Đọc truyện Phúc Hắc Thần Quân Nghịch Thiên Tà Phi – Chương 15: Thất hoàng tử Vân Lăng quốc
Sau giọng nói nam tính, tất cả mọi người trong thanh lâu có cả cô và hai người kia đều quay ra nhìn nam tử vừa bước vào trong lâu. Hắn ta mặc một bộ nguyệt bào sạch sẽ, khuôn mặt ôn nhuận, anh tuấn. Tóc đen dài buộc gọn bằng ngọc quan,môi bạc mỏng, mắt phượng dài hẹp, gò má cao, mày kiếm.
_ Bổn hoàng tử ra 700 kim tệ. – đây chính là thất hoàng tử của Vân lăng quốc Thượng Quan Dung.
_ A, là thất hoàng tử.
_ Nghe nói thất hoàng tử ăn chơi trác táng, không góp ích trong triều. Hôm nay gặp đúng là thật a.
_ Phải,phải.
_ Haizzz, vậy hôm nay không được lòng mỹ nhân rồi.
_ Thất hoàng tử ra 700 kim tệ, bán. – Hoa nương lão bản vui mừng nói.
_ Ai đây? – cô hỏi ngôn.
_ Là thất hoàng tử Thượng Quan Dung. – ngôn nói.
_ Cái tên mà mọi người đồn là ăn chơi trác táng đây à. – cô nhìn nhìn Thượng Quan Dung nói.
_ A. – cô kêu một tiếng.
_ Xin lỗi công tử, để ta dẫn công tử đi thay y phục. – nữ nhân xinh đẹp ngồi cạnh cô nói.
_ Không sao, ta tự đi thay. Ngôn, Ngân ngồi đây chờ ta. – cô quay sang nói với hai người. Nguyên lai là nữ nhân kia làm đổ chén rượu vào người cô.
Cô đi theo nữ nhân kia vào một phòng gần đấy.
_ Công tử, thật xin lỗi chỗ chúng ta không có nam trang. -nữ nhân nói.
_ Không sao, ta là nữ nhân. – cô cười nhìn cô ta.
_ A, ngài là nữ. – nữ nhân kia kinh ngạc hô một tiếng.
_ Uk, thôi ngươi đi ra đi cho ta thay đồ. – cô nói.
Sau khi nữ nhân kia đi, cô lấy từ trong không gian ra một bộ xiêm y màu tím rồi thay vào. Bây giờ cô như một tiên nữ bước từ trong truyện cổ tích ra. Mắt phượng to tròn ngập nước, môi anh đào nhỏ hồng xinh xắn, chiếc mũi cao thanh tú, mày lá liễu yêu kiều, một đầu tóc đen dài nhìn suối được cột gọn,trang trí trên đầu đơn giản bằng một cây châm màu ngọc bích. Trên người mùi thơm của hương trà xanh nhè nhẹ.
_ Quay lại thôi. – cô lẩm bẩm rồi bước ra ngoài.
Đang đi bỗng cô thấy xa xa có một căn phòng bật đèn, bên trong truyền ra tiếng ái muội. Cô định bước qua thì nghe…
_ Người nào? Không biết trong khi bổn hoàng tử vui vẻ thì không được quấy rầy à. – đúng là giọng nói của thất hoàng tử kia.
_ A, tiểu nữ chỉ tiện đi ngang qua không biết đã quấy rầy, thứ tội. – giọng cô vang lên. Chất giọng cô trong sáng, dịu ngọt nghe rất mê hoặc,êm tai.
Cô đang định bước tiếp thì Thượng Quan Dung ôm nữ nhân hoa khôi kia đi ra, hai người trên thân quần áo xộc xệch.
_ Ngươi đứng lại cho ta, gây tội xong còn muốn chạy. – hắn nói.
_ Thất hoàng tử còn có chuyện? – cô hỏi. Vì ban nãy cô đã đeo mạng che mặt nên dung nhan được che lấp, chỉ để lộ mày liễu cùng đôi mắt tuyệt mĩ kia.
_ Sao ngươi phải mang khăn, bỏ khăn che mặt ra cho ta xem. – hắn nói.
_ Không dám, tiểu nữ dung mạo xấu xí sợ sẽ làm hoàng tử sợ. – cô nói.
_ Bích Ca ngươi ở đây a, ta tìm ngươi mãi. Thất hoàng tử cũng ở đây a.- Bỗng từ đâu ngôn và ngân xuất hiện.
_ Thương Ngôn, Vô ngân, hai ngươi cũng ở đây.Lâu lắm rồi không gặp, vậy nà về không bói với ta một tiếng. – Thượng Quan Dung cười nhìn ngôn và ngân nói.
_ Xin lỗi, ta phải đi rồi vậy thất hoàng tử có thể để cho ta dẫn bằng hữu của ta đi không?- Ngôn nói.
_ Thì ra nàng là bằng hữu của ngươi. Vậy ngươi cũng giới thiệu đi, ta kết bằng hữu với ngươi. – thượng quan dung nhìn cô nói.
_ Ta là Diệp Bích Ca. – cô nói.
_ Là người Diệp gia ở Tây Tử quốc? – thượng quan dung hỏi.
_ Ân, ta là đại tiểu thư của Diệp phủ. – cô nói.
_ Ta nghe nói đại tiểu thư Diệp gia là phế vật có thật thế không? – mỗ hoàng tử mở miệng.
_ Không phải a, nàng là thiên tài song tu a, vừa là đại huyễn sư cấp 6 vừa là chiến sĩ. – Ngân từ nãy giờ mới lên tiếng.
_ Vậy à. Vậy chiến sĩ cấp nào?- mỗ hoàng tử hứng thú hỏi.
_ đại chiến sư cấp 5.- cô nói dối trắng trợn.
_ Ân, đúng là thiên phú mạnh mẽ a. Ta là Thất hoàng tử Thượng Quan Dung của Vân lăng quốc, 16 tuổi, đại huyễn sư cấp 8,hân hạnh được kết giao bằng hữu với cô nương. – Dung cười nói.
_ Ân, sau này là bằng hữu.- cô nói.
Sau khi trò chuyện với thượng quan dung ba người đã về Thương phủ và đi đánh cờ với chu công.