Đọc truyện Phúc Hắc Quyết Đấu – Chương 35: Thương chiến mô phỏng
Phó Diên Thăng cười nhẹ một tiếng, sau đó thả tay xuống.
Ra khỏi toilet, Thích Tự mới thảng thốt chất vấn bản thân vừa rồi điên hay sao mà lại chấp nhận lời đề nghị của Phó Diên Thăng!?
Nhưng chuyện này cũng không làm hắn xoắt xuýt bao lâu, vì đến khi hai người họ quay lại, bầu không khí trong phòng đã trở nên vô cùng quái dị.
Thích Tự nhìn thoáng qua, chỉ thấy Đường Vĩ Diệp ngồi ủ dột ở một góc sofa khác, trước mặt là một vài nhân viên phục vụ đang lúi húi quét dọn gì đó.
Vừa bước vào, rất nhiều người lập tức quay ra nhìn bọn họ, có hoài nghi tò mò, có cả hóng hớt xem kịch vui, đủ loại ánh mắt ám chỉ bầu không khi ngột ngạt trong phòng hiện tại chính là có liên quan tới hai người.
Không bao lâu sau, có người rỉ tai hắn: “Vừa từ nhà vệ sinh về, Đường Vĩ Diệp đã thẳng tay quơ mấy cái cốc xuống đất.”
Trong phòng có trải thảm, cốc không vỡ nhưng rượu thì be bét, vì vậy mấy nhân viên kia mới đang phải hí húi tìm cách tẩy rượu trên thảm.
Để giúp Đường Vĩ Diệp bình tĩnh lại, có người bèn lớn tiếng bảo phục vụ tìm vài mẫu nam vào phục vụ hắn.
Ở những nơi thế này, tiếp khách nam được gọi là “mẫu nam”, hầu hết đều là các thanh niên mặt đẹp body chuẩn, nhưng hội Đường Vĩ Diệp với Tư Hàng đã thành khách quen ở đây, cho nên cũng không còn ham hố gì những nhân viên được gọi liền đến ấy nữa.
Thấy có người đề nghị như thế, Đường Vĩ Diệp thẳng thừng từ chối: “Tìm cái gì mà tìm, miễn đi, đây đang không vui.”
Thích Tự bị cách hành xử của Đường Vĩ Diệp chọc cho tức cười—tên kia nghĩ bản thân mình là cái rốn của vũ trụ đấy? Thích thì phải có bằng được? Không được thì giận chó đánh mèo? Hành hạ người khác để tạo áp lực cho mình?
Ddeos mẹ, Thích Tự hắn cũng không có nghĩa vụ phải quan tâm đến người thích mình.
Ở đây đều là người tinh ý, thấy sắc mặt Thích Tự có vẻ không vui, bèn nói lảng luôn sang chuyện khác, người uống người chơi, bầu không khí cũng nhanh chóng náo nhiệt lại.
Thích Tự và Phó Diên Thăng quay về vị trí cũ, bên cạnh không còn Đường Vĩ Diệp cho nên rộng rãi hơn rất nhiều.
Tư Hàng mới đầu cũng hóng chuyện, đợi đến khi mọi người không chú ý nữa mới đến chỗ Đường Vĩ Diệp khuyên nhủ hắn: “Thôi, đừng có sầm sì ngồi đây nữa, đã bảo bao nhiêu lần là đừng có mà tia anh em rồi, cua không được có phải mất vui không, anh đúng là cứng đầu mà…”
Bọn họ ở gần nhau, Tư Hàng nói cũng không lớn nhưng Thích Tự vẫn nghe thấy hết.
Đường Vĩ Diệp nghe xong bỗng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thích Tự, Thích Tự bèn trừng mắt lại, cảnh cáo đối phương đừng có ý đồ vớ vẩn gì nữa.
Không ngờ người kia nhìn hắn xong chỉ cười một cái cay đắng.
Sau đó lôi điện thoại ra chỉ chỉ cho hắn, rồi cúi xuống bắt đầu gõ chữ.
Thích Tự sững người, cũng mở Wechat trên điện thoại mình ra, tìm tới liên lạc đã bị mute đi, bên trong quả nhiên có tin nhắn mới vừa đến từ Đường Vĩ Diệp.
Vĩ Diệp: “Xin lỗi, vừa rồi tôi kích động quá.”
Vĩ Diệp: “Là tôi phạm phải sai lầm ngu ngốc.”
Thích Tự nhướng mày, đang nghĩ tên này có khi cũng không đến mức vô phương cứu chữa, thì lại thấy Đường Vĩ Diệp gửi thêm mấy tin—
Vĩ Diệp: “Thích Tự, tôi thật sự thích cậu…”
Vĩ Diệp: “Nhìn dáng vẻ tức giận của cậu mà tim tôi cũng đập nhanh được.”
Vĩ Diệp: “Hình như tôi yêu cậu rồi.”
Thích Tự tức đến mức nổi cả gân xanh trên trán, nhìn dòng chữ báo đối phương “đang nhập tin nhắn” trong Wechat mà chỉ muốn bổ thẳng cái điện thoại vào đầu Đường Vĩ Diệp!
Đúng lúc này, trên tay bỗng nhiên trống không, bởi vì điện thoại của hắn đã bị Phó Diên Thăng rút đi mất.
Đối phương không nói không rằng, thẳng tay xóa luôn liên lạc của người đang gửi tin nhắn đến cho Thích Tự ngay trước mặt hắn.
Đường Vĩ Diệp: “…”
Thích Tự: “…???”
Hắn nhất thời không thể nào hiểu nổi, rõ ràng điện thoại là thứ đồ cực kì cá nhân, thế mà không những nhìn trộm tin nhắn Đường Vĩ Diệp gửi hắn, Phó Diên Thăng lại còn dám giật điện thoại hắn để xóa liên hệ?
Thích Tự không khỏi bực mình, nhưng chưa gì Phó Diên Thăng đã thản nhiên trả lại điện thoại về đúng chỗ cũ, còn nhân thể nắm lấy tay hắn, ngón cái dịu dàng vuốt ve nơi mạch đập cổ tay, cười như không cười, nói: “Sao lại dễ bị người ta câu thế này?”
Thích Tự: “…!”
Lúc này mới bàng hoàng nhớ ra, hiện tại Phó Diên Thăng đang đóng giả làm bạn trai hắn mà!
Hắn không để ý đến Đường Vĩ Diệp nữa, chỉ thấy thân nhiệt của mình bắt đầu tăng lên vùn vụt vì động chạm thân mật này với Phó Diên Thăng, trong khi đại não thì dần tỉnh táo lại sau lời nhắc nhở của đối phương.
Phải rồi, từ bao giờ mà tâm trạng của hắn lại bị Đường Vĩ Diệp kích động thế này?
Rõ ràng lúc trước kiềm chế được rất tốt, có khó chịu đến mấy cũng vẫn tỉnh táo bơ đi mà…
Nhưng lần này thì sao?
Hắn mơ hồ nhớ ra, hình như cảm xúc đã bị mất khống chế từ lúc ở nhà vệ sinh.
Nhưng điều đầu tiên khiến hắn mất bình tĩnh không phải Đường Vĩ Diệp, mà là mấy câu hỏi vặn vẹo đột ngột cùng một loạt hành vi sau đó của Phó Diên Thăng…
“Xích gần vào đây.” Phó Diên Thăng nắm lấy cố tay hắn, hơi kéo đối phương về phía mình, “Tìm chút chuyện phân tán sự chú ý của cậu nhé.”
“…Hả?” Cử động của người kia đột ngột cắt đứt dòng suy nghĩ của Thích Tự, khiến hắn cứ thế bị lôi đi.
Phó Diên Thăng quàng tay qua vai hắn, lại ghé tai thấp giọng nói: “Chúng ta chơi một trò chơi đi?”
“Trò chơi gì?” Thích Tự đờ người tựa lên vai Phó Diên Thăng, cảm nhận được độ ấm và mùi hương của đối phương qua lớp áo sơ mi khiến da đầu hắn tê rần.
“Trò chơi mô phỏng chiến tranh thương trường.” Giọng nói của Phó Diên Thăng vẫn rành mạch như mọi lần giảng bài cho hắn qua điện thoại, “Giả sử tất cả mọi người trong phòng kín này đang kinh doanh một cái công ti đi, chủ sở hữu là Tư Hàng và mấy người bạn của cậu ta, công ti này đang là một uy hiếp đối với sự nghiệp của cậu, ngoài mặt thì vẫn hợp tác và kết giao, nhưng thực chất cậu phải tách rời bọn họ để dẹp bỏ chướng ngại trên con đường của mình, cậu sẽ xử trí thế nào?”
Đây là lần đầu tiên Thích Tự biết đến trò chơi này, hắn lập tức bị thu hút: “Tách rời? Ý là phải li gián bọn họ sao?”
Phó Diên Thăng giải thích: “Tách rời chỉ là thủ đoạn, mục đích chính là chia rẽ cổ quyền, hoặc thu mua lại công ti này.”
Thích Tự hiểu ra: “Tôi hiểu rồi.”
Phó Diên Thăng nói: “Cậu quen thuộc với bọn họ hơn, chỉ ra những ai có khả năng đồng sở hữu công ti này đi, tôi sẽ thiết lập số cổ phần cho mỗi người.”
“Chu Lân, Tần Hàn khá thân với Tư Hàng, năm ngoái ba bọn họ còn sang Mĩ cùng nhau.” Thích Tự liếc Đường Vĩ Diệp một chút, nói, “Họ Đường có vẻ cũng vậy, coi như là F4 đi.”
Phó Diên Thăng cười cười: “Được rồi, Tư Hàng là đại cổ đông, có trong tay 25% cổ phần, F3 sở hữu 17% mỗi người, tổng cộng F4 chiếm 76%, còn lại đều là những cổ đông nhỏ lẻ, tổng cộng nắm giữ 17%, giả sử cậu đã mua được 7% cổ phần thông qua thị trường chứng khoán, nhưng vẫn cần ít nhất 44% nữa thì mới thắng được cuộc chiến cổ quyền này.”
Thích Tự: “Làm thế nào để giành được cổ phần?”
Phó Diên Thăng: “Khiến được những người này đổi hướng về phe cậu, nghe theo chỉ thị của cậu thì coi như thắng.”
Thích Tự bắt đầu vẽ kế trong đầu, nhìu mày nói: “Khó nhỉ…”
Phó Diên Thăng: “Khó lắm sao, ngay từ đầu không cần tốn sức là cậu đã chiếm được 17% nữa rồi mà.”
Thích Tự sửng sốt: “Đâu ra?”
Phó Diên Thăng: “Họ Đường kia yêu cậu mà.”
Thích Tự thấp giọng cười mắng: “…Anh thôi đi.”
Nhưng nghe Phó Diên Thăng nói kiểu này, Thích Tự cũng không quá ác cảm với Đường Vĩ Diệp nữa, dù sao người này vẫn còn có giá trị giúp hắn tăng cổ phần.
Thích Tự nghĩ nghĩ, nói: “Kể cả vậy thì tôi cũng mới chỉ có 24%.”
Những cổ đông nhỏ lẻ kia thì hắn không quen, mỗi người Chu Lân, Tần Hàn, Đường Vĩ Diệp đều nắm trong tay 17%… Hơ, 17% mỗi người? Phó Diên Thăng cố ý thiết lập vậy à? Số cổ phần của ba người này cũng vừa vặn là 51% luôn.
Nhưng kể cả thế, chẳng lẽ hắn phải thuyết phục cả ba người này phản bội Tư Hàng thì mới có thể thắng?
Phó Diên Thăng lại cho hắn thêm một gợi ý: “Thử đếm xem, ngoại trừ F4 và cậu thì ở đây có tất cả bao nhiêu người.”
Thích Tự đếm qua một lượt, vừa vặn cũng là 17 người!
“Mỗi người 1%?”
“Chính xác.” Phó Diên Thăng cười cười, “Cậu chẳng bảo Mạnh Văn Huy là bạn lâu năm của mình à? Cả tôi nữa, hiện tại cậu đã có 26%, nhiều hơn Tư Hàng 1% rồi.”
Thích Tự thầm kinh hãi mà thán phục, chỉ trong một thời gian ngắn như thế, sao Phó Diên Thăng lại có thể tính toán chuẩn xác, thậm chí là thiết kế ra một trò chơi mô phỏng tinh vi đến vậy?
“Cho nên hiện tại tôi có hai hướng giải quyết, một là trực tiếp giải quyết 25% của Tư Hàng, hai là giải quyết Chu Lân hoặc Tần Hàn, rồi tìm thêm 8 cổ đông lẻ nữa để đạt được 51% phải không?” Thích Tự nhanh chóng nghĩ ra hai phương án.
Phó Diên Thăng ừ một tiếng: “Có triển vọng, vậy cậu định làm thế nào?”
Bị Phó Diên Thăng hỏi như thế, Thích Tự lại lúng túng, nếu trực tiếp đối đầu, thì dù có quý hóa Thích Tự đến đâu, hẳn là Tư Hàng cũng sẽ không dâng cổ phần lên cho người khác được?
Chu Lân và Tần Hàn? Hai người họ dính Tư Hàng như thế, làm sao có thể bị mình tiêm chích thành phản bội…
Thấy Thích Tự cau mày, Phó Diên Thăng lại cười cười đưa thêm gợi ý: “Để ý những khi bọn họ ở chung, ai thật sự chân thành, ai có thể bị li gián.”
Đang ngẫm nghĩ về lời nói của Phó Diên Thăng, Thích Tự đột nhiên cảm thấy có gì đó xuất hiện trên eo.
Lúc này hắn mới sững sờ nhận ra, không hiểu cả người đã buông thả dựa vào lồng ngực Phó Diên Thăng từ bao giờ, ngược lại cánh tay của người đàn ông kia cũng đã trượt xuống khỏi thành ghế, ôm lấy eo hắn…
“…!!”
Đệt, không phải cái tư thế này quá mập mờ rồi à!?
Phó Diên Thăng thấy hắn nghiêng đầu trừng mình, còn chính trực nói: “Nhìn tôi làm gì, tiếp tục quan sát người ta đi chứ.”
Thích Tự thu ánh nhìn, trống ngực lại bình bịch, thầm chửi tục đôi ba câu trong bụng, cũng không biết mọi người có ý kiến gì với hai bọn họ hay không… Tầm mắt quét đến Đường Vĩ Diệp, Phó Diên Thăng lại nhéo eo hắn một cái, nói: “Không cần quan sát họ Đường kia, coi hắn là không khí đi.”
Thích Tự: “…!”
Nói thì cứ nói đi, việc gì phải động thủ?
Thích Tự ép mình không để ý nữa, tập trung phân tích tiếp.
Hắn nhớ là Tần Hàn tương đối nóng tính, đôi khi còn ồn ào với Tư Hàng vài câu, giống như hồi năm ngoái mè nheo người kia vì sao lại không cho Tiêu Dã chơi game với mình—lẽ nào đây chính là lỗ hổng?
Nếu mình xem trọng Tần Hàn hơn Tư Hàng đối với hắn, coi hắn là bằng vai phải lứa, liệu Tần Hàn có thể bị mình mua chuộc hay không?
Chu Lân thì lúc nào cũng ha hả với người khác, thấy có bất hòa còn cố gắng xoa dịu, rất biết điều tiết bầu không khí, song Thích Tự lại không tài nào đọc vị được người này…
…
Thích Tự vừa suy nghĩ vừa thảo luận với Phó Diên Thăng.
Phó Diên Thăng nghe xong về cái nhìn của hắn thì phân tích nói: “Đúng là đầu óc của Chu Lân khó đoán hơn Tần Hàn, nhưng li gián Chu Lân lại dễ hơn ra tay với Tần Hàn.”
Thích Tự: “Vì sao chứ?”
Phó Diên Thăng: “Mấy người cứng nhắc thẳng tính thật ra rất coi trọng nghĩa khí, không dễ mua chuộc đâu, làm không tốt sẽ còn bị bản tính ngay thẳng của cậu ta dội ngược cho ấy chứ. Thế nhưng việc Chu Lân đối tốt với Tư Hàng rất có thể chỉ dựa trên nền tảng lợi ích—biết chơi với Tư Hàng sẽ có lợi cho mình nên cậu ta mới cố lấy lòng đối phương như thế, mà loại người này, chỉ cần thấy cậu có giá trị kết giao lớn hơn Tư Hàng thì khả năng cao là sẽ về phe cậu thôi.”
Thích Tự nghe Phó Diên Thăng giải thích cho mà ảo não thầm thở dài, lại không nhịn được mà quay đầu nhìn đối phương: “Thầy Phó, ngày nào anh cũng chơi mấy trò mô phỏng thực chiến này trong đầu đấy à?”
Phó Diên Thăng: “Thương trường chính là chiến trường, đọc vị người khác cũng là bản năng mà một thương nhân nên có mà?”
Thích Tự: “Thầy Phó, anh đúng thật là… mưu mô.”
Phó Diên Thăng hơi sửng sốt, cười hỏi hắn: “Mê không?”
Thích Tự: “…”
Cái đm chứ mê…
Dựa vào kinh nghiệm bản thân, Phó Diên Thăng tiếp tục phân tích cho hắn về đặc thù tính cách của các loại người, do ở khoảng cách gần, tiếng của đối phương bị đè xuống rất thấp, thậm chí còn có phần khàn khàn, nghe như tình nhân đang thủ thỉ với nhau.
Trong phòng đang phát một bài nhạc tiếng Anh, giai điệu thanh nhã, rất giàu cảm xúc.
Trước kia Thích Tự đã từng nghe qua, còn nhỡ rõ tên bài, là “The Tennessee Waltz”.
Đại ý lời nhạc kể về cô gái nọ—giới thiệu bạn mình cho người yêu trong một buổi vũ hội, để rồi sau khi hai người này có với nhau một điệu nhảy, cô cũng chính thức mất đi trái tim của người mình yêu về tay người bạn kia.
Những ca từ ấy vốn dĩ chẳng liên quan gì đến Thích Tự, chỉ là giờ khắc này, hắn cảm thấy chính mình cũng đang mất đi trái tim về tay Thầy Phó…
Thôi hỏng…
Chẳng lẽ… hắn thật sự là…
Đúng lúc này, Phó Diên Thăng bỗng dưng nhắc nhở hắn: “Có người vào.”
Thích Tự vội vàng dẹp những suy nghĩ vẩn vơ này, liếc về phía cửa phòng.
Một thanh niên áo xám đi vào, lặng lẽ như thể muốn ẩn luôn mình đi.
Người nọ đến cạnh Tư Hàng, ghé tai đối phương nói gì đó, sau đó im ỉm đi ra y như lúc vào.
Thích Tự thấy hai mắt Tư Hàng sáng rực lên, sau đó lại rỉ tai vài câu với Chu Lân, người này nghe xong liền vỗ tay đen đét: “Ai muốn kiếm tiền nào? Cơ hội đến rồi đây!”
Cả hội nghe vậy lại nhao nhao nhìn về phía Tư Hàng, không khí nhanh chóng trở nên sục sôi.
Tư Hàng lười biếng ngồi trên sofa chính giữa, ra lệnh như quân vương: “Vẫn luật cũ, mua cổ phiếu này của tôi, thì phải nghe theo lệnh tôi, Chu Lân sẽ báo cho mọi người ngày nào mua ngày nào bán, mỗi người tối đa 300,000, lần này là 15 ngày, đảm bảo lời gấp đôi.”
Thích Tự giật mình, 15 ngày? Lời gấp đôi?
Tức là 15 ngày để biến 300,000 thành 600,000? Khủng như vậy luôn?
Nhưng cả hội nghe xong không ai sinh nghi, thậm chí còn kích động la hét—
“Tối đa 300,000 thôi sao? Ít quá vậy?”
“Phải đấy, gần đây tôi không dám tiêu tiền cũng chỉ để đợi dịp này thôi mà.”
“Tôi theo tôi theo, đăng kí cho tôi!”
“Cả tôi nữa!”
…
Chu Lân ghi lại tên và số tiền của từng người, sau đó hỏi: “Còn ai nữa không?”
Tư Hàng thấy Thích Tự nãy giờ chỉ im lặng quan sát, bèn cười hỏi: “Thích Tự, anh có muốn thử một lần không?”
Mạnh Văn Huy cũng lo cầu cạnh sự trợ giúp của hắn: “Thích Tự! Cho tôi vay ít tiền được không? Bố tôi hạn chế chi tiêu nên lần này về chỉ được cầm theo có 50,000 thôi. Cậu cho tôi vay nhé, bao giờ có lãi tôi chia 5:5 cho cậu!”
Đang do dự, bỗng nhiên Thích Tự cảm nhận được một luồng hơi nóng phả lên tai mình, bàn tay trên eo cũng như hơi siết lại.
Một giây sau, giọng nói dịu dàng đến trìu mến của người đàn ông bên cạnh cũng truyền vào tai hắn: “Đừng tham gia.”
****
Một—
Phó: Ăn đậu hũ Cá đến khàn cả giọng ╮(╯_╰)╭
Hai—
Thích Tự *lạnh lùng*: “Tốt lắm, chưa cần làm gì mấy đã có 17% rồi.”
Đường Vĩ Diệp: “CMN ở trong mắt cậu tôi chỉ là cổ phần thôi à? QAQ”
Thích Tự *khinh bỉ*: “Không là cổ phần thì anh chẳng phải cái thá gì đâu!”
–
vtrans by xiandzg
T/N: Không biết 21 người còn lại trong cái phòng đấy có bội thực với màn chim chuột lộ liễu của hai bạn trẻ nhà mình không chứ mình là mình mệt rồi á =)))