Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 26: Không rõ mục đích


Đọc truyện Phúc Hắc Quyết Đấu – Chương 26: Không rõ mục đích

Thấy Thích Tự xác nhận, Hứa Kính lại cau mày nói: “Ba cậu có biết không?”

Thích Tự trầm giọng nói: “Biết, ba em cũng gặp anh ấy rồi.”

Hứa Kính nhanh nhạy nhận ra động thái của mình đã khiến Thích Tự không vui, lập tức dịu lại: “Vậy à, thế thôi hai người nói chuyện tiếp đi…”

Sau đó còn liếc Phó Diên Thăng một cái, rồi mới bỏ đi trông đầy mất mát.

Đến khi ngồi xuống lại rồi, Thích Tự vẫn thấy có chút bực bội.

Thật ra, nếu không phải do lúc trước đối phương đi mách lẻo với ba hắn thì Thích Tự cũng rất sẵn lòng giới thiệu Số Phức cho đối phương, có điều chuyện ấy đã trở thành cái gai trong lòng Thích Tự, hắn không muốn đối phương suy diễn thêm, cho nên mới quyết định giấu diếm.

Không ngờ Hứa Kính lại bắt gặp bọn họ ở đây, vỡ lở hết cả…

Phó Diên Thăng nhìn hắn đánh giá, thấp giọng hỏi một câu: “Không vui à?”

Thích Tự giật mình lấy lại tinh thần, vội lắc đầu.

“Còn lắc cái gì?” Phó Diên Thăng nhấc cốc hướng về phía hắn, “Thiếu điều muốn in cả ba chữ “Tôi không vui” lên trán rồi kia kìa.”

Đối phương nói với giọng dịu dàng, như tỏ ý trấn an.

Thích Tự chạm cốc với hắn, làm một hớp rượu rồi mới nói: “Ban đầu Hứa Kính có hẹn tôi tối nay đi ăn…”

“Xong cậu từ chối anh ta để đi gặp tôi?” Phó Diên Thăng tự động hoàn thành nốt câu nói của hắn, còn cười cười.

Thích Tự ừ một tiếng xác nhận, còn phải giải thích thêm: “Tại tôi hẹn anh trước mà.”

Hắn thống nhất thời gian gặp mặt với Số Phức từ lúc còn ở Mĩ, bởi vậy mới không muốn thay đổi.

“Cậu không kể với anh ta sao?” Phó Diên Thăng hơi nhướng mày, “Chẳng phải cậu nói quan hệ của hai người tốt lắm à?”

“Thì tốt thật.” Thích Tự đã quen tâm sự với người này sau cả năm trời trò chuyện qua mạng, vì vậy không tự chủ được mà kể hết ra, “Bọn tôi quen biết bảy năm rồi, hồi trước ở nước ngoài, anh ấy rất quan tâm đến tôi, tôi cũng coi anh ấy như anh trai mình.”

“Anh trai à…” Phó Diên Thăng lẩm bẩm đầy ẩn ý, hỏi, “Nếu quan hệ hai người đã tốt như vậy, tại sao ba cậu lại không để anh ta kèm cặp cậu? Quản lí được cả một công ti đầu tư thì chắc cũng phải ưu tú lắm chứ?”

Nghe đến hai chữ “kèm cặp”, Thích Tự giật mình ngẩng lên, trông thấy khóe miệng người đối diện phảng phất ý cười bèn gượng gạo đánh mắt ra chỗ khác…

Nếu lần trước mà ba không đề cập đến, Thích Tự cũng không biết là mình còn có thể tìm người kèm cặp.

Nhưng bảo Hứa Kính kèm cặp mình thì hắn không tài nào tưởng tượng nổi—dù gì đối phương cũng làm trợ lí cho ba hắn mấy năm trời rồi, làm sao có thể hạ mình nhận việc này?

Thích Tự nói: “Ba tôi bảo muốn bồi dưỡng thêm, trước khi tôi vào đại học thì đã gửi anh ấy về nước rồi?”

“Chỉ vì muốn bồi dưỡng thêm?” Phó Diên Thăng lắc đầu cười cười, “Thế thì cậu không hiểu ba mình rồi.”

“Tôi không hiểu ba?” Đầu Thích Tự hiện lên một loạt “???”.

“Qua một lần gặp mặt, tôi có thể cảm nhận được ông ấy cực kì nâng niu bao bọc cậu—ông ấy làm tất cả mọi chuyện đều là để trải sẵn đường cho cậu đi thôi.” Trên bàn nhỏ có một hộp xúc xắc nhỏ, Phó Diên Thăng vừa nói vừa mở ra, kẹp lấy hai viên bằng ngón trỏ và ngón giữa rồi đặt lên bàn, dùng làm giáo cụ trực quan để giải thích cho hắn, “Ba cậu sợ nếu để Hứa Kính ở cạnh quá lâu, ảnh hưởng đến cậu quá sâu, thì sau này cậu sẽ khó lòng nào mà kiểm soát được anh ta, cho nên mới phải tách hai người ra.”

Thích Tự nhíu: “Vì sao anh lại nói vậy?”

“Cậu quen Hứa Kính bảy năm rồi đúng không? Năm nay cậu 20, chứng tỏ anh ta đã xuất hiện bên cậu từ năm cậu 13—đây là khoảng thời gian cậu bắt đầu hình thành nhận thức về thế giới, bởi vậy những suy nghĩ và hành động của người này rất dễ ảnh hưởng, thay đổi cũng như khiến cậu trở nên tin tưởng, ỷ lại vào anh ta, cậu thậm chí còn coi anh ta như anh trai cơ mà… Nhưng còn nhớ cái lần tôi từng nói với cậu về nguyên tắc kết bạn và tạo quan hệ không?” Ngón tay Phó Diên Thăng gõ nhè nhẹ lên hai viên xúc xắc, “Giả sử tình cảm cậu dành cho anh ta là sự biết ơn vì đã giúp đỡ và chăm sóc mình đi, vậy thì ngược lại, tình cảm của anh ta đối với cậu là dựa trên nền tảng gì? 13 tuổi thì cậu cũng mới chỉ là một đứa nhóc gần như vô tri, vậy vì lí do gì mà anh ta phải tốn công để tâm đến cậu?”

Vốn dĩ không cần Phó Diên Thăng phải nói ra, Thích Tự cũng rõ hơn ai hết, phần nhiều là bởi vì ba hắn.

Rất nhiều người ở xung quanh đối tốt với hắn, cũng là vì ba.


Nhưng với hắn, Hứa Kính không giống họ. Hắn không phải một cái máy không có cảm nhận, hắn cũng biết phân biệt chân tình và dối trá—dù cho Hứa Kính đối tốt với hắn vì hắn là con trai của Thích Nguyên Thành, thì sự kiên nhẫn và chân thành mà người này dành cho hắn vẫn là thật.

Bởi vậy khi nghe Phó Diên Thăng phân tích như vậy, hắn liền nổi nóng: “Hứa Kính không phải loại người hám lợi như thế.”

“Thích Tự.” Phó Diên Thăng bình tĩnh ngắt lời hắn, nói, “Không phải là tôi đang chọc ngoáy mối quan hệ giữa cậu và Hứa Kính, tôi chỉ muốn cậu thấy được rõ ràng, tâm trạng hiện tại của cậu là từ đâu mà ra.”

Thích Tự nghẹn lời, dè chừng nhìn đối phương: “Anh nói tiếp đi.”

Phó Diên Thăng: “Tôi nhớ cậu từng nói, anh ta chính là người kể với ba cậu về tôi đúng không?”

Thích Tự: “Ừm…”

Phó Diên Thăng: “Cậu nghĩ vì sao anh ta làm vậy?”

Thích Tự: “Vì lo cho tôi?”

Phó Diên Thăng lắc đầu cười: “Nếu là lo lắng, thì đã làm giống như ba cậu rồi—trực tiếp đến gặp tôi, xác nhận tôi không có vấn đề gì thì để yên cho cậu kết giao với tôi tiếp. Nhưng anh ta không làm vậy, mà lại chọn một thủ đoạn không mấy quang minh chính đại là đi mách với ba cậu.”

Thích Tự: “…”

Phó Diên Thăng: “Hành động này cho thấy hai điều: một, anh ta không dám cạnh tranh trực tiếp với tôi; hai, anh ta sợ mình không còn là người duy nhất có sức hưởng với cậu, cũng là sợ mất đi một phần sự tín nhiệm từ cậu—Cậu biết như vậy gọi là gì không?”

Thích Tự: “Là gì?”

Phó Diên Thăng: “Ý đồ thao túng.”

Thích Tự: “…”

Phó Diên Thăng thu lại xúc xắc, nhìn Thích Tự nói: “Cậu nghĩ là Hứa Kính không biết những điều này sao? Có khi còn biết rõ là đằng khác, nhưng tất nhiên anh ta sẽ không nói cho cậu, bởi vì từ trong tiềm thức, rất có thể anh ta hi vọng cậu mãi mãi chỉ là một đứa nhóc chưa trưởng thành, cho nên khi thấy cậu lừa mình để đi gặp tôi, anh ta mới sinh ra cảm mất mát, hay thậm chí là ghen ghét và tức giận. Mà tâm trạng của anh ta thì lại ảnh hưởng đến cậu, bởi vì cậu có quan tâm—nếu như không nhìn ra được những điều này, cậu sẽ bị anh ta dắt mũi, ngược lại, nếu như phát hiện ra mình có thể dùng tình cảm để khống chế cậu, anh ta sẽ lợi dụng điều này để thao túng cậu.”

Thích Tự bối rối nhìn Phó Diên Thăng: “Đối với anh, lòng người chỉ có thể dơ bẩn như vậy thôi sao?”

Phó Diên Thăng vẫn thẳng thắn đối mặt với hắn: “Đây không phải dơ bẩn, mà là hiện thực, hoặc cũng có thể nói là bản năng của con người. Chỉ có trẻ con mới dễ dàng tin vào tình cảm thuần túy, còn thế giới của người trưởng thành vốn là tàn nhẫn như vậy, thế nhưng có tàn nhẫn đến đâu, cũng không thể cản trở việc cậu tiếp tục tín nhiệm Hứa Kính—nếu như sau khi nhìn ra tất thảy những điều này mà cậu vẫn cảm thấy anh ta đáng để mình tin tưởng.”

Bàn tay để dưới bàn của Thích Tự hết nắm vào lại buông ra, giống như đang cố gắng tiếp nhận những điều gọi là “hiện thực” này.

“So ra, ba cậu tỉnh táo hơn cậu nhiều.” Phó Diên Thăng cười nói, “Biết vì sao lần kia gặp tôi, ba cậu lại ngỏ ý mời tôi kèm cặp cậu luôn không?”

Thích Tự: “Vì sao?”

Phó Diên Thăng: “Cũng giống như khi đế vương thời cổ đại tuyển trọng thần để phò tá người kế vị, dĩ nhiên ba cậu không mong Hứa Kính là người duy nhất có sức ảnh hưởng tới cậu, sự xuất hiện của tôi ít nhiều sẽ có tác dụng khống chế Hứa Kính, để anh ta không thể nào trở thành độc nhất vô nhị với cậu được. Chưa kể, tôi cũng đã thể hiện rất rõ nguyên tắc và thái độ của mình với ba cậu—tôi đồng ý ở cạnh cậu không phải vì để ý đến tài sản của ông ấy.”

Thích Tự thầm nghĩ, đấy còn không phải chiêu trò nói chuyện của Phó Diên Thăng à?

Hẳn là một cuộc đàm phán thương mại có giá 80,000NDT cơ mà, đã hiểu rõ ý nghĩ của ba hắn như thế, chẳng lẽ Phó Diên Thăng còn không biết đường nói những gì đối phương muốn nghe?

Hắn không thể nào tùy tiện tin tưởng được.

So ra, Thích Tự vẫn muốn tin vào những gì ba hắn từng nói hơn—Cậu ta không nhắm đến con của hiện tại, mà là nhắm đến con của sau này.

Như để thể hiện chất vấn của mình, hắn hỏi ngược lại Phó Diên Thăng: “Chẳng phải anh cũng gây ảnh hưởng cho tôi qua những gì anh dạy à? Cũng hưởng lợi từ tôi đấy thôi? Nói thế thì anh khác gì Hứa Kính?”

Phó Diên Thăng cười cười, “Có điều này, khả năng cao là tôi với anh ta khác nhau đấy.” Đối phương nhìn thẳng vào mắt hắn, trầm giọng chầm chậm nói, “Tôi không mong cậu mãi là một đứa nhỏ, ngược lại, tôi còn mong cậu lớn mau lên.”

Thích Tự: “…”

*


Hai người hàn huyên ở Skyline suốt ba tiếng đồng hồ, lúc sau, Phó Diên Thăng gọi xe đưa Thích Tự về khách sạn trước rồi mới rời đi.

Khi ấy đã là mười hai giờ khuya.

Thích Tự tắm rửa xong, vẫn chưa thấy buồn ngủ, bèn ngồi trong phòng điều hòa xem lại lịch sử chat giữa hắn và Số Phức.

Từ lúc tạm biệt Số Phức đến giờ, đầu hắn vẫn toàn là câu nói “Tôi mong cậu lớn mau lên” đầy mập mờ của đối phương…

Giờ phút ấy, Thích Tự cảm giác như trong mình đang dấy lên một ngọn lửa, thiêu đốt hắn từ chân lên tới đỉnh đầu.

Nhớ lại đối phương với dáng vẻ tự tin như nắm rõ tất cả trong lòng bàn tay khi nói chuyện, giọng điệu lúc thì trêu tức lúc lại đứng đắn, tất cả… đều khiến hắn vô cùng để tâm.

Nếu người này chỉ đơn thuần là Số Phức, Thích Tự nhất định sẽ rất sùng bái, rất khâm phục, và chân chính coi đối phương như thầy của mình.

Chết ở chỗ, đối phương không chỉ là Số Phức, mà còn là người đàn ông hôn hắn một năm về trước.

Thích Tự phát hiện ra, sau khi hợp hai người làm một, ranh giới giữa bọn họ cũng lập tức trở nên mơ hồ.

Từng lời đùa, từng cái sticker và từng cuộc nói chuyện mà bọn họ từng trao đổi với nhau mỗi ngày trên Wechat, bỗng nhiên như nhuốm đầy ái muội.

Thích Tự ngồi đó, bình tĩnh nghĩ lại, có lẽ nào Phó Diên Thăng đã biết hắn là ai ngay từ đầu?

…Dù sao nếu muốn thì đối phương cũng hoàn toàn có khả năng khiến hắn không phát giác ra được.

Nhưng nếu Phó Diên Thăng đã biết, thì làm vậy để làm gì?

Suốt ba giờ đồng hồ ấy, Thích Tự cũng chẳng hề thấy người kia để lộ ra mục đích gì, giống như đối phương đồng ý ngồi nói chuyện lâu như vậy đơn giản chỉ để giải đáp hết mọi thắc mắc của hắn.

Ngay cả lí luận về những mối quan hệ giao hữu sau đó, cũng là vì muốn giảng giải và khuyên nhủ hắn chứ không hơn.

Ngược lại, nếu áp dụng những lí luận này vào quan hệ giữa hắn và Phó Diên Thăng, thì rõ ràng chỉ toàn thấy mình cầu cạnh đối phương, còn ngoại trừ một lời “Tôi còn mong cậu lớn mau lên” kia, thì đối phương chưa từng biểu đạt bất cứ mong muốn nào khác.

Nhưng vấn đề là đối với Phó Diên Thăng, hắn phải thế nào thì mới được coi là “lớn”?

Trong lúc hắn còn đang thần người suy nghĩ, điện thoại bỗng rung lên.

Thích Tự luống cuống mở Wechat ra, là tin nhắn từ Phó Diên Thăng.

F1S: “Tôi về đến nhà rồi, nghỉ sớm đi, ngủ ngon.”

Thích Tự gõ gõ xóa xóa một hồi trong khung chat, rốt cục cũng chỉ gửi đi một dòng “Ngủ ngon”.

Chiều hôm sau, Thích Tự dành thời gian về nhà một chuyến nữa, tìm lại tấm danh thiếp đã ở trong ngăn kéo hơn năm nay, lần nữa xác nhận, hai người kia chính là một.

Đi sang phòng Thích Phong gõ cửa mà không thấy ai trả lời, Thích Tự mới xuống nhà hỏi Khương Oánh: “Mẹ, Tiểu Phong đi đâu rồi?”

“Nó với Lăng Khả đi Disney chơi rồi.” Khương Oánh đang ngồi trên sofa xem tin tức.

“Trời nóng thế mà nó với Lăng Khả cũng đi Disney?” Thích Tự nhíu mày, “Đi chơi hay đi đày vậy trời?”

“Hai hôm nữa mẹ định đưa Lăng Khả đến đài truyền hình thực tập rồi, chắc nó muốn tranh thủ đi chơi với Lăng Khả nốt mấy ngày này.” Khương Oánh nhìn hắn, “Sao thế? Con có chuyện gì quan trọng cần tìm nó à?”

Thích Tự vờ vịt nói: “Cũng không có gì, con để con gọi điện cho nó vậy.”


Nói xong bèn lên lầu, vào phòng mình rồi mới bấm gọi cho Thích Phong.

“—A lô!?” Thích Phong nhanh chóng bắt máy, nhưng có vẻ là đang ở chỗ đông người nên nghe rất ồn ào nhộn nhạo, “Anh hả? Sao đấy?”

“Anh có chuyện này muốn hỏi em.” Thích Tự vào đề rồi mới nói, “Năm ngoái, khoảng tầm tháng 4… hoặc tháng 5 gì đấy, có người nào, liên lạc với em không?”

“Hả? Tháng 4 năm ngoái á? Nhiều lắm! Anh muốn hỏi người nào?” Thích Phong hỏi lại đầy khó hiểu.

“Một người đàn ông, họ Phó.” Thích Tự trầm giọng nói.

“Anh nói cái gì cơ? Em không nghe rõ!” Thích Phong vừa nói với hắn vừa lớn tiếng mè nheo, “—Lăng Khả, tôi khát!”

“Anh hỏi là tầm cuối tháng 4 năm ngoái có người đàn ông họ Phó nào liên lạc với em không!? Hoặc là thêm bạn Wechat gì đấy!?” Thích Tự lên giọng.

“Hở…” Bên kia khựng lại một chút, “Hình như không có đâu? Em chẳng có ấn tượng với ai như thế cả, mà lâu vậy rồi ai mà nhớ…”

Thích Tự: “…”

Thích Phong: “Sao tự dưng anh lại hỏi chuyện này?”

“Không có gì, mà thôi, em chơi tiếp đi…” Thích Tự hơi ngừng lại rồi nói tiếp, “Uống nhiều nước một chút, cẩn thận không rồi cảm nắng đấy.”

Cúp điện thoại xong, Thích Tự cũng an tâm hơn phần nào.

Dù sao lúc ấy Phó Diên Thăng chỉ đến xin số hộ người khác thôi mà, có khi… cũng chẳng quan tâm gì đâu…?

*

Tối đến, vừa về khách sạn thì gặp ngay Mạnh Văn Huy hai ngày nay chưa thấy mặt.

Ở trong nước không có rào cản, cũng chẳng sợ thiếu tiền tiêu, Thích Tự cứ nghĩ là Mạnh Văn Huy sẽ chơi rất vui vẻ, nhưng không ngờ vừa trông thấy hắn, thanh niên này đã lập tức mở miệng than thở: “Má nó chứ! Thích Tự, sao Hải Thành nóng vậy! Hôm qua tôi ra ngoài đi dạo một ngày là chịu hết nổi rồi, chỉ có ở trong khách sạn là sướng thôi!”

Thích Tự: “Thế thì cậu cứ ở trong khách sạn đi.”

Mạnh Văn Huy vội la lên: “Vậy sao được! Ở lại khách sạn thì có khác gì bị ba tôi nhốt trong nhà đâu! Mãi mới thoát được, cậu đưa tôi đi chơi nhiều nhiều chút được không, chứ cắm rễ ở cái khách sạn này hai tháng chắc tôi chán đến mốc cmn người mất!”

Thích Tự cạn lời: “Thứ hai tôi đi làm rồi, lấy đâu ra thời gian đưa cậu đi chơi.”

“Đi làm?” Mạnh Văn Huy nghe vậy bèn kích động gồng tay lên khoe cơ bắp siêu khủng của mình, “Cần tôi đi cùng không? Đi bảo vệ cậu ý!”

Thích Tự: “…”

Thích Tự nhức đầu nói: “Đến công ti cùng lắm tôi cũng chỉ ngồi trong văn phòng đọc tài liệu, cậu bảo vệ tôi khỏi cái gì? Khỏi bị muỗi đốt à?”

Mạnh Văn Huy ủ rũ hạ tay xuống: “Ầy! Thế thì tôi biết làm gì đây!”

Đang định nói thêm gì đó, thì điện thoại Thích Tự bỗng nhiên rung lên, hắn nhìn thấy thông báo hiển thị mà không khỏi sững sờ.

“Tư Hàng?” Thích Tự nhận điện thoại, gọi tên của đối phương.

“A lô? Thích Tự hả? Ha ha, em nghe nói anh mới về nước à?”

“Nghe ai nói thế?” Thích Tự cười nhạt, nhanh chóng đổi giọng.

“Bố em chứ ai nữa!” Tư Hàng cười ha hả, “Anh trai, về đây là sân nhà của em rồi, ngày mai anh rảnh không? Em mở tiệc mừng anh về!”

Thích Tự thoáng nhìn sang Mạnh Văn Huy đang ủ rũ cúi đầu bên cạnh, ánh mắt bỗng lóe lên, nhướng mày nói: “Được đấy, à nhưng mà, anh dẫn theo cả bạn được không?”

“Bạn nào vậy anh?” Tư Hàng hỏi.

“Bạn bên Mĩ, người Hoa.” Thích Tự lại còn cường điệu thêm một câu, “Trước bọn anh còn mặc chung cái quần xà lỏn mà lớn đấy.”

“Không thành vấn đề, đều là anh em cả, thêm người thêm vui chứ gì đâu!” Tư Hàng nói đầy hưng phấn, “Để em Wechat địa chỉ cho anh, tối mai không gặp không về đâu đấy!”

Cúp điện thoại xong, Thích Tự ngoắc ngoắc ngón tay với Mạnh Văn Huy.


Mạnh Văn Huy như nhìn ra tia hi vọng từ trong mắt đối phương, lập tức xán lại: “Sao sao sao?”

Thích Tự cười nói: “Mai dẫn cậu đi chơi! Làm quen với mấy người bạn Hải Thành này rồi, hai tháng tới cậu chỉ việc chơi tung trời thôi.”

Hai mắt Mạnh Văn Huy như sáng lên: “Ù uây gì mà xịn thế?”

“Có điều…” Thích Tự ra vẻ khổ tâm, “Mấy người bạn này của tôi bị cái hợm hĩnh đua đòi, lại còn thích kéo bè kết phái nữa, chúng ta ở nước ngoài về, sợ là…”

Mạnh Văn Huy lập tức hiểu ý hắn, trợn mắt nói: “Sợ cái gì chứ? Để mai tôi dẫn theo hai người anh em nữa, cho bọn họ một thân phận thật là hoành tráng thì sợ gì bị coi thường?”

Thích Tự vỗ vỗ cánh tay hắn: “Vậy chuyện này trông cậy cả vào cậu nhé?”

Mạnh Văn Huy ưỡn ngực: “Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không để team hải ngoại bọn mình mất mặt!”

****

Một—

Phó: “Tôi còn mong em lớn nhanh lên.”

7🐟: “Chờ tôi lớn lên làm gì? (⊙_⊙)”

Phó: “Làm chuyện của người lớn với nhau:)”

7🐟: “Xùy! BỔN THIẾU GIA VẪN CÒN BÉ LẮM! (╯‵□′)╯︵┻━┻”

Hai—

7🍁: “Khả Khả! Anh tôi vừa gọi điện hỏi về người đàn ông kia! Giọng còn đằng đằng sát khí nữa! QAQ”

Lăng Khả: “Thế cậu trả lời thế nào?”

7🍁: “Tôi giả vờ không biết gì hết, nếu không tôi sợ sẽ bị anh ấy giết người diệt khẩu mất!”

Lăng Khả: “Làm tốt lắm 👍”

7🍁: “Tui đúng là đỉnh o( ̄ヘ ̄o)”

A/N: Có biến có biến~~! Biến đến rồi đây!~

ps. Không ngược nhân vật chính ~ cam đoan chỉ có ngọt!

vtrans by xiandzg

T/N: Đoạn dưới này mình xàm, không có gì quan trọng đâu—

Đọc xong chương này thì mình đã lờ mờ hiểu ra vì sao trong văn án Hi Hi lại quote câu nói của Romain—”Chủ nghĩa anh hùng duy nhất trên thế gian này, chính là nhìn thấu đời mà vẫn yêu thương nó như vốn vậy.”

Tự của hiện tại còn đơn thuần lắm, chưa phải Tự phúc hắc để có thể quyết đấu với anh Phó đâu. Nhưng nếu các bạn để ý thì từ lúc gặp anh Phó, em ấy đã bắt đầu nhìn đời không chỉ với mỗi hai thái cực đúng/sai nữa, mà dần dần cũng biết nhìn đến cả động cơ và mục đích rồi. Mình tin là với khóa rèn trẻ phúc hắc của F1S thì em ấy sẽ sớm khôn ngoan, sớm hắc hóa thành một đối thủ xứng tầm của Thầy thôi. Đặc biệt, đến khi nhìn thấu đời với những trắng đen lẫn lộn, nhìn thấu anh Thầy đó giờ ôn nhu dạy mình chiều mình hóa ra lại tiếp cận mình trên nền tảng của những cái bẫy và mục đích điều tra của cá nhân rồi, mà em vẫn chấp nhận đời như vốn vậy, vẫn quyết định yêu thương người kia như vốn thế, thì em ấy còn chính là anh hùng.

Mình biết chắc hẳn mọi người đều đang rất hóng đến ngày Tự phúc hắc lên sàn, nhưng cũng đừng quên trân trọng những ngày tháng Cá nhỏ đơn thuần được anh Thầy “dưỡng thành” lúc này nhé, vì một khi đen rồi thì không thể trắng lại nữa đâu hahaa

Còn vì Hi đã cam đoan là sẽ không ngược cp chính nên mạn phép cảm nhận một chút về anh Phó đi. Điểm nhìn của anh Phó bị dừng lại từ chương 6, vì vậy giờ tuyến tình cảm từ phía ảnh đã phát triển đến đâu rồi thì mình không dám bàn, nhưng có một sự thật là nguyên nhân anh giăng lưới bắt Cá xuyên lục địa không có chỉ vì “Ồ cậu trai ấy thật thú vị”, mà còn vì không cam tâm với việc bị một oắt con trêu đùa (tuy rằng anh chính là người tình nguyện để mình bị cuốn theo), và nhiều hơn nữa là vì nhiệm vụ điều tra mà ảnh được cái hội kín (có vẻ như dưới quyền chính phủ!?) kia giao cho. Xuất phát điểm khiến anh tiếp cận Cá nhỏ là giả dối, nhưng cả quá trình tương tác với nhau mình lại chẳng thấy ảnh giả tạo chút nào, thậm chí còn dạy em Tự rất tâm huyết đấy chứ. Cho nên mình đoán trong thời gian trò chuyện [read: yêu] mạng suốt một năm qua, việc anh ấy nhìn trúng tố chất của Tự, muốn dạy dỗ em ấy nên người là thật, sinh ra tính chiếm hữu cũng là thật, và nhen nhóm một thứ tình cảm mơ hồ trong lòng thì càng thật hơn—có thể hiện tại vẫn đang pha trộn cả những tính toán và mưu kế, nhưng sau này chắc chắn sẽ chỉ còn là tình yêu thuần khiết thôi (không phải thì mình sang ăn vạ Hi là cùng okok).

Ban đầu mình vốn mặc định anh Phó là người tốt, vì ảnh là nhân vật chính mà, rồi dần dần mới ngộ ra—còn trẻ như vậy mà đã vẫy vùng (thậm chí là chắc chân) được trong cái ngành tài chính khắc nghiệt ấy thì quả nhiên là không đơn giản gì. Nhưng càng đọc về Phó Diên Thăng thì mình lại càng mê nhân vật này hơn, tạm gác ngoại hình chiều cao bộ não năng lực hay tất cả những cái xuất chúng khác qua một bên, thì tam quan lập trường của ảnh đối với thế giới này còn làm mình yêu thích hơn cả (và mỗi lần ảnh giảng giải cho Tự thì chính mình cũng học hỏi được rất nhiều). Cho nên nếu bỏ qua tình tiết yêu đương đi, trong đời mà có được một mentor như thế này thì đúng là không còn gì bằng ;___;

Thật sự thì mình thích cách Hi cài cắm cái nhìn về thế giới của người trưởng thành vào truyện như thế này lắm lắm lắm, không sugarcoat hiện thực tàn nhẫn, nhưng cũng chẳng khiến truyện trở nên nặng nề vì sự thật là không khí truyện vẫn chưa bao giờ mất màu ái muội theo từng phát ngôn của anh Phó cả:)))

Thôi mình xàm rõ lắm như thế chủ yếu vì muốn cảm tạ trời đất vì đã không bỏ lỡ một cái hố tuyệt vời như này thôi, mới c26 mà mình đã thấy tất cả chờ đợi từ tháng 7 năm ngoái đều trở nên xứng đáng rồi:”)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.