Đọc truyện Phúc Hắc Quyết Đấu – Chương 152: Chiến đội Dã Thảo
Hai người hẹn nhau ở một quán cafe, hai năm không gặp, Tiêu Dã đã trưởng thành lên không ít, nhưng nhìn thấy Thích Tự thì vẫn ngại ngùng như trước đây. Chưa kể không biết có phải do có việc muốn nhờ hay không, mà trông cậu chàng có vẻ căng thẳng, hai tay đặt trên gối ngồi đối diện Thích Tự, ấp a ấp úng mãi không vào được chủ đề chính.
Thích Tự bèn mở lời: “Anh cũng biết chút ít về tình huống của các cậu rồi, có nguyện vọng gì thì cứ nói thẳng ra.”
Lúc này Tiêu Dã mới mạnh dạn kể, cậu vẫn còn 1 năm 3 tháng kí kết nữa với Tư Hàng, mà bây giờ Hàng Phàm gặp chuyện, không trả nổi lương cho bọn họ, tuyển thủ trong đội đều nhao nhao đòi công ti chấm dứt hợp đồng trước thời hạn, có điều nếu giải quyết qua tố tụng thì sẽ mất ít nhất năm rưỡi, trong khi nhà họ Tư đang còn chẳng cáng nổi chính mình, bọn họ sợ rằng rốt cục cũng không lấy được cả tiền bồi thường.
Một năm với tuyển thủ eSports không giống một năm trong các ngành khác, chẳng ai muốn bị lãng phí như vậy, nghe nói Lâm Hoán ngỏ ý thu mua trọn đội, không ít người vui mừng khôn xiết, nhưng Tiêu Dã lại tuyệt nhiên không bằng lòng.
Thích Tự có phần ngạc nhiên, cứ tưởng chỉ dạng thiếu suy nghĩ như Tư Hàng mới không hiểu được tình hình hiện nay, mà không ngờ lần này phe hắn còn có cả Tiêu Dã.
Thích Tự hỏi: “Nghe bảo câu lạc bộ bên Lâm Hoán có thực lực mạnh nhất game này của các cậu mà, sao lại không muốn sang?”
Tiêu Dã siết chặt nắm tay, có phần kích động: “LAS chính là đối thủ sống còn của bọn em, sang đó thì cũng như tù binh bại trận, trong đội có người bằng lòng vứt bỏ sĩ diện, nhưng em không làm được, chưa kể Phương Đình ngứa mắt với em lâu lắm rồi…”
Thích Tự ngắt lời: “Phương Đình là ai?”
Tiêu Dã: “Phương Đình là đội trưởng của LAS, LAS là câu lạc bộ của Lâm Hoán…”
Thích Tự: “À, cậu nói tiếp đi.”
Tiêu Dã: “Nghe nói Lâm Hoán đối đãi với Phương Đình như người nhà, có khi mua em sang chỉ để không, hoặc cho làm dự bị cũng nên. Một núi không thể có hai hổ, tới đó rồi ngày nào cũng phải e dè khép nép với Phương Đình, thì thà giết em luôn còn hơn!”
Thích Tự: “…”
Nghe Tiêu Dã kể thêm một vài giai thoại nữa về ân oán với LAS, Thích Tự cũng không khỏi sửng sờ, rốt cục hỏi: “Vậy giờ cậu định thế nào?”
Tiêu Dã gạt đi vẻ hung hăng trong mắt, nói: “Anh Tự, anh còn nhớ cuộc nói chuyện của chúng ta ở Seattle hồi 2 năm trước chứ…”
Thích Tự hiểu ra: “Cậu muốn thành lập chiến đội của riêng mình?”
Tiêu Dã lại lộ ra vẻ ngại ngùng: “Vâng, em chưa bao giờ từ bỏ ý định này, vẫn luôn giữ liên lạc với các đồng đội cũ, mấy năm nay cũng tích góp được ít tiền ở chỗ Tư Hàng, định chờ năm sau hết hạn hợp đồng thì sẽ ra riêng, thành lập tổ đội của chính mình. Em còn bàn chuyện này với cả anh Hàng, anh ấy cũng có dự định bán công ti trong vòng một năm tới nên không ngại để em đi, chỉ là không ai ngờ chuyện lại thành ra như hiện nay… Đến đây rồi thì em cũng không dài dòng nữa, lúc ấy anh đã bảo, nếu 3 năm sau vẫn có ý định này thì hãy đưa chiến đội của mình đến gặp anh, tuy bây giờ còn sớm 1 năm, nhưng em muốn đánh cược một lần… Anh Hàng cũng bảo, chỉ cần không phải Lâm Hoán thì anh ấy sẵn sàng đồng ý cho em đi.”
Tư Hàng đồng ý, nhưng những người đang phải thu dọn cục diện rối rắm của nhà họ Tư thay hắn thì không, bởi vì 1 năm hợp đồng với Tiêu Dã vẫn có thể bán đi được. Nếu muốn kết thúc trước thời hạn, không những Tiêu Dã sẽ phải bỏ tiền chuộc thân, mà còn bị đòi bồi thường vì tội vi phạm hợp đồng, nếu trả thì hết tiền thành lập chiến đội, nhưng chờ một năm nữa lại thiệt nhiều hơn được, chẳng vì tiến thoái lưỡng nan thì lúc này Tiêu Dã cũng không muốn phiền đến Thích Tự.
Thích Tự nghe giãi bày một hồi, rốt cục hiểu ra Tiêu Dã không chỉ mong mình được mua lại, mà còn hi vọng hắn có thể đầu tư cho chiến đội mà thanh niên này muốn thành lập.
Có điều Thích Tự không phải Tư Hàng, không thể bồng bột đưa ra quyết định cảm tính như thế, chưa kể Tiêu Dã đơn thuần là một người chơi eSports, hắn lo đối phương chỉ muốn thành lập tổ đội vì kích động nhất thời, chứ cũng không biết vận hành kinh doanh ra sao.
Thích Tự từ tốn nói: “Tiêu Dã, phải nói thật là chính nhà anh cũng đang bị ảnh hưởng bởi sự vụ vừa rồi, tình hình tài chính của tập đoàn eo hẹp đủ đường, các dự án đầu tư đều treo hết, theo lệnh chủ tịch thì trong vòng nửa năm tới tất cả nguồn tiền dữ trữ chỉ được dành để duy trì giá cổ phiếu mà thôi. Với tư cách bạn bè thì anh rất muốn giúp, nhưng nếu cậu muốn xin đầu tư thì phải nhìn từ cương vị một người làm ăn, mà đã là người làm ăn thì anh không thể nào đồng ý với một vụ mua bán thua thiệt…”
Tiêu Dã: “…”
Thích Tự nhấp một ngụm cafe, lại nhìn thẳng về phía đối phương, uyển chuyển nói: “Thế này đi, cho cậu ba ngày, về bàn bạc với team rồi vạch ra một dự thảo cụ thể cho anh, từ kế hoạch, thành viên, hình thức mang về lợi nhuận đến cả thực trạng và tương lai phát triển của trò chơi này. Đến lúc đấy anh sẽ tìm chuyên viên đánh giá, nếu xác định có thể thực hiện được, anh đồng ý bỏ tiền đầu tư cho các cậu thông qua Sơn Vũ, nhưng nếu rủi ro quá cao, cùng lắm thì anh chỉ có thể đi nói chuyện với Tư Hàng, làm sao lấy được cho cậu mức giá thoát hợp đồng thấp nhất mà thôi. Thấy sao?”
Nghe Thích Tự nói vậy, ánh mắt ảm đạm của Tiêu Dã cũng lập tức sáng bừng với vẻ cảm kích. Thanh niên gật đầu lia lịa đáp lại: “Vâng, em sẽ đi làm luôn!”
Sau cuộc gặp mặt với Tiêu Dã, Thích Tự lại gọi điện cho Tư Hàng, kể chuyện Tiêu Dã đến tìm mình. Dù gì thanh niên này vẫn đang là người của Hàng Phàm, có làm theo phương án nào mà Thích Tự vừa đề ra cũng không thể vượt mặt Tư Hàng được.
Biết Thích Tự đồng ý ra tay giúp đỡ, Tư Hàng còn vui đến phát khóc, bởi vì hôm trước vừa gọi điện nhờ cậy đã bị Thích Tự từ chối thẳng thừng, với lí do là không hiểu eSports.
Thích Tự nói: “Cậu đừng vội mừng, anh chỉ đồng ý giúp mình Tiêu Dã, mà còn phải xem xem kế hoạch của cậu ấy thế nào rồi mới quyết định, chứ không hỗ trợ được toàn thể FTD cho cậu đâu, cục diện rối rắm đó của cậu chắc cũng chỉ mình Lâm Hoán đại gia mới tình nguyện mua trọn gói thôi.”
Tư Hàng nói: “Chỉ cần Tiêu Dã không tới LAS thì sao cũng được!”
Thích Tự nghiêm túc nói: “Tư Hàng, cậu cũng phải trưởng thành chút đi, ba với anh nhọc lòng để cậu tránh xa việc làm ăn nên mới bảo vệ được cho cậu bình an vô sự đấy, thế mà giờ này cậu vẫn lo tranh đấu trong giới game vì thể diện à?”
Tư Hàng im im hai giây lại bắt đầu ư ử.
Thích Tự cũng đến đau đầu: “Đừng khóc nữa, đàn ông đàn ang mà suốt ngày sướt mướt thì còn ra thể thống gì? Tốt hơn hết từ giờ cậu nên lo mà đi theo luật sư Duẫn để hiểu thêm về tình hình nhà mình đi, không hiểu thì hỏi, không biết thì học, còn hèn nhát lười biếng thế này nữa thì đừng nhìn mặt anh!”
Tư Hàng nghẹn ngào cầu xin: “Em học, em học mà, đừng bỏ em nốt, giờ em chỉ còn mình anh là bạn thôi…”
Thích Tự chán nản dập máy.
Được cho ba ngày, nhưng chỉ sau một đêm là team của Tiêu Dã đã làm xong kế hoạch thành lập chiến đội. Tiêu Dã nhắn hỏi Thích Tự rảnh khi nào thì sẽ dẫn đội đến gặp mặt luôn.
Trưa hôm ấy Thích Tự đến Phong Mậu tìm Phó Diên Thăng đi ăn cơm, tiện thể kể luôn về chuyện này. Phó Diên Thăng nghe xong cũng khó tin: “Lúc này mà cậu còn định đầu tư vào một chiến đội chơi game ấy hả?”
Thích Tự thở dài: “Hồi 2 năm trước ở Seattle, nghe Tiêu Dã kể về quá khứ của mình xong tôi mới kích động đưa ra hứa hẹn. Biết là thời điểm này không thích hợp cho lắm, nhưng cậu ấy đã đến nhờ vả, tôi cũng không thể coi như chưa từng nói gì… Tôi bảo cậu ấy lên phương án cụ thể, có gì anh đánh giá giúp xem, nếu thấy không ổn thì thôi.”
Phó Diên Thăng nhìn hắn cười, lắc đầu nói: “Đúng là chỉ có người chân thành như cậu mới ôm việc này vào người thôi.”
Hai chữ “chân thành” còn được nhấn nhá chậm lại, rõ ý trêu chọc.
Thích Tự nhíu mày: “Anh không muốn giúp?”
Phó Diên Thăng gắp cho hắn một miếng cá, tranh thủ rướn người tới gần, thấp giọng nói: “Vợ đã muốn làm, sao mà không giúp cho được?”
Thích Tự cầm đũa ngẩn ngơ, một giây sau mới kịp phản ứng, trừng mắt với đối phương: “Ai là… vợ anh?” Đang ngoài công cộng, hắn chỉ đành đè lại hai tiếng cuối cùng, thành ra mất sạch khí thế.
Phó Diên Thăng nhếch miệng cười, bảo: “Gọi mấy cậu ấy đến đây đi.”
Thích Tự bất giác đánh mắt nhìn đến chuỗi hạt trên cổ tay Phó Diên Thăng, hỏi: “Hứa Kính còn đang ở công ti không?”
“Còn.” Phó Diên Thăng nhướng một bên mày, “Nếu cậu không muốn đụng mặt, thì hẹn bọn họ sau 7h tối, hoặc chờ thêm vài ngày nữa đi, hết thứ 6 tuần này là anh ta chính thức nghỉ rồi.”
Thích Tự nghĩ nghĩ, lại ngập ngừng hỏi: “Anh ấy có nói sắp tới dự định đi đâu không?”
Phó Diên Thăng: “Không nói.”
Thích Tự không hỏi thêm nữa, chỉ gửi tin nhắn cho Tiêu Dã, hẹn đối phương 7h30 tối nay dẫn người đến quán cafe tầng một Phong Mậu.
Chiều đến hắn quay về bộ Công nghệ ở Tư Nguyên, giải quyết xong một vài sự vụ, thấy gần đến giờ thì bảo Vương Mãnh đưa mình đi.
7h15, nhóm Tiêu Dã đã có mặt ở quán cafe, tổng cộng 7 người, Thích Tự nhìn một vòng thì đều là các thanh niên 17 18 tuổi, lớn nhất cũng không quá 20.
Tiêu Dã đứng dậy nói: “Anh Tự, đây là các huynh đ—… à không, là thành viên tương lai của đội em.” Sau đó quay ra giới thiệu Thích Tự với mấy người anh em, “Đây là ông chủ tương lai—ừm, hi vọng thế.”
Cả nhóm nhao nhao cung kính “Chào anh Tự” “Chào ông chủ”, sau đó lần lượt giới thiệu về bản thân mình, thanh niên lớn tuổi nhất tên Bách Thảo, người cao dong dỏng, trông chững chạc nhất trong 7 người, nhưng khi đối diện với Thích Tự cũng khỏi căng thăng khép nép.
Thích Tự trông thấy một cậu nhóc gói lại chiếc burger đang ăn dở, mới quan tâm hỏi: “Mấy đứa chưa ăn à?”
Bách Thảo vội nói: “Dạ rồi, bọn em mua McDonald”s lúc ở bến tàu.”
Thích Tự ngạc nhiên: “Các cậu đều đến từ nơi khác?”
Tiêu Dã giải thích: “Mấy cậu ấy không ở Hải Thành anh ạ, chiều nay mới mua vé tàu từ thành phố N tới.”
Thích Tự gật gù, từ tốn nói: “Vậy lên họp thôi.”
Cả hội đi thang máy lên tầng, Phó Diên Thăng nghe nói người đã đến mới ra khỏi văn phòng, cùng vào phòng họp.
Chờ tất cả yên vị, mấy thanh niên cũng mở Powerpoint vào đề luôn.
Trợ lí hỗ trợ mở máy chiếu lên, màn hình lập tức hiện ra trang chiếu đầu tiên với dòng tiêu đề màu xanh—”Kế hoạch thành lập chiến đội Dã Thảo”.
…
Một tiếng sau, Thích Tự tiễn nhóm Tiêu Dã ra khỏi Sơn Vũ, nói: “Mấy đứa về trước đi, anh với quản lí Phó sẽ bàn thêm về dự án này, có kết quả rồi anh báo.”
Tiêu Dã lên tiếng đáp lại, đến tận khi cửa thang máy dần đóng, các thanh niên vẫn còn nhìn về phía Thích Tự đầy trông mong.
Thích Tự thở dài, quay lại phòng họp thì thấy Phó Diên Thăng vẫn đang cau mày rà lại từng trang trong bài thuyết trình vừa rồi.
“Anh thấy sao?” Ngay chính Thích Tự cũng không có lòng tin.
Phó Diên Thăng cười khẽ, bảo: “Tiêu Dã mà không phải một tuyển thủ hot trong giới eSports này, thì tôi đã nghi bọn họ chính là một gánh xiếc lừa đảo rồi.”
Thích Tự: “…”
Phó Diên Thăng liếc mắt nhìn hắn: “Không đành lòng đúng không?”
Nhớ đến cảnh đứa nhóc kia gói lại burger, cùng ánh mắt cả hội trước khi rời đi, Thích Tự thấp giọng nói: “Cảm giác mấy đứa nó cũng nhọc.” Nói đoạn, lại ra vẻ bình tĩnh, “Nhưng anh đừng để ý tôi nghĩ gì, thấy sao nói vậy là được.”
****
Tiêu Dã: “Đây là ông chủ tương lai của chúng ta!”
Chiến đội Dã Thảo: “Ông chủ uy quyền, ông chủ rộng rãi, ông chủ phát tài!”
Thích Tự: “…”
Bách Thảo: “Thích tổng! Chỉ cần anh đồng ý đầu tư, về sau bọn em nhất định sẽ chỉnh chết cẩu tiện nhân Lâm Hoán kia giúp anh!”
–
vtrans by xiandzg
T/N: T biết tỏng rồi nhớ… Phải chấp niệm mà em nói hôm qua là về làm dâu nhà họ Phó không mà cứ nhìn chuỗi hạt của Thầy quài vậy Cá??? ( “_ゝ”)