Đọc truyện Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu – Chương 8: Qúa ân ái, mau chết sớm
Bị Tần Tranh trêi ghẹo, Tiết Tử Di mặt đỏ hồng,thẹn thẹn thùng thùng nhìn về phía Hạ Hầu Nam.
“Chỉ cần có thể cùng Nam ca ca ở cùng nhau, mặc kệ là lấy thân phận gì, ta đều không để ý! Ta chỉ là lo lắng Ngọc lão tử bên kia sẽ gây nên chuyện gì đó, Trung Nghĩa hầu phủ đối với điện hạ có thể nói là một mực trợ lực, nếu Ngọc Phi Yên thật sự xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, điện hạ chẳng phải là sẽ mất sự ủng hộ của Ngọc gia sao?”
“Tỷ, ngay cả thái tử điện hạ cũng không lo lắng, thì ngươi lo lắng cái gì a! Chẳng lẽ Tiết gia của chúng ta còn không bằng Ngọc gia kia sao?”
Tiết Sắc đệ đệ Tiết Tử Di giơ lên đôi mắt tuấn mi, thần thái ương ngạnh, một mặt bất cần đời.
“Nếu không phải do Ngọc Kinh Lôi mạnh mẽ ngăn trở, ngươi cùng điện hạ đã sớm thành thân! Theo ta thấy, Ngọc Phi Yên chết đi là tốt nhất! Một cái phế vật như vậy, còn sống chính là lãng phí lương thực, chẳng những ảnh hưởng tâm tình, còn cản trở nhân duyên của các ngươi, thật là đáng giận!”
“Nếu như nàng ta thật sự chết, coi như là công đức viên mãn! Bản công tử sẽ không để ý sau khi hồi kinh ngay tại mộ phần của nàng ta đốt cho nàng ta một nén hương, chúc nàng ta sớm ngày siêu sinh!”
Tiết Sắc độc miệng khiến vài người còn lại cười ha ha, ngay cả Hạ Hầu Nam, cũng bật cười ra tiếng.
Đúng vậy!
Nếu Ngọc Phi Yên chết đi, thật là tốt biết bao a!
Nghĩ đến Ngọc Kinh Lôi cố chấp, Hạ Hầu Nam nhịn không được nhíu mày.
Vì tìm được cháu gái thương yêu nhất, Ngọc Kinh Lôi không tiếc giao ra binh quyền trong tay, cùng phụ thân kí thêm năm điều khoản, ngay cả chính mình cũng được hưởng lợi theo, trước tiên trở thành thái tử… Nếu Ngọc Phi Yên trở về, nàng ta chính là thái tử phi Đại Chu Quốc, nếu như một năm trong điều khoản mà còn không tìm được nàng, hôn ước của bọn họ liền nhanh chóng được hoá giải, khi đó Ngọc Kinh Lôi cũng không thể nói gì hơn!
Chiêu thức ấy của Phụ hoàng thật sự là quá hoàn mỹ, chẳng những thu hồi lại được binh quyền, còn có thể trấn an Trung Nghĩa Hầu, thật sự là quá cao minh!
Hiện tại cách ngày ước định chỉ còn không đến hai tháng, từ đáy lòng Hạ Hầu Nam đều khẳng định Ngọc Phi Yên không thể tìm ra.
Nhưng mà, nếu mệnh nàng ta thật sự tốt, cuối cùng còn có thể trở về, thì tính làm sao!
Phiêu bạc bên ngoài, bị kích thích, nói không chừng chứng si ngốc của Ngọc Phi Yên sẽ càng thêm lợi hại, huống chi có nhiều người nhìn chằm chằm vị trí thái tử phi như vậy, sẽ có người so với hắn càng sốt ruột hơn…
Ngọc Kinh Lôi không có binh quyền không có tước vị, cửa hôn sự này hiện tại đã không thể giữ, huống chi Ngọc Phi Yên vẫn ngu xuẩn như vậy, nàng ta nơi nào xứng với mình! Cho nên, mượn đao giết người mới là biện pháp tốt.
Nghĩ đến đây, Hạ Hầu Nam mỉm cười.
Hắn lúc này mày kiếm mắt sáng, anh khí bức người, tuấn dật tươi cười như vậy, càng khiến Tiết Tử Di nhìn đến mặt đỏ bừng tim đập mạnh, khiến da thịt trắng nõn của nàng nhiễm lên một mảnh đỏ ửng.
“Di nhi, muội có thể thiện giải nhân ý* (hiểu biết lòng người) như thế này, thông tình đạt lý như vậy!” Sau khi nội tâm đưa ra quyết định sau khi lựa chọn, Hạ Hầu Nam ôn nhu nhìn Tiết Tử Di :”Là do ta khiến muội chịu uỷ khuất, thực xin lỗi!”
“Nam ca ca, huynh đừng nói như vậy, ta cho tới bây giờ đều không trách huynh, chỉ do vận mệnh trêu người mà thôi…”
“Di nhi, muội tốt như vậy, khiến ta vô pháp buông tay ra! Ta nhất định sẽ không cô phụ thâm tình của muội, muội phải tin tưởng ta!”
Nam tử tuấn mỹ, thiếu nữ thẹn thùng, hai người thâm tình nhìn nhau, chính là bức ảnh cực kỳ duy mỹ, lại bị một âm thanh buồn nôn đánh gãy.
“Nôn—“
Bàn bên cạnh cách đó không xa, một thiếu nữ áo hồng phấn váy lam ôm bát to nôn khan.
Ngọc Phi Yên không nghĩ tới sẽ ở trên trấn nhỏ xa xôi này lại gặp được vị hôn phu của mình —– Hạ Hầu Nam thái tử Đại Chu Quốc, càng không nghĩ tới đối phương còn cùng nữ nhân khác ngay trước mặt nàng trình diễn kích tình cẩu huyết như vậy!
Làm ơn có thể đừng quá ân ái trước mặt mọi người hay không!
Chẳng lẽ các ngươi không biết quá ân ái sẽ mau chết sớm sao?
Huống chi chánh chủ còn ở nơi này, các ngươi không phải là cao hứng quá sớm đi? Ít nhất còn phải chờ vị thái tử phi kia xuống dưới về sau hả khua chiêng gõ trống chúc mừng chứ, miễn cho việc cuối cùng vớt tre múc nước, vui mừng một hồi lại hoàn công cóc a!
Thấy Ngọc Phi Yên khác thường, khiến lực chú ý của mấy người kia đều hướng về nàng, thấy bọn họ nhìn chằm chằm mình, Ngọc Phi Yên vẫy vẫy tay :”Các ngươi tiếp tục đi a, mặc kệ ta! Thật ghê tỏm, khó có được một lần ra khỏi cửa, thế nhưng lại gặp được sự tình ghê tỏm như vậy… Nôn—“
Mấy vị này đều là nhân tinh trong thiên hạ, làm sao không biết Ngọc Phi Yên là đang chê bọn họ bẩn thỉu.
Trừ bỏ trên mặt đương sự có chút lúng túng, Tần Tranh ý vị thâm trường nhìn Ngọc Phi Yên một cái, Tiết Sắc rõ ràng trực tiếp đứng lên, mang theo bảo kiếm đi nhanh đến trước mặt Ngọc Phi Yên.
“Này, xú nha đầu, ngươi nói cái gì đấy!”
Mới vừa rồi là do Ngọc Phi Yên ngồi nghiêng mặt, bên tai chặn lại ngũ quan của nàng, bây giờ bị Tiết Sắc khí thế rào rạt ép hỏi, Ngọc Phi Yên đem sợi tóc rơi trên mặt vén lên tai, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Đẹp quá!
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Ngọc Phi Yên, trái tim Tiết Sắc mạnh mẽ nhảy lên.
Rõ ràng là một thiếu nữ vẫn chưa hoàn toàn nẩy nở, nhưng tư thế dơ tay nhấc chân đều tràn ngập phong tình cùng dụ hoặc, giống như tiểu yêu tinh dưới ánh trăng trong rừng rậm nhẹ nhàng nhảy múa, đẹp đến nổi khiến người nhìn đến đều không thể dời đi tầm mắt.
“Xú tiểu tử, ngươi dám hung hăng với ta?”
Đối phương như tố như khóc “Chỉ trích”, khiến Tiết Sắc nhất thời trở nên lắp ba lắp bắp. Tiếng nói nhu mì điềm đạm, khuôn mặt trái xoan phấn phấn nộn nộn, mặc dù ánh mắt cất giấu một vẻ hung ác nhẫn tâm, nhưng ở trong mắt Tiết Sắc, Ngọc Phi Yên chính là một tiểu cô nương nũng nịu.
“Ta, không có…”
Tiết Sắc bỗng có chút ảo não, bản thân vừa rồi có phải rất hung hãn hay không?
Có phải đã đem tiểu cô nương doạ sợ hay không?
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một thiếu nữ hoàn mỹ như vậy!
Tiết Sắc nào đâu biết rằng, Ngọc Phi Yên chính là muốn giáo huấn hắn, nhưng cho dù có dùng lời nói ra, lại thông qua tiếng nói nhu nhuyễn phát ra, liền biến thành tiếng nói oa nhi mềm mại, một chút lực sát thương cũng không có, càng miễn bàn đến kinh sợ!
“Tiểu muội muội, ngươi thế nào lại ở trong đây một mình?”
Khó có được cơ hội cùng với Hạ Hầu Nam nói chuyện, lại bị người trực tiếp phá nát, khiến trong lòng Tiết Sắc không được thoải mái. Nhưng sau khi nhìn đến dung mạo của Ngọc Phi Yên, càng khiến trong lòng hắn cả kinh.
Chỉ là một nơi nhỏ như vậy, lại có thể cất giấu một quốc sắc thiên hương như vậy! Nàng rốt cuộc là ai?
Nhìn đối phương tuổi tác không lớn, nhưng ngũ quan xinh xắn chứng minh nàng là một mỹ nhân khuynh thành. Tiết Tử Di mặc dù có danh xưng kinh thành đệ nhất mỹ nhân, nhưng dung mạo đối phương lại vướt quá xa nàng ta!
Không đến hai năm nữa, thiếu nữ váy lam này nhất định sẽ trở thành nữ tử khuynh quốc khuynh thành!
Một loại nguy hiểm đến từ bản năng, khiến Tiết Tử Di phi thường chán ghét Ngọc Phi Yên đột nhiên nhảy ra này. Huống chi thời điểm vừa rồi Hạ Hầu Nam nhìn đến đối phương, trong mắt cũng lướt qua một tia kinh diễm, nàng làm sao có thể cho phép xuất hiện một nhân vật nguy hiểm như vậy bên người!
“Đúng vậy, tiểu muội muội, ngươi là người Hồng Tinh trấn sao? Ngươi có biết một mình ở trong này rất nguy hiểm hay không! Nhà ngươi ở nơi nào? Ca ca đưa ngươi về nhà!” Tiết Sắc cười, cố hết mức khiến cho giọng nói mình ôn nhu một ít, nhìn qua có thể trở nên hiền lành một chút, muốn cho Ngọc Phi Yên lưu lại ấn tượng tốt với hắn.
Tiết Sắc là con trai độc nhất trong nhà, ngũ quan trên mặt lại giống tỷ tỷ, ở nhà cho tới bây giờ đều nghĩ hắn là tiểu hài tử để đối đãi. Hiện tại xuất hiện một thiếu nữ xinh đẹp khả ái như vậy, bộ dáng manh ngoan tự nhiên, tiếng nói lại ngọt ngào nhu hoà, khiến Tiết Sắc đối với Ngọc Phi Yên sinh ra ý muốn bảo hộ mãnh liệt.
“Ai là muội muội ngươi? Đừng kêu loạn quan hệ!”
Ngọc Phi Yên trợn trừng mắt, nghiêng đầu xoay qua chỗ khác, mặc kệ Tiết Sắc.
Làm thế tử Âm Sơn công, Tiết Sắc bình thường đều được nuôi dưỡng nuông chiều, muốn gì được đó, khi nào bị người khác lấy thái độ không muốn nhìn thấy như vậy đến đối đãi với hắn?