Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu

Chương 60: Ngọc Chi Lan, ngươi lại muốn tìm đường chết


Đọc truyện Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu – Chương 60: Ngọc Chi Lan, ngươi lại muốn tìm đường chết

Nghe xong lời nói của phụ hoàng, Hạ Hầu Tuyết vui vẻ ra mặt, càng thêm hăng hái hiếu kính Hạ Hầu Quân Vũ.

“Phụ hoàng, Ngọc La Sát quả thật rất đẹp đó! Tựa như tiên tử, cùng Thập Tứ thúc đứng chung một chỗ vô cùng xứng đôi! Nếu người nhìn thấy cảnh tượng đó, khẳng định sẽ nghĩ bọn họ là kim đồng ngọc nữ!”

Kim đồng? Ngọc nữ?

Ngọc La Sát xinh đẹp cũng đã được truyền đi vô cùng kỳ diệu, ngay cả Yến Vương Tần Trì quốc cũng bị nàng mê hoặc đến thần hồn điên đảo, cơm nước không vô. Nói nàng là ngọc nữ, Hạ Hầu Quân Vũ cũng tin tưởng.

Nhưng nói Hạ Hầu Kình Thiên là kim đồng……

Thần sắc Hoàng thượng dừng một chút.

Nếu Hạ Hầu Kình Thiên không mở miệng nói chuyện, không ra tay đả thương người, không dùng khí thế cường đại áp bách người khác, không thỉnh thoảng coi thường người khác, hoặc là những “Công tích vĩ đại” trong quá khứ của hắn bị xóa sạch…… Như vậy, lấy dung mạo Hạ Hầu Kình Thiên mà nói, xác thực có thể xưng là kim đồng.

Ái Liên Cư.

Chỉ chờ Hạ Hầu Tuyết rời đi, tạp âm bên tai biến mất, Liên Cẩn mới mở to mắt.

“Ta biết ngay là ngươi giả bộ! Hô hấp vững vàng như vậy, làm sao có thể phát bệnh được!” Hoắc thần y ở bên cạnh cười hắc hắc, “Tiểu Liên Cẩn, nhìn không ra, ngươi cũng rất giảo hoạt a……”

Hoắc thần y nháy mắt, tỏ vẻ chình mình cũng từng trải qua thời trẻ, là người từng trải.

Gặp được nữ nhân mình không có cảm giác lại quá khó chơi, hắn cũng từng hốt hoảng chạy trốn.

Bị Hoắc thần y giễu cợt, Liên Cẩn rất bất đắc dĩ.

Phật a, giả bộ cũng không dễ dàng ——

Nhìn ra sắc mặt Liên Cẩn mệt mỏi, Hoắc thần y dặn dò vài câu, liền rời đi, để cho hắn nghỉ ngơi thật tốt. Lúc này đây, trong phòng trở nên hoàn toàn yên tĩnh.

Một mình Liên Cẩn hồi tưởng lại lúc Hạ Hầu Kình Thiên cùng Ngọc Phi Yên rời đi, hai người sóng đôi với nhau biến mất trong gió rét, khuôn mặt bình thản của người thiếu niên xưa nay luôn bình lặng như nước rốt cuộc có một loại biểu tình hâm mộ.

Hắn mạnh mẽ sửa mệnh, đã nghịch thiên.

Nếu còn muốn cầu xin thứ khác, thật sự là quá tham lam.

Thôi, cả đời này có thể bảo vệ nàng, nhìn nàng được bình an, chính là phúc phận trăm ngàn năm mới tu luyện được, làm sao còn có thể yêu cầu xa vời như vậy đây! Có thể gặp lại nàng, biết nàng vẫn tốt, hắn đã cảm thấy mỹ mãn.

Liên Cẩn an ủi chính mình.

Chỉ là, rõ ràng đã nói như vậy là đủ không cần tham nhiều, vì sao vẫn còn lưu luyến sự ấm áp của nàng như vậy……

Sự thanh tỉnh trong đầu Liên Cẩn nhất thời trở nên lộn xộn, hắn không thể không nhắm mắt lại, tựa vào trên gối, tìm một việc gì đó phân tán tinh lực.

“Mặc, Hạ Hầu Nam bên kia an bày thế nào? Hắn tin lời của Từ Thái y sao?”

“Vâng.”

Mặc Thương như một bức tượng điêu khắc đứng bên cửa sổ, mái tóc đen tuyền rũ xuống hai tai hắn, càng làm tôn lên khuôn mặt rắn rỏi nghiêm nghị của hắn, trắng thuần không có huyết sắc, nếu không phải bởi vì hắn mở miệng nói chuyện, không chừng còn có thể làm cho người ta cho rằng hắn là một bức tượng đá.

“Như vậy à! Ngu xuẩn……” Liên Cẩn cười khẽ.

Tuy rằng Mặc Thương không biết công tử có phải hay không đang cười Hạ Hầu Nam chỉ vì cái lợi trước mắt, cho nên mới dễ dàng mắc câu như thế, nhưng hắn biết nếu công tử đã nói Hạ Hầu Nam ngu xuẩn, vậy thì nhất định hắn là người mười phần ngu xuẩn! Nếu không làm sao có thể bị công tử đùa bỡn trong lòng bàn tay như vậy chứ!

“Dựa theo lời ta nói lúc trước mà làm đi! Những thứ giòi bọ dơ bẩn thật sự làm cho người ta phiền lòng, vẫn là thanh lí sạch sẽ tương đối được hơn, đỡ phải làm cho người khác ngột ngạt ——”

Nói xong, Liên Cẩn lại nhíu mày.

“Giải quyết dứt khoát như vậy có vẻ quá tiện nghi cho bọn họ…… Độn đao giết người, mới là thoải mái nhất! Ta suy nghĩ lại đã!”

“Được.” Mặc Thương máy móc phun ra một chữ.

Liên Cẩn mưu tính làm như thế nào giết người không thấy máu, có thể huỷ hoại Hạ Hầu Nam đến trình độ lớn nhất, Hướng Tiến đã mang theo ý chỉ của Hoàng thượng đến Lâm Giang Vương phủ.

“Liễu công tử, Vương gia thật sự ở bên trong sao?”

Bị Liễu Thịnh dẫn tới bên ngoài Yến Tử Ổ, trong lòng Hướng Tiến đột nhiên có một loại dự cảm bất hảo. “Nô tài hiện tại đi vào có tiện hay không? Có thể hay không đã quấy rầy Vương gia?”

Rõ ràng là mang theo ý chỉ của Thánh thượng, nhưng Hướng Tiến vẫn duy trì thái độ nhún nhường cùng khiêm tốn.

Ngày đó hắn ở Từ Ninh Cung, tận mắt thấy Hoàng thượng giết chết Tần Thái Hậu, càng không nghĩ tới sẽ biết được thân phận thật của Hạ Hầu Kình Thiên.

Theo lý thuyết, nếu đã biết thiên đại bí mật này, hắn hẳn là đã bị giết người diệt khẩu mới dúng. Lúc đó Hoàng thượng xác thực đã động sát tâm, bất quá Lâm Giang Vương chỉ nói một câu đã cứu hắn một mạng, làm trong lòng Hướng Tiến cảm thấy may mắn vạn phần, đồng thời cũng đối với Hạ Hầu Kình Thiên vô cùng cảm kích, cũng hiểu rõ trong trái tim Hoàng thượng người được coi trọng nhất là ai.

Hành tẩu trong cung, cùng vô số loại quý nhân giao tiếp, Hướng Tiến đã luyện được một đôi hoả nhãn kim tinh, cũng học được bộ dáng khéo đưa khéo đẩy lõi đời.

Trước kia trong lòng Hướng Tiến chỉ có Hoàng thượng, hiện tại Hạ Hầu Kình Thiên hắn cũng đem vào, chính là chủ tử trong cung chân chính.

Tóm lại, Hướng Tiến đã nhận định, trăm ngàn không thể cùng Lâm Giang Vương đối địch, gặp được chuyện phải đứng về phía Vương gia, đây mới là vương đạo của mạng sống!

“Hẳn là không có việc gì, công công đi vào chẳng phải sẽ biết hay sao!” Liễu Thịnh lười biếng nói.

Công tử văn nhã trước mắt giữa mùa đông còn phe phẩy ngọc phiến, Hướng Tiến không khỏi thay hắn cảm thấy lãnh, Liễu Thịnh mặc dù đang cười cười, trực giác Hướng Tiến báo cho hắn biết phương diện này không có gì hay ho, càng phải cẩn thận.

Hướng Tiến cảm thây, hôm nay không phải ngày hoàng đạo.

Cũng là vận khí hắn không tốt, hôm nay vừa mới tới phiên hắn hầu hạ, lĩnh phải chuyện như thế làm gì, vừa nghĩ tới chuyện tình Hoàng thượng giao cho, Hướng Tiến không thể tự cười khổ.

Mới vừa rồi ở trong cung nghe thấy ý tứ của Tuyết công chúa, Lâm Giang Vương cùng Ngọc La Sát giao tình sâu đậm, nhưng phía trước Hạ Hầu Kình Thiên còn vỗ trong ngực tuyên thệ chính mình đối với Ngọc Phi Yên có ý muốn chiếm giữ!

Điều này xem như, tam giác tình yêu phức tạp? (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

Hai nữ nhân này lai lịch không hề nhỏ, một người là Vũ Thần trẻ tuổi, một người là tân dược sư mới nổi, hai người ai đều cũng có sở trường riêng, nói vậy Vương gia cũng rất khó lấy hay bỏ! Chỉ là các nàng hai người đều rất lợi hại, cũng không biết Vương gia ôm lấy hai người, có thể hay không chịu thiệt đây…… Vạn nhất Vương gia chân đứng hai thuyền bị sáng tỏ, một nô tài nho nhỏ như hắn có thể hay không thành chỗ trút giận đây?

Nếu không cẩn thận phát hiện gian tình giữa Hạ Hầu Kình Thiên cùng Ngọc La Sát, không chừng sẽ bị giết người diệt khẩu luôn! Nghe nói Ngọc La Sát rất lợi hại, đến lúc đó nàng tát một phen hóa thi phấn lại đây, hắn chẳng phải hoá thành một bãi nước vàng hay sao?

Càng nghĩ như vậy, Hướng Tiến càng cảm thấy chột dạ, càng không dám đi vào.

Hoàng thượng, nô tài chỉ một thái giám không thân không phận, ngươi để cho nô tài tới Lâm Giang Vương phủ tìm hiểu hư thật về Ngọc La Sát, nô tài làm không được a ——

Cùng chủ tử như thế nào, sẽ trưởng thành ra nô tài như thế ấy.

Ở bên người Hạ Hầu Quân Vũ thời gian quá dài, Hướng Tiến cũng học được một não đầy công năng.

Ngay lúc Hướng Tiến còn đang cân nhắc, rốt cuộc là tiến vào Yến Tử Ổ, hay là cứ chờ bên ngoài, bên trong truyền đến tiếng đánh nhau “Ầm đùng ba”.

Không tốt! Vương gia gặp nạn!

Dù Hướng Tiến là một tên nô tài tay không tấc sắc, nhưng là người cũng hiểu biết đạo lý tri ân đồ báo. Vừa nghe thấy thanh âm không thích hợp, hắn bất chấp do dự, cầm vạt áo vọt vào bên trong Yến Tử Ổ. Ai mà biết vừa vào đến nơi, thì nhìn thấy một hình ảnh nghịch thiên vô cùng.

Một tố y nữ tử ngồi trên người Hạ Hầu Kình Thiên, Bút Phán Quan nhắm cổ họng Vương gia mà đâm tới.

“Lớn mật! Dám đối với Vương gia vô lễ! Người đâu, bắt thích khách!” Hướng Tiến tốt xấu gì cũng đi theo Hạ Hầu Quân Vũ nhiều năm, cũng coi như tham kiến đại quen mặt, vừa thấy cảnh tượng này, hắn lập tức cầm lấy phất trần trong tay hướng về phía Ngọc Phi Yên, hơn nữa lớn tiếng hô cứu mạng.

Đây là từ đâu đến…… Đùa sao?

Ngọc Phi Yên sửng sốt.


Thấy “Nữ thích khách” ngẩn người, Hướng Tiến xuất ra mấy gói thuốc, toàn bộ quăng vào Ngọc Phi Yên, trong không khí nháy mắt bao trùm đủ các loại bột thuốc. Đủ mọi màu sắc, trông rất đẹp mắt!

“Ai?!”

Đang cùng Ngọc Phi Yên đánh đến cao hứng phấn chấn, lại bị người đánh gãy, Hạ Hầu Kình Thiên cực kỳ không vui. Hiện tại lại ngửi được một cỗ mùi thối, Hạ Hầu Kình Thiên vội vàng ngồi xuống, một tay ôm Ngọc Phi Yên trốn sang một bên, tay kia chém ra chưởng phong, đem bột phấn quét trở về.

“Khụ khụ, Vương gia, nô tài là Hướng Tiến a ——”

Hướng Tiến đang muốn hỗ trợ, nào biết một trận gió bay đến, đem những thứ bột phấn rơi xuống trên mặt hắn, miệng hắn, trên quần áo, khiến hắn nghẹn một họng chỉ biết ho khan, chỉ chốc lát sau từng cơn từng cơn ngứa trên người bắt đầu.

“Ngứa chết mất ngứa chết mất! Ai nha, ha ha ha ha, cười chết ta!”

Hướng Tiến nằm trên mặt đất, một bên cười ha ha, cong gập người hết trái lại phải, bộ dáng thập phần buồn cười.

Chờ Hạ Hầu Kình Thiên nhận ra đó chính là Hướng Tiến, hắn đã sớm lăn lộn trên mặt đât, cười đến lệ rơi đầy mặt, trên mặt không có chỗ nào không có dấu móng tay.

“Phốc xuy ——”

Ngọc Phi Yên đại khái đã đoán ra Hướng Tiến vừa rồi nghĩ rằng nàng gây bất lợi cho Hạ Hầu Kình Thiên, mới dùng thuốc bột công kích nàng. Chỉ là bị Hạ Hầu Kình Thiên sử một chiêu như vậy, chính hắn bị ngược lại, nếm mùi lợi hại.

Lúc trước Ngọc Phi Yên ở trong cung đã gặp qua Hướng Tiến, là một thái giám lão thành rất ổn trọng nhà, vì sao lại tếu như vậy?

Trên người không có chuyện gì lại mang theo một đống thuốc bột linh tinh thấp kém như vậy?

Ngọc Phi Yên cho người này uống một chút đan dược, lại cho hắn thuốc mỡ, để hắn bôi vào vết cào trên mặt, thống khổ Hướng Tiến mới dừng lại.

“Cám ơn ngài!”

Tiểu cô nương vừa ra tay, Hướng Tiến liền đoán nàng là Ngọc La Sát, lập tức xấu hổ đứng ở một bên, hai tai nóng lên, đầu đều phải cúi đến mũi chân. Cư nhiên đem người trong lòng Vương gia cho là thích khách, uổng công hắn mấy năm nay luyện nhãn lực không xong! Lần này thật sự là nhầm lớn rồi!

“Viên thuốc này ngươi cứ cầm, buổi tối trước khi ngủ dùng, có thể trong thân thể của ngươi còn độc đấy.” Vừa nghĩ tới bộ dáng Hướng Tiến vừa rồi thề sống chết cứu chủ, Ngọc Phi Yên lại cười ra tiếng.

“Này……”

Hướng Tiến không dám đưa tay nhận lấy, chỉ phải nhìn về phía Hạ Hầu Kình Thiên.

“Cầm đi!”

Hạ Hầu Kình Thiên cũng biết Hướng Tiến vừa rồi là thật lo lắng cho mình, liền không hề cùng hắn so đo. Tuy rắng suy nghĩ Hướng Tiến có chút đớn giản, nhưng thời điểm như vậy có thể quên thân xong tới, hắn một mảnh trung tâm này cũng đáng được khen thưởng.

“Cám ơn ngài! Gây phiền toái cho ngài!”

Vừa nghe Hạ Hầu Kình Thiên lên tiếng, Hướng Tiến hai tay run run tiếp nhận viên thuốc, thật cẩn thận quan sát.

Hắn là đại thái giám, tin tức đương nhiên so với người khác linh thông.

Viên thuốc của Ngọc La Sát có bao nhiêu trân quý, hắn lại nhất thanh nhị sở. Nghe nói Ngọc La Sát tùy tiện luyện chế một viên trừ bỏ sẹo đã được Thiên Hương Lâu định ra giá ngàn lượng bạc trắng, hiện tại trong tay của hắn cầm không phải dược, là một đống bạc trăng a!

Nhìn ra ý tưởng của Hướng Tiến, Ngọc Phi Yên cười cười.

“Thuốc này ngươi giữ lại cũng vô dụng, qua mười hai tiếng không dùng, dược hiệu sẽ biến mất.”

Vừa nghe thấy lời này, trong lòng Hướng Tiến có chút tiếc nuối, cũng càng thêm bội phục Ngọc La Sát. Hắn nhưng cho tới bây giờ chưa bao giờ nghe đến thuốc viên có dược hiệu, Ngọc La Sát này thật sự có bản lĩnh.

“Ngươi có chuyện gì?”

Hạ Hầu Kình Thiên không thích thế giới hai người bị quấy rầy, nghe ra trong lời vị gia này có hương vị phật lòng, Hướng Tiến lập tức căng thẳng da, “Hoàng thượng mời người vào cung!”

“Không đi! Cho dù Tần Trì quốc đánh tới kinh thành, ta cũng không đi ——” Nói xong, Hạ Hầu Kình Thiên cầm lấy tay Ngọc Phi Yên biến mất khỏi tầm mắt Hướng Tiến, để lại một mình hắn đứng trong gió lạnh.

Thì ra Ngọc La Sát mới là tình yêu đích thực của Vương gia!

Hướng Tiến nhịn không được tán thưởng sự thông minh của chính mình.

Vương gia vì Ngọc La Sát, ngay cả thánh chỉ của Hoàng thượng cũng không nghe, đây là tình yêu đích thực rồi! May mắn mình có thể bất chấp tánh mạng xông tới, nếu không cũng sẽ không thuận lợi như vậy hoàn thành nhiệm Hoàng thượng giao cho!

Hoàng thượng, nô tài may mắn không làm nhục mệnh!

Chờ Hướng Tiến hồi cung, đem mọi chuyện cần thiết giảng giải cho Hạ Hầu Quân Vũ, Hoàng thượng có chút ngồi không yên. Hắn gọi Vương Thái y đến, đem những viên thuốc Ngọc Phi Yên đưa cho Hướng Tiến cho hắn kiểm tra.

“Hoàng thượng, thần mạo muội hỏi một câu, viên thuốc này là từ đâu mà đến?”

Nghiên cứu trong chốc lát, Vương Thái y kích động không kìm được.

“Này……”

Hạ Hầu Quân Vũ không chịu nói ra Ngọc La Sát, Vương Thái y lập tức biết được thân phận của người chế dược là bí mật, liền thay đổi đề tài, bắt đầu phân tích viên thuốc này cho Hạ Hầu Quân Vũ!

“Thần chưa từng tham kiến viên thuốc tinh khiết đến như vậy! Thần tuy rằng đã là đại dược sư, nhưng khi luyện thuốc vẫn không tránh khỏi lẫn tạp chất, thời điểm tốt nhất cũng chỉ có thể chế ra một viên thuốc nhị cấp. Viên thuốc này hoàn toàn không có tạp chất! Tối thiểu cũng hơn cả Dược Vương, mới có thể làm ra đan dược hoàn mỹ như vậy!”

“Hoàng thượng, nếu Đại Chu quốc thật sự có nhân tài như vậy xuất hiện, người nhất định phải tìm cách để hắn ở lại!”

“Nhân tài tuyệt đỉnh như vậy nếu rơi vào quốc gia khác, chính là bất hạnh của Đại Chu quốc ta, sẽ mang đến ta hoạ ——”

Vương Thái y nói như thế, như thể đang nói chuyện cấp bách lắm, Hạ Hầu Quân Vũ lại biết ý tứ của hắn.

Đây là một niên đại dược liệu thiếu thốn, bệnh tật tuỳ ý trời, đặc biệt là gặp phải ôn dịch, nhanh thì hàng ngàn, lâu thì hàng vạn dân chúng chết. Dân cư tử vong, sức sản xuất bị suy yếu, thực lực của một nước sẽ suy nhược, đương nhiên sẽ bị các quốc gia khác khi dễ

Một quốc gia nếu như có được dược sư còn cao hơn cả Dược Vương, những thứ này không cần phải lo lắng nữa. Tựa như Tần Trì quốc, rõ ràng bạo phát bệnh dịch, lại được Ngọc La Sát ngăn chặn, cứu được vô số dân chúng, Tần Trì quốc miễn đi một hồi tai nạn.

Cũng khó trách sau khi Ngọc La Sát rời khỏi Tần Trì Quốc, Tần Trì Quốc không tiếc tiền tiếc người đi kiếm nàng trở về.

Nhân tài như vậy đi chỗ nào cũng nổi tiếng!

Không thể không nói, Hạ Hầu Quân Vũ là một minh quân, điều đầu tiên hắn nghĩ đến không phải là kéo dài tuổi thọ, mà là dân chúng cùng quốc gia.

“Trẫm đã biết! Ngươi đi xuống đi! Chuyện này không được nói cho người khác biết ——”

“Vâng, thần tuân chỉ.”

Chờ Vương Thái y rời đi, Hạ Hầu Quân Vũ đem viên thuốc trả lại cho Hướng Tiến, dọa đến mức Hướng Tiến sợ hãi quỳ xuống, “Nô tài không dám, Hoàng thượng, những viên thuốc này người vẫn giữ đi ạ!”

“Thúi lắm! Trẫm còn đoạt vật của ngươi hay sao!”

Vừa nghe lời này, Hạ Hầu Quân Vũ quát lớn, Hướng Tiến vội vàng đem thuốc thu hồi lại.

Đuổi Hướng Tiên đi rồi, Hạ Hầu Quân Vũ vô tâm phê duyệt tấu chương, trong đầu lại nghĩ đến chuyện khác.

Ngọc La Sát nếu có thể ở lại Đại Chu quốc, đương nhiên không còn gì tốt hơn, đây là một đại sự kiện có lợi cho quốc dân bách tính!

Nghe Hướng Tiến miêu tả, Hạ Hầu Kình Thiên cùng Ngọc La Sát cảm tình rất tốt, hai người cư nhiên rõ ban ngày ban mặt liếc mắt đưa tình…… Tuy phương thức bọn họ thân thiết có chút đặc biệt, nhưng nhi tử nhà mình tính tình cổ quái, nói không chừng như vậy là tốt lắm rồi.

Nhưng, Ngọc Phi Yên bên kia thì làm sao bây giờ!

Hạ Hầu Quân Vũ đã hướng Ngọc Kinh Lôi để lộ ra một ít tin tức, hy vọng hắn có thể lo lắng cho Hạ Hầu Kình Thiên một chút. Kết quả Hạ Hầu Kình Thiên lại lòi ra một cái hồng nhan tri kỷ, Thế này Hạ Hầu Quân Vũ làm sao mà đối mặt với Hạ Hầu Kình Thiên cơ chứ!


Một người là Vũ Thần, một người là Dược Vương, hai người này đối với Đại Chu quốc đều hết sức có lợi.

Nếu không có tâm tư lo lắng, chỉ dựa vào lợi ích quốc gia, Hạ Hầu Kình Thiên nếu có thể tả giữ hữu ôm, đem hai nữ nhân đều bắt hết, đây là không còn gì tốt hơn.

Nhưng mà, Hạ Hầu Quân Vũ hy vọng Hạ Hầu Kình Thiên có thể tìm được một nữ tử hắn âu yếm, ân ái yêu thương, chung sống cả đời.

Hắn không có cơ hội cùng Mộ Dung Yên dắt tay nhau đến già, tiếc nuối cả đời, trong lòng lại kỳ vọng nhi tử bọn họ có thể tìm được tình yêu chân chính.

So sánh qua lại, không có gì quan trọng hơn so với hạnh phúc của Hạ Hầu Kình Thiên!

Hạ Hầu Kình Thiên không biết, trong cung Hoàng thượng vì đại sự cả đời của hắn lo lắng đến nỗi trắng tóc, hắn lúc này đây đưa Ngọc Phi Yên về đến tận cửa, thời điểm nàng xuống xe, Hạ Hầu Kình Thiên đè nặng Ngọc Phi Yên lên rèm xe.

“Làm sao?”

Ngọc Phi Yên cảm thấy Hạ Hầu Kình Thiên có chút là lạ, hắn hôm nay tựa hồ nói rất ít, trở lại vương phủ thì lấy cớ kiểm tra võ công của nàng, cùng nàng đại đánh một hồi.

Nếu Hướng Tiến không đột nhiên xuất hiện, nói không chừng nàng cuối cùng lại hao hết huyền lực, mệt mỏi rã rời.

Chẳng lẽ dì cả của hắn đến? Nam nhân hằng tháng luôn có vài ngày không bình thường nha!

Âm thanh mềm mại của Ngọc Phi Yên khiến cho thần kinh hàn băng của Hạ Hầu Kình Thiên trầm tĩnh trở lại, có chuyện phải cùng nàng nói ra rồi.

“Gia mấy ngày nữa có thể sẽ xa nhà một chuyến, lễ mừng năm mới năm nay sẽ không thể trở lại, một mình nàng làm sao cho tốt!”

Nếu có thể, Hạ Hầu Kình Thiên không muốn rời khỏi Ngọc Phi Yên.

Người như Liên Cẩn, rất dễ làm người ta buông bỏ tâm lý phòng bị. Để Ngọc Phi Yên ở lại bên người Liên Cẩn, hắn thật sự là lo lắng!

“Vậy khi nào thì ngươi trở về?”

Ở chung với Hạ Hầu Kình Thiên một thời gian dài, đột nhiên nghe nói hắn phải rời khỏi, Ngọc Phi Yên thoáng sửng sốt, sau lại phục hồi bộ dáng bình thường.

Nếu không có chuyện tình đặt biệt quan trọng, Hạ Hầu Kình Thiên sẽ không lựa chọn rời đi vào thời điểm tân niên như vậy. Ngọc Phi Yên không hỏi hắn đi chỗ nào, chỉ muốn biết khi nào hắn quay về.

“Gia sẽ tận lực trở về vào đại hội Đấu Dược! Thời điểm gia không ở đây, nàng chớ quên luyện võ, gia trở về sẽ kiểm tra nàng. Nếu không có tiến bộ, gia sẽ trừng phạt nàng ——” Hạ Hầu Kình Thiên vuốt tóc Ngọc Phi Yên, nhẹ giọng nói.

“Trừng phạt?”

Ngọc Phi Yên vừa nghe, nhãn châu chuyển động, “Ngươi còn có thể trừng phạt ta thế nào? Cũng không thể đánh mông của ta đi!”

Trừng phạt thế nào?

Ánh mắt Hạ Hầu Kình Thiên dọc theo vầng trán no đủ của Ngọc Phi Yên, trải qua sóng mũi cai ngất của nàng, dừng trên làn môi phấn nộn của nàng. Nghĩ đến trong Thái Cực

Dưỡng Sinh tuyền, cảnh tượng hai người gắn bó giao hoà lúc đó, bụng Hạ Hầu Kình Thiên nóng lên, cúi người ép xuống trên người Ngọc Phi Yên, há mồm cắn nàng môi.

Non nớt, mềm mại, hương vị ngọt ngào trước sau như một hết sức ngon miệng!

Cái hôn thình lình đến bất ngờ, khiến cho Ngọc Phi Yên quên cả giãy dụa, môi nàng cứng ngắc khiến Hạ Hầu Kình Thiên bất mãn. Bàn tay to của hắn nắm lấy eo nhỏ của nàng, đem nàng đặt lên tấm thảm lông dày êm ái trong xe ngựa.

“Ngô……” Ngọc Phi Yên trên môi đau đớn, làm cho nàng nhịn không được kêu lên.

Hai người lần đầu tiên hôn môi, là chuồn chuồn lướt nước.

Lần thứ hai, lại là lướt qua một lần nửa.

Lần thứ ba này, mỗ nam thế nào lại giống tiểu cẩu, hết cắn cắn, lại liếm liếm a! Môi của nàng cũng không phải điểm tâm, hắn làm sao có thể cắn chứ!

Ngọc Phi Yên có cảm giác được dưới sự tra tấn của Hạ Hầu Kình Thiên, môi mềm của chính mình bị tàn phá, thậm chí có một chút hương vị huyết tinh, hình tượng Hạ Hầu Kình Thiên trong đầu nàng nháy mắt biến thanh dã thú, hắn rốt cuộc có thể hay không hôn môi a!

Hạ Hầu Kình Thiên mẫn cảm cảm thấy hương vị máu, vội vàng nhả ra.

Đợi hắn cẩn thận xem xét bờ môi Ngọc Phi Yên, thế này mới phát hiện kiều môi nàng vốn dĩ phấn phấn bị duyện thành đỏ như máu, một đường tơ máu hết sức rõ ràng, giống như đoá hoa bị thương, hơi hơi hé mở, lên án Hạ Hầu Kình Thiên huyết tinh bạo lực.

Đối mặt với Ngọc Phi Yên đầy uỷ khuất, lần đầu tiên, Hạ Hầu Kình Thiên cảm thấy chân tay luống cuống.

“Gia ——”

Hạ Hầu Kình Thiên vừa giải thích cho hành động bất thình lình của mình, Ngọc Phi Yên đã tập kích lại đây, hai người trong xe ngươi tới ta đi đánh nhau.

Chiếm tiện nghi của ta! Ta cho ngươi đẹp mặt!

Ngọc Phi Yên không phải nữ nhân uỷ mị nhăn nhó, tuy rằng trước kia nàng chưa bao giờ kết giao với bạn trai, nhưng là một nữ nhân hiện đại, lại là người công tác y học, chuyện nam nữ thân mật nàng cũng có biết được.

Điều duy nhất nàng bất mãn là, Hạ Hầu Kình Thiên dám làm nàng đau!

Vết thương thật nhỏ trên môi nàng như dấu vết kiến để lại, buốt đau, Ngọc Phi Yên hoàn toàn có thể tưởng tượng, môi của mình hiện tại đã biến thành lạp xưởng sưng đỏ.

Bởi vì cường hôn Ngọc Phi Yên, lại làm tổn thương nàng, Hạ Hầu Kình Thiên tự biết mình đuối lý, cho nên hắn vẫn nhường nàng, thậm chí sẽ để Ngọc Phi Yên ngẫu nhiên đắc thủ, cầu nàng nguôi giận.

Nhìn thấy Hạ Hầu Kình Thiên cố ý khiêm nhượng, bày ra hành động dỗ đứa nhỏ thế này, Ngọc Phi Yên vừa bực mình vừa buồn cười.

Bình thường không phải rất mạnh mẽ cứng rắn sao?

Thế nào lúc này mềm dẻo như viên cao su thế này, tuỳ ý nàng chà xát?

Xem ra ngươi còn biết mình đuối lý a!

Hiếm khi Hạ Hầu Kình Thiên chịu thua, Ngọc Phi Yên cũng không khách khí, biến thành tiểu nữ nhân, cưỡi trên người hắn túm lấy cổ họng.

Ngay lúc Ngọc Phi Yên một lòng muốn “Đáp lễ” Hạ Hầu Kình Thiên, hắn đột nhiên khẩn trương bắt lấy hay tay nàng.

“Đừng nhúc nhích!”

Biểu tình Hạ Hầu Kình Thiên thống khổ, hai má phát sốt, lửa trong mắt còn cháy dữ dội hơn, dọa đến mức Ngọc Phi Yên nhanh chóng dừng lại, ngồi ngay ngắn đoan chính.

Thấy Ngọc Phi Yên nhanh chóng trở lại bộ dáng đoan trang, trở thành danh môn thục nữ, căn bản không thể liên tưởng tới bộ dáng giương nanh múa vuốt vừa rồi, Hạ Hầu Kình Thiên không khỏi cười khổ.

Nàng luôn là có thể dễ dàng trêu chọc ham muốn nguyên thuỷ nhất của hắn!

Chính mình thật sự thua trong tay tiểu mèo con này!

“Ngươi không sao chứ ——” Ngồi thẳng lưng, ngay ngắn đối mặt với Hạ Hầu Kình Thiên, Ngọc Phi Yên trong lòng một trận ảo não, sớm biết nam nhân này là dã thú, nàng mới không nên tìm hắn “Báo thù”.

Chính mình trăm ngàn không cần tiền mất tật mang!

“Hiện tại đã biết được sợ? Không phải mới vừa rồi rất hăng hái sao? Gia xém chút còn tưởng rằng nàng là một bách biến miêu yêu, trên người đều bị nàng bắt phá ——”

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc Phi Yên phi thường hồng, Hạ Hầu Kình Thiên nở nụ cười, tiếng cười sạch sẽ như tuyết đầu mùa.


“Ai cho ngươi cắn ta!” Ngọc Phi Yên khẽ hừ một tiếng, “Dù sao, ngươi lần sau còn dám chiếm tiện nghi của cô nương ta, ta sẽ không khách khí với ngươi!”

“Nha? Nàng muốn không khách khí ra sao?”

Nhìn Ngọc Phi Yên tiểu bộ dáng không tha cho hắn, Hạ Hầu Kình Thiên trong lòng ngứa ngáy.

Nàng không khách khí , đối với hắn là một loại tra tấn ngọt ngào, khiến hắn hết sức khó chịu! Nếu Ngọc Phi Yên mỗi lần đều đối với hắn không khách khí, phỏng chừng hắn còn chưa được vài lần đã tự phế……

“Ta tự nhiên là hung hăng đánh ngươi! Đánh đến khi ngươi cầu xin mới thôi!”

“Nàng đánh đi——”

Thấy Ngọc Phi Yên cuộn chặt nắm tay, Hạ Hầu Kình Thiên cố tình muốn trêu chọc nàng, càng lấn tới, hướng đến khe hở nơi đường môi của nàng nhẹ nhàng thở một hơi.

Dòng khí ấm ấp truyền đến mặt Ngọc Phi Yên cực kỳ ngứa ngáy. Nàng sợ hãi đến mức nhảy xuống xe ngựa, khuôn mặt trở nên đỏ bừng lợi hại.

“Ha ha ha ha!”

Bộ dáng Ngọc Phi Yên kích động cùng thẹn thùng toàn bộ được Hạ Hầu Kình Thiên thu vào trong mắt, hắn yêu cực kỳ bộ dáng nàng xinh đẹp như thế, tràn ngập thanh xuân sức sống, khiến hắn cảm thấy sinh mệnh tốt đẹp, cũng đem sự ưu sầu thản nhiên khi ly biệt của Hạ Hầu Kình Thiên quét sạch.

“Bên ngoài lạnh, mau trở về đi thôi! Chờ gia trở về!”

Thấy Ngọc Phi Yên giống như con mèo nhỏ tức giận, Hạ Hầu Kình Thiên không đùa nàng nữa.

“Ngoan! Phải nhớ gia! Đừng quên lời gia, cách Liên Cẩn xa một chút! Nếu võ công không có tiến bộ, gia sẽ trừng phạt nàng!”

“Ngươi khốn kiếp! Ai nhớ ngươi! Quỷ mới nhớ ngươi!” Ngọc Phi Yên hung tợn đạp một cái lên bánh xe, thở phì phì trở về Trung Nghĩa Hầu phủ.

Nhìn bóng lưng kiều nhỏ của nàng cuối cùng biến mất sau cánh cửa son, trong mắt Hạ Hầu Kình Thiên tràn đầy dịu dàng.

Mèo con, nàng có thể nhẫn tâm không nghĩ tới gia, gia vẫn sẽ nghĩ tới nàng!

Rất nhớ rất nhớ nàng ——

Ngọc Phi Yên vào cửa không có lập tức đi gặp Ngọc Kinh Lôi, mà trở lại Tùng Hạc Lâu, tìm thuốc mỡ bôi loạn lên môi. Chỉ chờ đến khi sưng đỏ trên môi mất hết, nàng mới đi hoa viên.

“Thật sự? Tam Thúc ngươi cùng Tinh Khung vẫn còn sống? Vậy thật sự là quá tốt!”

Từ Ngọc Phi Yên biết được tin tức Ngọc Thiên Huyết cùng Ngọc Tinh Khung vẫn bình an, tâm tình lo lắng của Ngọc Kinh Lôi rốt cuộc được buông lỏng xuống dưới. “Chỉ cần bọn họ còn sống là tốt rồi!”

“Gia gia, ta muốn đi tham gia đại hội Đấu Dược! Liên Cẩn nói Tam thúc cùng đại ca sẽ đi Lạc Hà Cốc, ta muốn đi xem rốt cuộc là sao lại thế này. Tại sao bọn họ hiện tại không thể trở về, có phải hay không có chỗ nào khó xử! Nếu có thể, ta sẽ cùng bọn họ cùng nhau về nhà!”

“Cũng được! Ngươi đi ra ngoài tiếp xúc thế giới, là một chuyện tốt! Trong nhà có ta, ngươi cứ yên tâm đi!”

Nếu trước kia, Ngọc Kinh Lôi khẳng định lo lắng Ngọc Phi Yên một người xuất môn.

Nhưng nàng hiện tại đã không phải tiểu cô nương nhu nhược như trước kia, nàng trưởng thành, hẳn là có càng rộng lớn Thiên Không!

“Ta chỉ biết gia gia tốt nhất rồi! Cám ơn gia gia!”

Ngày hôm sau, Ngọc Phi Yên trôi qua vừa gấp rút lại phong phú, ngoại trừ đọc sách trên đại lục này, càng thêm hiểu rõ thế giới này, Ngọc Phi Yên mỗi ba ngày đều đi Yêu Liên Cư khám và chữa bệnh cho Liên Cẩn.

Điều duy nhất khiến cho Ngọc Phi Yên cảm thấy không quá thoải mái là, mỗi lần đi Liên phủ đều trùng hợp gặp được Hạ Hầu Tuyết, không thể không cùng nàng đi Yêu Liên Cư.

Tiểu cô nương đem nàng trở thành tình địch tiềm tàng, khiến cho Ngọc Phi Yên cảm thấy rất vô tội.

Nàng thừa nhận Liên Cẩn là một thiên hạ hết sức tốt đẹp, nhưng mà Ngọc Phi Yên căn bản không có lo lắng qua chuyện nam nữ.

Ở trong lòng Ngọc Phi Yên, thủy chung nhớ rõ chính mình là người Hoa Hạ, nhớ rõ sứ mạng của mình. Ngọc Phi Yên trong lòng vẫn có một tưởng niệm, kỳ vọng một ngày kia có thể tìm được dụng cụ liên lạc mất đi, cùng tiến sĩ Q liên hệ, sau đó trở về Hoa Hạ quốc.

Nơi này có tốt đi nữa, cũng không phải cố hương của nàng!

Nàng ở tại nơi xa lạ này, thân nhân trong nhà còn không biết sẽ nhớ mong ra sao……

Việc này, Ngọc Phi Yên cũng không nói cho bất luận kẻ nào, chỉ là ban đêm mơ thấy nhà của nàng ở Hoa Hạ quốc, gia gia cùng ca ca nàng, bọn họ đang chờ nàng trở về!

Bất quá, trong khoảng thời gian trước khi trở về Hoa Hạ quốc, Ngọc Phi Yên tính cố gắng hết sức làm một số chuyện cho Ngọc phủ.

Dù sao nàng chiếm giữ thân thể này, thì phải hứng lấy phần trách nhiệm này.

Chủ cũ chỉ sợ sớm đã hồn phi phách tán, chờ nàng rời đi, Ngọc Phi Yên của thế giới này hoàn toàn đã chết.

Ngọc Kinh Lôi đã gặp phải quá nhiều đả kích, không thể để cho vị lão nhân này lại người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!

Cho nên, đầu tiên nàng phải tìm được Ngọc Tinh Khung cùng Ngọc Thiên Huyết đã mất liên lạc bấy lâu, nếu thời gian dư thừa, nàng còn có thể đi tìm vợ chồng Ngọc Thiên Hàn mất tích, coi như là báo đáp Ngọc Kinh Lôi đối xử tử tế với nàng.

Ngọc Phi Yên vạch ra cho mình mục tiêu sống rõ ràng, năm mới đã lặng yên tiến đến.

Bởi vì nàng cùng Chu Liệt một trận chiến trung thành danh, trở thành Đại Chu quốc truyền kỳ, cho nên dịp năm mới này, Hạ Hầu Quân Vũ mời riêng Ngọc Phi Yên cùng Ngọc Kinh Lôi tiến cung mừng năm mới.

Trong hoàng cung, Ngọc Phi Yên ngồi ở vị trí của mình, đón nhận ánh mắt đánh giá của mọi người.

Từ sau khi nàng thành danh, Ngọc gia trở nên hết sức khiêm tốn.

Vô số người muốn đến Trung Nghĩa Hầu phủ chiêm ngưỡng phong thái Ngọc Phi Yên, đều bị Lão Khôi cùng Hướng quản gia dùng vẻ mặt ôn hoà cự tuyệt.

Vì thế, bên ngoài có đủ mọi loại đồn đãi về Ngọc Phi Yên.

Đại đa số cho rằng Ngọc gia sẽ mượn sức Ngọc Phi Yên để nâng cao thành danh, giống như Chu gia một thời, không ai bì nổi, trở thành Đại Chu quốc đệ nhất thế gia. Nào ngờ đã lâu như vậy, một chút động tĩnh đều không có, Ngọc gia ngược lại trước sau như một giản dị chính trực, khiến người ta đối với Ngọc Phi Yên càng thêm tò mò.

Dù sao đây cũng là thời đại dùng thực lưc nói chuyện, người có bản lãnh mạnh mẽ như vậy, lại khiêm tốn không khoa trương, thật sự là quá ít!

Đến khi nhìn thấy tiểu nữ tử ôn nhã ngồi đó, hình tượng trong lòng mọi người lại đảo điên.

Thì ra đây là Đại Chu quốc tân Vũ Thần a!

Thật sư là không giống Chu Liệt chút nào!

Đối với ánh mắt của mọi người, Ngọc Phi Yên cũng không bài xích. Bên ngoài đã sớm đem nàng truyền thành vô cùng kì diệu, có người nói nàng ba đầu sáu tay, có người nói nàng ở trong mộng được Thần Vương chỉ điểm, còn có người nói nàng không phải người, nàng chính là thần tiên chuyển thế……

Tóm lại, đủ loại cách nói, khiến Ngọc Phi Yên nghe xong chỉ thấy buồn cười, cho nên nàng mới quyết định đến tham gia yến hội lần này, chân chính lộ diện, quét sạch những tin đồn thất thiệt, khiến cho mọi người biết được nàng chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường.

Ngọc Kinh Lôi ngồi thẳng lưng bên người Ngọc Phi Yên, hết sức kiêu ngạo.

T

ất cả mọi người đều chú ý vào nàng đó!

Đây là cháu gái Ngọc Kinh Lôi hắn, là hy vọng cùng kiêu ngạo của Ngọc gia!

Bởi vì Ngọc Phi Yên xuất hiện, yến hội năm mới hết sức náo nhiệt, ngoại trừ Hạ Hầu Quân Vũ ngồi ở vị trí cao nhất, có chút rầu rĩ không vui.

Hạ Hầu Quân Vũ vốn dĩ chờ Hạ Hầu Kình Thiên tiến cung, muốn cùng hắn hảo hảo tâm tình, hỏi suy nghĩ thật tâm của nhi tử, kết quả lại nhận được tin hắn xin kiếu, nói muốn đến Tuyết quốc đi săn.

Đây chắn chắn chỉ là cái cớ!

Khi nào đi Tuyết quốc chẳng tốt, không nhất thiết phải đi vào năm mới?

Lại nói, Đại Chu quốc vốn không có mồi sao? Vô luận là hồ ly, gấu, hay là điêu, Đại Chu quốc cũng đều có! Cần gì phải đi xa như thế, ngàn dặm xa xôi đi Tuyết quốc? Mùa đông khắc nghiệt như thế, cũng không biết yêu quý chính mình!

Hạ Hầu Quân Vũ càng nghĩ càng tức giận, thật sự là tức mà!

Hành động của Hạ Hầu Kình Thiên theo hắn thấy, chính là một loại trốn tránh. Bất quá, Hạ Hầu Quân Vũ tức giận thì tức giận, càng nhiều lại là bất đắc dĩ.

Dĩ vãng mỗi dịp lễ mừng năm mới, Hạ Hầu Kình Thiên đều tìm cớ rời đi.

Tuy rằng Hạ Hầu Quân Vũ rất muốn hỏi hắn, ngươi rốt cuộc đi đâu vậy, nhưng mà lời này Hoàng thượng chung quy vẫn nói không được.

Ở Tần Trì quốc nhiều năm như vậy, Hạ Hầu Kình Thiên thủy chung cô linh một người, không có thân nhân không có bằng hữu, càng miễn bàn có người bồi hắn lễ mừng năm mới.

Nói vậy, mỗi khi đến ngày toàn gia đoàn viên này, hắn nho nhỏ như thế nào tránh trong phủ của con tin, có lẽ bởi vị chuyện này đi, Hạ Hầu Kình Thiên mới dưỡng thành thói quen né trãnh mỗi dịp năm mới, khiến cho Hạ Hầu Quân Vũ trong lòng càng thêm áy náy.

Xem ra thương tổn đã tạo thành, sẽ rất khó để bù đắp, điều duy nhất Hạ Hầu Quân Vũ có thể làm chỉ là trong tương lại hảo hảo bù đắp cho đứa con này.


Ngọc Phi Yên nhận thấy mấtt mát của Hạ Hầu Quân Vũ, cũng đoán được nguyên do bên trong, không khỏi nghĩ tới Hạ Hầu Kình Thiên cái xú nam nhân kia.

Hắn ngược lại tiêu sái!

Tất cả mọi người đến thời điểm này đều cố gắng trở về nhà, hắn lại nói đi thì đi, không bao giờ để ý đến cảm thụ của thân nhân! Hơn nữa rời đi nhiều ngày như vậy, cũng không có đến một cái thư tín, báo bình an, thật sự là một tên nhẫn tâm!

Nghĩ đến lúc ly biệt thì bị Hạ Hầu Kình Thiên cường hôn, môi đau mấy ngày, Ngọc Phi

Yên răng nanh lại ngứa.

Nhìn một đĩa lợn sữa quay trước mặt, nàng cầm dao ra sức chọc thịt heo.

Xú nam nhân!

Bá đạo cuồng!

Đại lưu manh!

Ngọc Phi Yên một bên đem lợn sữa nướng xem thành Hạ Hầu Kình Thiên, dùng dao đâm tới đâm lui trút giận, một bên trong lòng niệm lẩm bẩm mắng Hạ Hầu Kình Thiên.

Thời điểm Ngọc Phi Yên đang tận tình trả thù, một cái bóng che trước mặt nàng.

Vừa ngẩng đầu, Ngọc Phi Yên nhìn thấy một người nàng không muốn gặp lại.

“Có chuyện gì sao?” Ngọc Phi Yên không nghĩ tới Ngọc Chi Lan sẽ tìm tới của, nàng ta khi thấy chình mình, không phải hẳn là giống chó rơi xuống nước, cực kỳ mất mát hay sao?

Bất quá, vừa nghĩ tới Hạ Hầu Nam bị cấm vận trở thành Mãng Quận Vương, là Mãng Quận Vương phi, lễ mừng năm mới phải tiến cung, Ngọc Phi Yên đương nhiên hiểu được.

Sớm biết chỗ này sẽ gặp được người ghê tởm như vậy, nàng sẽ không đến đây!

Thật sự là mất hứng!

Buông ly trà trong tay, Ngọc Phi Yên ngẩng đầu nhìn Ngọc Chi Lan.

Nàng lúc trước để cho Ngọc Chi Lan chạy thoát, chính là dự đoán Hạ Hầu Nam sẽ không dễ dàng buông tha Ngọc Chi Lan, để hắn đảm đương vị trí ác nhân đi.

Nhưng mà không nghĩ tới, một thời gian ngắn không thấy, Ngọc Chi Lan cư nhiên được dưỡng đến mập mạp, sắc mặt hồng hào.

Bên ngoài sớm có nghị luận, nói Ngọc Chi Lan đã mang thai, địa vị ở Mãng Vương phủ rất cao, được Hạ Hầu Nam xem thành bảo bối, hiện tại xem ra, tin tức này tựa hồ là thật sự.

Ngọc Chi Lan ở Mãng Quận Vương phủ như cá gặp nước, thật sự là ngoài dự đoán của Ngọc Phi Yên!

“Muội muội, năm mới vui vẻ!”

Ngọc Chi Lan cầm ly rượu, cười đến ngọt ngào.

Tuy rằng nàng ở Mãng Quận Vương phủ thời gian đầu tiên không có gì vui vẻ, mỗi ngày đều chịu đủ loại hình tra tấn, nhưng từ khi mang thai, Hạ Hầu Nam ôn nhu săn sóc trước kia đã trở lại.

Hắn chẳng những thay đổi thái độ ác liệt, trong tất cả mọi chuyên còn đều đem Ngọc Chi Lân làm trước nhất.

Vô luận là ăn mặc hay chi phí, Hạ Hầu Nam luôn đem thứ tốt nhất đến phòng Ngọc Chi Lan, hạ nhân vương phủ cũng hướng Ngọc Chi Lan cung kính có thêm, làm cho nàng cảm thấy thoả mãng trước nay chưa từng có.

Chỉ là, Ngọc Chi Lan trong lòng hết sức rõ ràng, Hạ Hầu Nam sở dĩ thay đổi như vậy, là vì trong bụng nàng có đứa nhỏ của hăn, đây chính là huyết mạch duy nhất trên thế giới này của Hạ Hầu Nam, sao có thể không xem như bảo bối chứ!

Đều nói mẫu bằng tử quý, Ngọc Chi Lan rốt cục hiểu rõ đạo lý này!

Nàng đã ở trong lòng âm thầm tính toán, nhất định phải sinh môt đứa con trai!

Chỉ có sinh hạ được nhi tử, địa vị của nàng trong lòng Hạ Hầu Nam mới vĩnh viễn không đi xuống.

Bất quá, vô luận Ngọc Chi Lan ở Mãng Quận Vương phủ đường quan rộng mở thế nào,khi đến hoàng cung, nàng không thể không nghẹn họng, ngồi bàn sau cùng, nhận mọi ánh mắt khác thường.

Phong hào của Hạ Hầu Nam đã biến hắn thành trò cười thật lớn!

Những người chung quanh đều hướng bọn họ chỉ trỏ, không cần nghe rõ, Ngọc Chi Lan đều biết những người này đang nghị luận về mình và Hạ Hầu Nam.

Trái lại là kẻ thù của nàng – Ngọc Phi Yên, lại được ngồi vị trí phía trước, cách Hoàng thượng rất gần, Ngọc Phi Yên được ánh mắt sùng kính vây quanh, đãi ngộ của hai người bọn họ, quả thực là cách biệt một trời một vực.

Trong lúc nhất thời, Ngọc Chi Lan sắp quên đi chuyện này, toàn bộ lại tràn vào trong đầu nàng ta.

Đều là do Ngọc Phi Yên tiện nhân này!

Là nàng hủy đi cuộc sống của mình!

Nếu Ngọc Phi Yên không vạch trần Nam Sơn phu nhân, chính mình vẫn là nữ nhi Ngọc

Thiên Tầm, vô luận như thế nào cũng sẽ không biến thành hạ lưu tỳ nữ tiện chủng, cũng sẽ không bị Hạ Hầu Nam khinh thường!

Nàng trải qua vô vàn thống khổ, đều là do Ngọc Phi Yên mang đến!

Dựa vào cái gì Ngọc Phi Yên được tốt như vậy ?

Điều này không công bằng!

Nếu Hạ Hầu Nam vẫn là Thái Tử, vậy nàng Ngọc Chi Lan sẽ là Thái tử phi, những người này sẽ phải có sắc mặt khác, cung kính với bọn họ còn không kịp!

Nghĩ đi nghĩ lại, Ngọc Chi Lan sẽ không tự chủ được đi đến trước mặt Ngọc Phi Yên.

Nếu không phải Ngọc Chi Lan rõ ràng cân lượng chính mình, biết năng lực của mình hạn chế, nàng ta xém chút nhịn không được giống như trước lấy roi quất Ngọc Phi Yên.

Thấy Ngọc Phi Yên không quan tâm đến mình, Ngọc Chi Lan lại giơ lên ly rượu.

“Muội muội, hôm nay là đại niên ba mươi, tỷ tỷ ta chúc ngươi thông hiểu mọi chuyện, vĩnh viễn vui vẻ!”

Tuy rằng không biết Ngọc Chi Lan vì sao lại phát điên, nhưng Ngọc Phi Yên đã không thể giữ được thái độ với nàng.

Tỷ tỷ?

Bị đuổi ra khỏi gia phả, Ngọc Chi Lan ý muốn nói nàng ta vẫn là người Ngọc gia?

“Ta vốn rất vui vẻ, ăn mỹ thực, nhìn cảnh đẹp, nghe âm nhạc, rất thích ý. Nhưng mà vừa nhìn thấy ngươi, trong lòng ta giống như ăn phải ruồi bọ ghê tởm, một chút cũng không vui vẻ! Dịp đầu năm mới, ngươi là cố ý vội cho ta ngột ngạt hay sao?”

Lúc này đây, Ngọc Phi Yên nói chuyện không lưu tình chút nào, một chút mặt mũi đều không để lại cho Ngọc Chi Lan.

Đã nói nhi tử thì không chê mẫu thân xấu, cẩu không chê nhà nghèo!

Ngọc Chi Lan sau khi biết được mẹ đẻ của mình là nha hoàn, chẳng những không thừa nhận sự thật này, còn đem Thúy Liễu đánh ngã, hại bà ta xém chút đã đánh mất tánh mạng. Mặc dù là bình thường, cũng không thể lừa dối nhân mạng, huống chi đối phương là là mẫu thân mang nặng đẻ đau nàng suốt mười tháng!

Tâm địa ngoan độc như thế, sao xứng làm người chứ!

Quả thực ngay cả cầm thú cũng không bằng!

Thấy Ngọc Phi Yên không hề cố kỵ đây là cung yến, cùng chính mình trở mặt, Ngọc Chi Lan siết chặt khăn con.

“Sao, lời nói của ta khiến ngươi khó chịu sao?”

“Nếu không thoải mái, sẽ không tự đến cửa tự tìm mắng! Cút đi!”

Ngọc Phi Yên phất phất tay, giống như xua đuổi một cái gì đó ghê tởm trước mặt, một động tác này của nàng lại chọc giận Ngọc Chi Lan.

Dựa theo tính cách của Ngọc Chi Lan trong dĩ vãng, đã sớm một roi đánh qua.

Nhưng mà lúc này không giống ngày xưa, thân phận hiện tại của Ngọc Phi Yên khiến cho Ngọc Chi Lan kiêng kị, trải qua nhiều việc như vậy, Ngọc Chi Lan đã sớm không hề ngây thơ nữa.

Nghĩ vậy, Ngọc Chi Lan “Ba” một tiếng, quỳ gối trước mặt Ngọc Phi Yên.

“Muội muội, trước kia đều là ta không tốt, ta không hiểu chuyện, ta hiện tại thật sự đã biết sai lầm rồi! Mặc kệ nói như thế nào, ta đều là nữ nhi Ngọc gia, điểm này đều không thể thay đổi, ta hôm nay lại đây chính là muốn cầu muội muội tha thứ ta, không cần đuổi ta ra khỏi Ngọc gia, không cần đem ta trục xuấtTừ Đường!”

Ngọc Chi Lan náo loạn như vậy, sớm đã có người phát hiện, rất nhiều người hướng bên này nhìn quanh, ngay cả Hoàng thượng xa xa kia cũng nhìn lại đây.

“Làm sao, chuyện gì xảy ra?” Hạ Hầu Quân Vũ hỏi.

“Phụ hoàng, là thần tức làm sai chuyện, muốn cầu muội muội tha thứ!” Thấy Hoàng thượng rốt cục chú ý tới mình, Ngọc Chi Lan vội vàng lau ra nước mắt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.