anh không về cùng em sao?_ theo bản năng cô lên tiếng hỏi.- Không, tôi còn có việc..- Là chuyện của cô gái chúng ta gặp ở tiệc sinh nhật sao?_ Cô không cam lòng hỏi, cô gái đó là ai, mà chính cô cũng công nhận được vẻ đẹp của cô gái đó, chẳng lẽ anh lại yêu thích cô gái ấy khi mới gặp, hoặc là cô ấy chính là Hạ Tử Du.- Cố ấy chính là Tử Du._ nhắc đến Hạ Tử Du trong con ngươi của Đàm Dịch Khiêm hiện lên sự dịa dàng về yêu thương.

Điều này khiến trái tim Đường Hân như ngàn muỗi dao đâm thẳng vào.- Là cô ấy, anh… chính vì cô ấy nên anh không muốn cưới em sao?_ Đường Hân đau lòng nói- Tôi xin lỗi, nhưng người tôi yêu trước giờ đều là cô ấy…_ Đàm Dịch Khiêm quay người con ngươi bỗng chốc lạnh lùng hơn.- Sao anh lại nhìn em như vậy?_ Bị ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn khiến Đường Hân không cam lòng, anh chưa lần nào dùng ánh mắt như đối với Hạ Tử Du mà nhìn cô một lần, người bên cạnh anh suốt hai năm qua là cô kia mà.- Em về lại thành phố đi, tôi sẽ cho e những gì em thiếu, nhưng tôi không thể nào lấy em được…_ Nói xong anh lạnh lùng bước đi bóng lưng thẳng tấp cũng không quay đầu lại nhìn cô một lần.Nhà Kinomoto- Mẹ.._ Ngồi chơi xếp hình nhưng thấy mẹ hông tập trung nên Hạ Tử Nhiên không vui gọi mẹ.- Gì vậy con gái?_ Sau mấy tiếng gọi mẹ của con gái Hạ Tử Du mới hoàn tỉnh lại, cô mỉm cười dịu dàng hỏi con gái.- Mẹ…không tập trung.._ Cô nhóc bỉa môi nói.- Mẹ xin lỗi, hôm nay con chơi cùng chị nhé, mẹ hơi mệt…_ Cô dịu dàng nói với con gái xong thì người giúp việc.

Hạ Tử Du một mình đi dạo sau vườn hoa, cô đang nghĩ đến Đàm Dịch Khiêm, thật ra suốt hai năm qua cô chưa bao giở quên anh, nhưng cứ nghĩ đến việc anh sẽ lấy người khác, khiến lòng cô đau đớn.

cô càng không nghĩ sẽ gặp lại anh ở đây.

Theo như cô biết, dự án này là do tổng giám đốc của tập đoàn Đàm thị đảm nhiệm, thế nhưng lại là anh xuất hiện tham dư.

Mà gần đây anh cùng cô càng day dưa không dứt..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.