Đọc truyện Phúc Hắc Quyết Đấu – Chương 61: Một hợp đồng mới
Đến khi ca khúc qua đi, Thích Tự dần bình tĩnh lại, lí trí bị đè ép nãy giờ mới một lần nữa vận hành, nhắc nhở hắn về những gì vừa xảy ra.
Người đàn ông này dám tưới rượu lên người hắn…?
Dám dùng thủ đoạn này lừa hắn vào hôn…!?
Lại còn hôn lâu như vậy…???
Thích Tự dần kiểm soát lại cơ thể mình, ủn lồng ngực của đối phương ra.
Nhận thấy hắn kháng cự, lần này Phó Diên Thăng cũng không tiếp tục gây sức ép mà chỉ quyến luyến nhìn lại, đến khi bị Thích Tự giương mắt nhìn chằm chằm mới cười nhẹ một tiếng rồi buông ra.
Trước khi buông ra, người kia vẫn không quên vò vò tóc Thích Tự một chút.
“… Tôi đi thay quần áo.” Thích Tự né đi, xoay người vào phòng ngủ.
Nhưng giữa phòng ngủ với phòng khách không có cửa, Thích Tự ngẫm lại thấy sai sai, bèn cầm áo sơ mi mới vào phòng tắm, đóng cửa khóa lại rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là nhìn thấy bộ dạng lộn xộn của mình trong gương thì lại không khỏi sửng sốt.
Mất hồn mấy giây mới phát ra được một tiếng “Đệt”.
Nhất định là do hắn quá ít kinh nghiệm ở phương diện này… cho nên mới thế mà đã… thành ra cái dạng như bây giờ.
Thích Tự quệt ngón cái qua bờ môi đã phát đau, sau đó vã nước lên mặt, lúc rửa cũng thiếu điều muốn ụp cả mặt xuống bồn vì xấu hổ và giận dữ.
Được lắm, Phó Diên Thăng…
Sao bảo không cưỡng ép cơ mà?
Vậy vừa rồi là cái gì?
…
Thích Tự khẽ cắn môi, quyết định nuốt lại lời giải thích muốn nói để trừng trị đối phương cho hả.
Thay quần áo xong, Thích Tự điều chỉnh lại tâm trạng của mình một chút, hít sâu vài hơi rồi mới lạnh mặt đi ra ngoài.
Phó Diên Thăng ngồi trên sofa, có vẻ cũng đã tỉnh táo lại.
Người kia đang hút thuốc, trông thấy Thích Tự đi ra, ánh mắt lại lập tức dán chặt về phía hắn, khóe miệng hơi cười như thể vẫn chưa đủ thỏa mãn.
Thích Tự thấy vậy mà máu nóng lại nổi lên, nhưng nghĩ đến mục đích trước mắt, hắn biết hiện tại mình không thể hành động theo cảm tính.
“Thầy Phó…” Sau khi ngồi xuống đối diện người kia, Thích Tự mới điềm tĩnh mở miệng, “Tôi muốn nói chuyện tử tế với anh.”
“Cậu nói đi.” Phó Diên Thăng gảy gảy đầu thuốc vào gạt tàn, có thể là nhờ những nụ hôn vừa rồi mà biểu cảm gương mặt hiện tại rõ thỏa mãn, ngữ điệu cũng vô cùng dịu dàng, giống như Thích Tự có nói ra yêu cầu gì thì hắn vẫn sẵn sàng bao dung.
“Thật ra những gì tôi nói trong lúc ăn, không hoàn toàn là diễn trò…” Thích Tự yên lặng nhìn sang hắn, nói, “Tôi thật lòng mong anh có thể tiếp tục ở lại bên cạnh mình. Tôi cũng đoán được đại khái thứ anh muốn là gì, nhưng trước đó vẫn luôn do dự vì anh từng nói muốn tôi cam tâm tình nguyện, trong khi tôi không chắc mình có thể cho anh điều anh muốn.”
Phó Diên Thăng nói đùa: “Vì cậu không phải gay?”
“Không chỉ có vậy.” Thích Tự nhắm mắt ngưng thần, tránh đi vấn đề khiến mình cảm thấy lúng túng, “Tôi có trách nhiệm cần gánh vác, anh cũng hiểu mà phải không?”
Phó Diên Thăng cũng đoán được đây là cái cớ Thích Tự sẽ dùng để từ chối mình. Hẳn hiểu, suy cho cùng nguyên nhân vẫn là những điều như thân phận và trách nhiệm.
Trong khi còn đang suy nghĩ xem nên thuyết phục đối phương thế nào, Phó Diên Thăng đã thấy Thích Tự ngước mắt lên một lần nữa, nói với giọng mỉa mai: “Nhưng mà vừa rồi… xem ra anh cũng không tuân thủ hứa hẹn ngày đó, vẫn cưỡng ép tôi đấy thôi.”
Phó Diên Thăng nhướng mày: “Hửm?”
Thích Tự: “Cho nên tôi thấy, việc này cũng không phải không thể bàn, Thầy Phó nói có phải không?”
Phó Diên Thăng nhìn qua Thích Tự, càng cảm thấy hứng thú hơn với đối phương—rõ ràng chỉ mười mấy phút trước, người này còn đang bị mình hôn đến mềm người, động tình hiện hết cả lên mặt mà bây giờ đã có thể giương nanh múa vuốt bàn điều kiện với hắn ngay được rồi.
Phó Diên Thăng gác một chân lên, hơi ngả người ra sofa, nói với giọng thích thú: “Nói thử ý của cậu một chút đi.”
Thích Tự nói: “Anh từng bảo ở giai tầng này của tôi, phần lớn mối quan hệ chỉ là để đổi lấy lợi ích. Anh đã có ý với tôi, tôi cũng muốn cầu cạnh anh, cho nên tôi muốn lấy đây làm điều kiện để giữ anh lại bên mình.”
Phó Diên Thăng: “Lấy gì làm điều kiện? Thân thể à?”
Thích Tự: “Ừm.”
“Nhưng tôi không chỉ muốn thân xác của cậu.” Phó Diên Thăng dùng tay cầm thuốc chỉ vào ngực mình, “Mà còn cả chỗ này nữa.”
Thích Tự kiên trì nói: “Tôi nói rồi, cái đó thì không thể.”
Phó Diên Thăng: “Cho nên ý là, cậu chỉ muốn bỏ ra thân thể mình để được tôi dạy tiếp vô điều kiện à?”
Thích Tự: “Chẳng phải đấy cũng là điều anh muốn à?”
Phó Diên Thăng nhướng mày: “Vừa rồi tôi hôn không thích à?”
Chỉ vì lời này mà Thích Tự đã thấy hai gò má nóng bừng, hắn lạnh lùng đáp: “Thích hay không cũng không phải điều tôi quan tâm, cho nên anh không thể dùng nó làm điều kiện đàm phán. Nếu được, tôi còn hi vọng mình có thể mua được dịch vụ của anh chỉ bằng tiền.”
Phó Diên Thăng: “…”
Thấy sắc mặt Phó Diên Thăng dần trầm xuống, Thích Tự lại sợ mình nói quá tàn nhẫn khiến đối phương nổi giận, bèn tiếp lời: “Tôi nhớ năm ngoái khi được ba tôi hỏi có đồng ý đến kèm cặp tôi hay không, anh đã bảo chỉ nhiều nhất là hai năm, sau đó thế nào thì còn phải xem biểu hiện của tôi… Cho nên tôi nghĩ, tôi cũng sẽ chờ xem biểu hiện của anh trong hai năm tới ra sao, rồi mới quyết định có dành thêm tình cảm cho anh hay không.”
Phó Diên Thăng bật cười một tiếng, mặc dù đang bị người ta cứa dao vào lòng, hắn vẫn không khỏi thấy kích động vì điều kiện mà Thích Tự đưa ra, giống như đã gặp được kì phùng địch thủ hiếm thấy, khiến hắn muốn đánh cược tất cả một lần.
Rất được… Quả nhiên là người hắn nhìn trúng.
Phó Diên Thăng chỉ rũ mắt trầm tư một chút rồi nói: “Được.”
Thấy đối phương đáp ứng nhanh như vậy, Thích Tự không khỏi giật mình, vội nghĩ lại xem điều kiện vừa rồi có thiệt gì cho mình hay không: “Tôi còn có một vài yêu cầu.”
Phó Diên Thăng: “Cậu nói đi.”
Thích Tự bình tĩnh nói: “Trong hai năm này, trên danh nghĩa anh chính là thầy giáo tôi mời về để kèm cặp việc học hành và giải quyết những sự vụ của công ti. Anh nhất định phải hết lòng dạy bảo tôi, tuyệt đối không được để lộ ra mối quan hệ thật của chúng ta, nhất là với ba tôi.”
(*từ “dạy bảo” ở đây đồng âm với “hưởng thụ”)
Phó Diên Thăng: “Cậu muốn chơi yêu đương vụng trộm với tôi à?”
Thích Tự trợn ngược lông mày: “Thầy Phó, vui lòng nói chuyện nghiêm túc, chúng ta vẫn chưa đến giai đoạn yêu đương đâu.”
Phó Diên Thăng: “…”
Phó Diên Thăng trầm tư một lát, lại hỏi: “Vậy cậu định giải thích với ba về mối quan hệ của chúng ta thế nào?”
Thích Tự: “Tôi vẫn sẽ trả cho anh một khoản tiền, coi như thù lao mời anh về dạy.”
Phó Diên Thăng: “Cậu có thể trả tôi bao nhiêu?”
Thích Tự: “Anh muốn bao nhiêu?”
Phó Diên Thăng: “Mỗi tháng ba cậu cho bao nhiêu tiền tiêu vặt?”
Thích Tự: “Không cho theo tháng, hàng năm ông ấy cho tôi khoảng 1 triệu NDT để xài.”
Phó Diên Thăng: “Là gồm cả hoa hồng từ cổ phần của cậu ở Tư Nguyên rồi à?”
Thích Tự lắc đầu: “Không, phần đó coi như tài chính do tôi tự quản lí.”
Phó Diên Thăng: “Có bao nhiêu?”
Thích Tự ngờ vực: “Cái này cũng phải nói cho anh?”
Phó Diên Thăng hơi cao giọng: “Cậu muốn tôi dốc lòng dạy bảo còn gì! Về sau cũng phải dạy cậu cách quản lí tài sản nữa chứ?”
Thích Tự: “Khoảng 20 triệu NDT…”
Phó Diên Thăng gật gật đầu, nói: “Vậy sau này chia cho tôi một nửa tiền tiêu vặt đi.”
Thích Tự vô thức nói: “Anh muốn nhiều vậy á?”
Phó Diên Thăng nhíu mày: “Này mà nhiều? Thử trả ít đi xem ba cậu có nghi không.”
Thích Tự nghĩ bụng, thân thể cũng đem cầm rồi, giờ còn phải chia một nửa tiền tiêu vặt cho đối phương nữa thì hắn có thiệt không?
Nhìn bộ dạng vắt cổ chày ra nước này của hắn, Phó Diên Thăng nhả một ngụm khói rồi trừng mắt: “Cậu còn xoắn xuýt cái gì? Tiền cậu đưa tôi quản lí giùm thì chỉ vài phút là kiếm lại lời rồi!”
Thích Tự: “Được…”
Nếu vậy thì hình như cũng không thiệt lắm…
Thấy đã thỏa thuận xong về phần ngoài sáng, Phó Diên Thăng mới nhàn nhã nói: “Giờ bàn đến phần cậu định thỏa mãn tôi trong tối thế nào đây?”
Thích Tự giật thót tim, bỗng nhiên cảm giác người đàn ông trước mặt đã lại trở nên nguy hiểm, chỉ “Ừm” một tiếng rồi ra sức giữ vững tinh thần ứng đối tiếp.
Phó Diên Thăng xác nhận từng điều một với hắn: “Có thể hôn cậu không?”
Thích Tự nghĩ thầm, nãy đã lỡ cường điệu là quan hệ vì lợi ích, thì chắc hôn phải là phần thưởng với Phó Diên Thăng chứ nhỉ? Hẳn là không nên để đối phương tùy tiện hôn mình mới đúng?
Hắn mới đang suy nghĩ dở thì đã bị Phó Diên Thăng mất kiên nhẫn thúc giục: “Tôi mới đưa ra một yêu cầu mà cậu đã do dự lâu như thế ấy hả? Rốt cục là có thành ý gì không thế?”
Thích Tự bị hắn nói cho hoảng hốt, vội nói: “Có thể…” Ngừng một chút lại nói, “Nhưng chỉ được hôn lúc có hai người thôi, mà về sau anh cũng không được cưỡng ép tôi đâu…”
Phó Diên Thăng hỏi: “Như vừa rồi có tính là ép không?”
Thích Tự: “Đương nhiên.”
Phó Diên Thăng: “…”
Phó Diên Thăng lại hỏi: “Sang bên đó thì tôi ở đâu? Ở cùng cậu à?”
“Tôi có thể tìm nhà gần đó cho anh, anh muốn ở một mình hay… đều được.” Thật ra Thích Tự rất mong Phó Diên Thăng sẽ đến ở cùng mình, hắn muốn được ăn cơm người kia nấu.
Phó Diên Thăng nhíu mày: “Phải tìm nhà cho tôi để che mắt ba cậu à?”
Thích Tự: “Hoặc để về tôi sẽ thương lượng với ba, thuê chung một căn hộ lớn hơn cũng được…” Thẳng thắn thưa chuyện thì chắc ba sẽ không nghĩ nhiều đâu?
Phó Diên Thăng cười cười, hỏi: “Có thể lên giường với cậu không?”
Thích Tự vội nói: “Không được!”
Phó Diên Thăng hơi trừng mắt: “Không được!?”
Thích Tự giảo biện: “Đã nói rồi tôi không phải gay, hiện tại tôi chỉ không từ chối hôn anh thôi!”
Phó Diên Thăng im lặng nhìn hắn, hồi lâu sau mới nói: “Vậy sau này thì sao?”
Thích Tự thầm nghĩ tuyệt đối không thể khiến Phó Diên Thăng mất hi vọng, trước hết phải dụ được người kia sang cái đã, dù sao những chuyện này cũng không cần ghi vào hợp đồng: “Chuyện sau này, sau này hẵng nói…”
Phó Diên Thăng nhíu mày do dự một lát, nói: “Được rồi, vẫn kí hợp đồng chứ?”
Thích Tự gật đầu: “Lần này không cần kí với Trác Thạch nữa chứ?”
Phó Diên Thăng: “Ừ, hợp đồng tư nhân thôi, để tôi soạn điều khoản rồi mai gửi cho cậu.”
Thích Tự hỏi: “Công việc hiện tại của anh… xin từ chức có tiện không?”
Phó Diên Thăng dập thuốc lá vào gạt tàn, thả chân xuống nói: “Không tiện, ít nhất sẽ mất một tháng. Cuối tháng cậu cứ về trước đi, bao giờ xử lí xong công chuyện ở đây thì tôi mới sang tìm cậu được.”
****
Phó Diên Thăng: “Tôi cứ nghĩ cậu cũng thích tôi, không ngờ cậu chỉ muốn bao nuôi tôi!?”
Thích Tự: “Học Thầy một năm trời rồi, cũng đâu thể để Thầy thất vọng được?”
Phó Diên Thăng: “…Rất ưu tú.”
Thích Tự: “Anh vừa mới trộm cười đúng không?”
Phó Diên Thăng *ôm tim*: “Cậu làm tôi đau lòng chết đi được rồi đây.”
Thích Tự: “…”
–
vtrans by xiandzg