Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 160: Chỉ yêu mình cậu


Đọc truyện Phúc Hắc Quyết Đấu – Chương 160: Chỉ yêu mình cậu

Thích Tự có phần gắt gỏng, giống như đang giận cá chém thớt với Phó Diên Thăng.

Đối phương cũng không để bụng, nhẫn nại hỏi lại cặn kẽ về tình hình: “Nếu ông ấy rút vốn, thiếu hụt về tài chính của Tư Nguyên là bao nhiêu?”

Thích Tự: “4.6% cổ phần, tính theo giá trị thị trường của Tư Nguyên bây giờ thì tối thiểu là 500 triệu.”

Mà đây không phải vấn đề mấu chốt, mấu chốt là giá cổ phiếu của Tư Nguyên chỉ vừa ổn lại, hành động rút vốn của Vương Trăn Đống hiển nhiên sẽ là một tín hiệu nguy hiểm đối với các cổ đông mới tới, nếu ai đó thấy thế cũng quyết định buông tay, tạo thành phản ứng dây chuyền thì hậu quả đúng là khôn lường.

Ảnh hưởng từ sự vụ của Tư Thị, hai tháng vừa qua đã có không biết bao nhiêu công ti bị nhà họ Tư rút vốn, dẫn đến giá cổ phiếu tụt dốc, quay vòng vốn bất thành, thậm chí là đứng trước bờ vực phá sản. Tập đoàn Tư Nguyên hiển nhiên không muốn đi vào vết xe đổ này.

Phó Diên Thăng cũng đã nghĩ đến trường hợp ấy, nghiêm túc hỏi: “Ba cậu gọi về à?”

“Không phải ý của ba tôi, vụ kiện giữa MeiWei với nhà họ Chương mới kết thúc cách đây không lâu, ông ấy còn lo tôi về nước sẽ không an toàn nữa kìa, khả năng cũng nghĩ tôi không giúp được gì trong chuyện này nên vừa rồi chỉ gọi báo một tiếng, để tôi thảo luận với phía Diệp tổng về tình trạng của bộ phận Công nghệ nửa năm tới và dự trù cho trường hợp xấu nhất thôi.” Thích Tự lại nói, “Nhưng dù sao tôi cũng phải về, MeiWei-Liên Tú là trọng tâm phát triển của Tư Nguyên, nhỡ công ti bị ảnh hưởng trực tiếp từ quyết định rút vốn của Vương Trăn Đống mà tôi vẫn sống chết mặc bay ở bên này địa cầu, thì còn đáng gì cái chức CEO nữa?”

Phó Diên Thăng hỏi: “Về rồi cậu có kế hoạch gì chưa?”

Thích Tự: “Kiếm người có thể mua lại cổ phần của Vương Trăn Đống… Ba tôi đang kết nối lại những mối liên hệ trước đây, mấy ngày nay cũng bận mờ mắt rồi, đúng lúc tôi được nghỉ, chí ít về còn xem có giúp xã giao được gì không.”

Phó Diên Thăng gật đầu: “Được rồi, vậy cậu cứ về đi, thử xem có điều động được gì không, có khó khăn gì thì cứ nói, tôi cùng nghĩ cách với cậu.”

Thích Tự: “Nghĩ cách gì? Anh đi thì cũng đi rồi, chẳng lẽ còn có thể chi ra 500 triệu thay tôi?”

Phó Diên Thăng: “Sao không? Chẳng lẽ tôi không phải một mối liên hệ của cậu? Hay là cậu không tin vào những mối liên hệ của tôi?”

Thích Tự cười mỉa: “Anh chẳng phải người của “bên trên” à? Ngoài đội gián điệp giống mình ra thì còn mối liên hệ nào nữa? Hay là vẫn giữ liên lạc với các thiên kim tiểu thư gặp trong “dịp vui” nào ở Cảng Thành ngày xưa?”

Phó Diên Thăng: “…”

Thích Tự: “Thôi, không nói chuyện phiếm nữa. Còn ba tiếng là đến chuyến Vương Mãnh đặt cho tôi rồi, ra sân bay đã mất cả tiếng, dọn đồ xong tôi phải đi luôn đây.”


Nói đoạn, không chờ Phó Diên Thăng đáp lại đã thẳng thừng dập máy.

…Hắn điên rồi à?

Sao có thể vô thức phun ra mùi ghen tuông nồng nặc vậy chứ?

Thích Tự vuốt mặt, lại tiếp tục lúi húi nhét đồ, nhưng chưa được mấy giây sau, điện thoại đã liên tiếp rung lên bần bật, hắn cũng không kìm lòng được mà mở ra.

F1S: “Bảo bối, tôi có quen biết gì mấy cô đó đâu.”

F1S: “Liên hệ của tôi toàn mấy ông chú tầm tuổi ba cậu…”

F1S: “Đừng ghen, ngoan, tôi chỉ yêu mình cậu.”

Thích Tự: “…” Mẹ, cái đồ chết tiệt nhà anh lắm nữa!

Thích Tự bay về Hải Thành ngay trong tối ấy, ngoài Vương Mãnh ra, Thích Nguyên Thành còn phân thêm hai vệ sĩ tới đón hắn.

Ở trong nước vẫn đang là ban ngày, Thích Tự lên xe nhưng không về nhà luôn, mà đi thẳng đến công ti một chuyến.

Diệp Khâm Như thấy hắn thì than lên một tiếng rồi kéo luôn lên phòng họp: “Cuối cùng thì cậu cũng tới, mở họp thôi, tôi thuật lại về tình hình hiện tại cho!”

Dọc đường còn gặp Ngô Song, đối phương mặc suit, tay cầm laptop, vội vàng chào hỏi Thích Tự rồi đi về hướng ngược lại, cũng không biết là đang bận gì.

Thích Tự ngạc nhiên, hỏi Diệp Khâm Như: “Ngô Song chưa đi à?”

Diệp Khâm Như khó hiểu: “Đi? Đi đâu?”


Thích Tự không khỏi cảm thấy kì quái, chỉ đáp lại một câu “Không có gì”.

Vào đến phòng họp, một cô nàng buộc tóc đuôi ngựa đang bận bịu điều chỉnh máy chiếu rồi pha trà cho bọn họ, một lát sau lại có thêm mấy người, bao gồm cả Liệu Thanh Sơn và Phùng Diệu, đều là các thành viên cốt cán của bộ phận công nghệ từ ngày mới thành lập.

Đợi mọi người yên vị, Ngô Song mới ôm laptop đi vào, nói: “Tô tổng đang bận nên bảo chúng ta cứ họp trước, lát nữa anh ấy tới sau.”

Diệp Khâm Như phất tay nói: “Kệ anh ta đi, mình bắt đầu thôi.”

Từ khi chính thức khai chiến với Phi Á-Hồng Trang bốn tháng trước, MeiWei-Liên Tú đã liên tục trải qua không ít biến lớn.

Đầu tháng 8, quyết định nhảy việc của Tô Cánh khiến Lâm Hoán sôi máu không thôi. Đến khi MeiWei-Liên Tú chính thức công khai trao chức Quản lí Kĩ thuật cho Tô Cánh, Lâm Hoán lập tức điều động truyền thông công kích hắn về mặt đạo đức trên khắp các bảng tin lớn của giới thương trường, phê phán bản chất bạc bẽo đã ăn sâu vào máu, nói người này đã từng phản bội Lôi Hoành, giờ đây phản bội Lâm Hoán, thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày phản bội lại Tư Nguyên.

Đúng lúc này Tư Thị gặp chuyện, cơ cấu giải thuật của Liên Tú thì yếu thế từ đầu, người trong giới hóng chuyện xong đều chẳng tin tưởng mấy vào tiền đồ của MeiWei, khiến cho Phi Á hợp tác với Lâm Hoán cứ thế vượt lên dẫn trước.

Chẳng qua chưa được bao lâu thì vụ án của Khâu Như Tùng ra tòa, Thích Nguyên Thành cũng dùng truyền thông bóc trần bê bối Chương Thừa Hoan xúi giục lãnh đạo MeiWei mở hàng nhái rồi bị kiện đi tù. Động thái này không những thành công “tẩy trắng” cho MeiWei, mà còn để lộ ra bằng chứng không thể chối cãi về tình trạng cạnh tranh bẩn trên thương trường, công kích người nhà họ Chương ghê tởm vô đạo đức, dẫn dắt dư luận đồng loạt đổi chiều, MeiWei gỡ lại được một bàn.

Hai tháng tiếp đó, tập đoàn Tư Nguyên đối mặt với khủng hoảng giá cổ phiếu do ảnh hưởng từ việc Tư Thị rút vốn, tài chính thiếu hụt, Diệp Khâm Như với đội kĩ thuật của Tô Cánh cũng chịu áp lực tứ phía, vừa phải đối đầu với Phi Á trên chiến trường marketing, vừa phải cải tiến cơ cấu giải thuật cũ của Liên Tú mấy lượt liền.

Gần đây, nền tảng người dùng của MeiWei-Liên Tú phát triển mạnh về cả số lượng, sự trung thành và tính tích cực, vừa mới giành được ưu thế hơn so với Phi Á thì lại xảy ra chuyện này.

Diệp Khâm Như sốt sắng như ngồi trên chảo dầu, liến thoắng nói với Thích Tự: “Thích tổng, mắt xích tài chính không thể đứt được, bất luận thế nào cũng phải nghĩ ra cách, đứt cái là khỏi làm marketing, là đổ sông đổ bể gần hết những gì bỏ ra nào giờ luôn đấy.”

Chi phi chìm quá cao, đâu phải Thích Tự không biết là không thể lui về được nữa?

(*phí chìm: khoản chi đã mất và không thể thu hồi—có thật nhưng lại không được nhắc đến khi cân nhắc hiệu quả kinh tế tương lai của một dự án)

Hắn nói: “Mọi người bình tĩnh, tôi sẽ nghĩ cách…”


Không ngờ vừa nói xong thì Tô Cánh xông vào, thần sắc tiều tụy, mắt đầy tơ máu, nhưng lúc này ở trước mặt Thích Tự lại không khác gì nguyên thùng hoả lực cấp 10, rống lên: “Bình tĩnh? Bình tĩnh mà được à? Cái tên Phó Diên Thăng kia đâu rồi? Không vì cậu ta nói việc của Tư Thị có khi còn là một chuyện tốt đối với Tư Nguyên, cái gì mà chưa đến mức lung lay nền tảng thì tôi đã chẳng bị dụ, rốt cục vừa tới đã gặp phải toàn rối rắm khó khăn! Vốn chỉ muốn nhàn nhã làm kĩ thuật, ai dè hôm trước Diệp Khâm Như nói lại có cổ đông đòi rút vốn, kĩ thuật cũng chưa chắc đã làm tiếp được… Ha, tức muốn trọc luôn vì các cậu quá!”

Diệp Khâm Như biết Tô Cánh thẳng tính lại hay nóng nảy, nhưng thấy đối phương thẳng thừng nói chuyện với Thích Tự như vậy cũng không khỏi ngạc nhiên.

Sợ mất thể diện cho Thích Tự, hắn vội bảo những người khác ra hỏi phòng họp trước, đợi người đi hết, Diệp Khâm Như định vào giảng hòa một chút thì thoáng nhìn đến Tô Cánh đang tăng xông, nhớ chính mình cũng góp công lừa Tô Cánh về MeiWei-Liên Tú, sợ phải vạ nên lập tức xoay người chuồn luôn.

Rốt cục trong phòng họp chỉ còn lại Tô Cánh và Thích Tự bất đắc dĩ nhìn nhau.

Thích Tự thở dài, áy náy nói với đối phương: “Anh Tô…”

“Cậu… đừng có mà tỏ vẻ đáng thương với anh, vô dụng thôi!” Tô Cánh nghiến răng, tiếp tục nói như bắn liên thanh, “Cậu biết vì cậu mà anh đã phải chịu nhịn biết bao nhiêu cực đoan không hả? Từ lúc quyết định đến đây nương nhờ là anh biết Lâm Hoán sẽ định mượn gió bẻ măng rồi, quả nhiên, thằng chó đấy dùng truyền thông đai đi đai lại chửi anh ăn cháo đá bát nguyên một tháng trời, fuq cả lò nhà nó chứ! Chính nó chơi trò bẩn để ngoạm lấy Hồng Trang mà còn dám nói mình cháo đá bát, mấy năm nay anh đã nghe quá đủ những lời này rồi! Nhưng vì cậu mà anh nhịn, vì cậu hứa sẽ giúp anh thực hiện hoài bão nên anh tin!”

Thích Tự nghe mà xúc động, không nhịn được mà đứng dậy, định đi qua an ủi Tô Cánh một chút.

Có điều hắn cao hơn Tô Cánh cả nửa cái đầu, vừa đứng dậy đã tỏa ra khí thế bức người, khiến đối phương vội vàng rú lên: “Cậu ngồi đó, ngồi xuống! Anh còn chưa nói xong đâu!”

Thích Tự: “…”

Thích Tự đành phải ngồi lại, nhún nhường nói: “Được, anh nói đi, em nghe.”

Tô Cánh vừa phát tiết được một trận, có vẻ đã dịu đi phần nào: “Cmn mấy anh em theo anh tới đây ngày nào cũng chỉ ngủ 6 tiếng để lo cải tiến hệ thống cho các cậu,ròng rã qua được hai tháng, đến giờ vẫn phải phân ra ba nhóm hai ca để lo mảng back-end mỗi ngày, anh liều mạng làm việc như vậy là vì cái gì? Thích Tự, anh đã 38 rồi! Anh không giống cậu, không thể thất bại một lần cậu hiểu không?”

(*back-end: đảm bảo server mượt mà cho các ứng dụng phần mềm chạy trên web)

“Em hiểu…” Thích Tự nhìn hắn, lại khẳng định một câu: “Anh yên tâm, em sẽ tìm được cách bù lại thiếu hụt tài chính sau khi Vương Trăn Đống rút đi, tuyệt đối sẽ không để hoạt động quảng bá và nghiên cứu ở đây phải dừng lại.”

Lúc này hắn chỉ có thể nghĩ đến Sơn Vũ, mà sau khi mua lại cổ phần ở Tư Nguyên thì hiện tại Sơn Vũ cũng không còn khả năng bỏ ra một đồng vốn nào nữa. Thế nhưng trước kia Hứa Kính đã giúp hắn tạo được kha khá quan hệ qua Sơn Vũ, trong số đó không thiếu gì công ti niêm yết nổi danh trên thị trường, nếu liên hệ xã giao có lẽ sẽ tìm được một người chấp nhận đầu tư.

Chẳng qua nhắc tới Sơn Vũ, Thích Tự lại nhớ đến những gì Hứa Kính từng nói, nhớ đến một câu “Không phải việc cậu” của đối phương trước khi rời đi, lòng không khỏi chua xót, nắm tay cũng vô thức siết chặt.

Thật ra Thích Tự cũng có chút hi vọng với lời của Phó Diên Thăng trên điện thoại tối qua, nhưng nếu được chọn, hắn không muốn hai người có bất kì món nợ ân tình nào với nhau. Thích Tự mong rằng quan hệ giữa mình và Phó Diên Thăng chỉ có tình cảm thuần túy, nói nhỡ mà một ngày dừng lại, giải quyết cũng sẽ dễ dàng hơn.


Nghe Thích Tự nói như vừa rồi, Tô Cánh rốt cục nguôi ngoai, đúng lúc điện thoại đổ chuông, có vẻ là người của bên kĩ thuật đang kiếm, hắn nhấc máy nói vài câu rồi vội vã rời đi.

Trước đó cũng không quên gắt với Thích Tự một câu: “Vừa rồi là chính cậu nói đấy, Thích Tự, anh đã cược cả tương lai của mình cho cậu, đừng làm anh thất vọng!”

Thích Tự đáp lại một tiếng, đứng dậy tiễn đối phương.

Đợi xong xuôi, Diệp Khâm Như mới lao ra khỏi phòng bên cạnh, hỏi: “Sao rồi? Anh ta bớt giận chưa?”

Thích Tự quay sang nhìn hắn: “Nãy anh chuồn cũng nhanh lắm.”

“Ầy, đừng nhắc nữa, mời người này về thì đúng là được thêm một thiên tài, nhưng cũng là thêm cả một ông giời luôn đó! Cả công ti này có ai dám chọc giận anh ta? Cậu cũng thấy thái độ anh ta nói chuyện với mình rồi đấy, khác gì bố dạy con đâu… Làm việc chung bốn tháng nay, tôi cũng coi như hiểu được vì sao lúc rời khỏi Trung Đạt anh ta bị chỉ trích nhiều thế mà không một ai đứng ra nói giúp.” Diệp Khâm Như lắc đầu, “Tính tình anh ta, quá dễ gây thù.”

Thích Tự vỗ vỗ vai hắn: “Anh vất vả rồi.”

“…Cũng không có gì.” Diệp Khâm Như lại còn thêm một câu, “Kĩ thuật của anh ta đúng là rất được, cho nên tôi nhịn.”

Thích Tự khoát khoát tay với đối phương: “Tôi về nhà cái đã, bàn xem ba tôi định xử lí vụ cổ đông kia thế nào, anh có việc thì đi đi, không cần tiễn.”

****

Tô Cánh: “Tên cẩu Phó Diên Thăng kia đâu rồi? Tôi đúng là bị phu thê hai người lừa thảm!”

Diệp Khâm Như: (bỏ-chạy.jpg)

Tô Cánh: “Còn cả cậu nữa! Đừng có mà đánh bài chuồn với tôi! Cậu là VIP có 2 triệu người theo đuổi cơ mà, mau nghĩ cách cho tôi đi! Không nghĩ ra? Cái đệch, 2 triệu fan của cậu đều là giả hết à!” (T/N: tài khoản Weibo được chứng thực VIP với 2 triệu followers)

Diệp Khâm Như (nghiến răng nghiến lợi): “Kĩ thuật anh tốt nên tôi nhịn.”

vtrans by xiandzg


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.