Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 142: Đồng lòng ủng hộ


Đọc truyện Phúc Hắc Quyết Đấu – Chương 142: Đồng lòng ủng hộ

5h30 sáng, báo thức đổ chuông.

Thích Tự mới ngủ được bốn tiếng chậm chạp thò một tay từ trong chăn ra, nhắm mắt nhấn tắt chuông báo, sau đó lại chui về vòng ôm của Phó Diên Thăng.

Nửa phút sau, hắn mới mơ màng hỏi: “Chuyến của anh mấy giờ?”

“…9h” Âm giọng trầm thấp của người truyền vào tai Thích Tự cùng một nụ hôn bên mai.

“9h!?” Thích Tự đột nhiên bừng tỉnh.

Phó Diên Thăng hơi sửng sốt, tựa hồ cũng hiểu ra: “Cùng chuyến với cậu à?”

Từ New York bay thẳng về Hải Thành vốn không nhiều chuyến, Thích Tự lại cầm điện thoại lên, mở tin nhắn nhận được hồi tối qua ra, nhìn chằm chằm vào số hiệu, “UA8X?”

Phó Diên Thăng: “Ừm…”

Thích Tự thầm mắng một tiếng, hỏi: “Anh ngồi khoang nào?”

Phó Diên Thăng: “Thương gia.”

Thích Tự thở phào một hơi: “May, thư kí Hà đặt cho nhà tôi khoang Hạng nhất…”

Đang định rời giường, Phó Diên Thăng lại kéo hắn về, hôn một cái chào sáng xong mới chịu buông ra, nói: “Không sao đâu, thời gian lên boong của chúng ta khác nhau.”

Máy bay đi quốc tế rất lớn, khoang Hạng nhất với Thương gia không cùng tầng, chỉ cần chú ý tránh thì chưa chắc đã đụng mặt được.

Thích Tự cười bảo: “Có khác gì yêu đương vụng trộm đâu…”

Phó Diên Thăng bất mãn: “Lại chả vì cậu không muốn đưa tôi ra ánh sáng à?”

Thích Tự: “Tôi đưa ra rồi anh dám xuất hiện trước mặt ba tôi không?”

Phó Diên Thăng hỏi ngược lại: “Sao không?”

Thích Tự nghẹn họng, tim đã mềm xèo, nhưng lại chưa muốn cho Phó Diên Thăng nếm ngọt sớm thế, bèn quay người qua chỗ khác, cười khẩy mắng một câu: “Được voi đòi tiên…”

Phó Diên Thăng nhìn Thích Tự xuống giường mặc đồ không chớp mắt, một tay chống đầu: “Nhưng vẫn phải nghĩ một lí do phòng hờ mới được, nhỡ chạm mặt thì giải thích sao?”

Thích Tự: “Anh lừa người giỏi thế cơ mà? Còn hỏi tôi làm gì?”

Phó Diên Thăng: “…”

Phó Diên Thăng: “Cậu không chịu quân sư, thì đến lúc đấy tôi nói thật nhé?”

“Nói thật?” Thích Tự vừa cài tay áo vừa quay ra nhìn đối phương, “Anh định nói thế nào?”

Phó Diên Thăng nhướng một bên mày: “Nói tôi quá nhớ cậu, cho nên bay sang để ngủ với cậu.”


Thích Tự đang cài cúc quần, nghe vậy giơ tay cầm thắt lưng lên làm bộ chuẩn bị quất xuống, Phó Diên Thăng vội kéo chăn lên chắn, bật ra một tiếng cười trầm trầm.

Nhớ lại diễn biến trên giường tối qua ra sao, âm giọng trầm thấp quyến rũ của Phó Diên Thăng vang lên từ phía sau mình thế nào, Thích Tự đã bắt đầu thấy hai tai nóng rực.

Hắn thắt lưng xong quay đi: “Tôi về trước đây, có gì tối Wechat.”

Thích Tự nhanh chóng về nhà, gặp Anne đã đang tất bật trong phòng bếp.

Hắn khẽ bước lên tầng, vào phòng rồi đi tắm rửa qua.

Lâu ngày mới gặp lại, tối qua Phó Diên Thăng liên tục đòi hắn như ăn mãi không no, hắn thì thả phanh quá đà, rốt cục bây giờ làm gì cũng thấy lưng tê tê khó chịu.

Nghĩ thấy lát còn phải ngồi máy bay, Thích Tự bèn đổi sang quần áo rộng rãi mềm mại hơn, xong xuôi nhìn giờ đã là 6h30.

Hắn vội vàng thu xếp một ít đồ đạc mang theo rồi ra ngoài, không ngờ vừa mở cửa phòng đã thấy Thích Phong với Lăng Khả cũng đang đẩy hành lí.

Thích Tự ngạc nhiên: “Hai đứa cũng về à?”

Thích Phong: “Mẹ bảo nay mọi người về hết rồi còn đâu, em với Lăng Khả cũng không quen bên này, ở lại làm gì…”

Thích Tự: “Tiện sang rồi thì sao không đưa Lăng Khả đi cả các thành phố khác mà chơi.”

Thích Phong: “Thôi, nửa tháng này chơi vui đủ rồi, nghe mẹ bảo công ti của ba gặp vấn đề gì đó, nên mọi người mới phải về gấp thế phải không?”

Thích Tự: “Ừm…”

Thích Phong gãi gãi đầu: “Đã là người một nhà, nhà xảy ra chuyện thì em với Lăng Khả cũng nào có tâm trạng chơi bời nữa, về cùng nhỡ đâu còn giúp được gì.”

Thích Tự: “Em không hiểu mấy chuyện đó thì giúp thế nào được?”

“Đợt hè năm ngoái em còn đi làm thay anh cả chục ngày mà, thế chả tính là giúp à?” Thích Phong không phục bắt bẻ, “Kể cả không giúp được, thì bọn em vẫn có thể ủng hộ về mặt tinh thần chứ!”

Thích Tự: “…”

Ba người cùng nhau xuống nhà, trông thấy Thích Nguyên Thành và Khương Oánh đã đang dùng bữa trên bàn ăn.

Khương Oánh liếc nhìn Thích Tự nhưng không nói gì, chỉ kêu ba đứa ngồi xuống ăn sáng, biểu hiện tự nhiên như thể không hề biết hắn vừa qua đêm bên ngoài.

Sắc mặt Thích Nguyên Thành không tốt cho lắm, nhìn đã thấy nặng nề đầy tâm sự, song vì Thích Phong và Lăng Khả cũng có mặt nên không nói gì trên bàn ăn.

Sau một bữa lót dạ, đúng 7h cả nhà khởi hành ra sân bay, đến nơi lại hội họp với mấy trợ lí thân cận của Thích Nguyên Thành.

Thư kí Hà hỏi hộ chiếu của bọn họ để đi in vé, đến Thích Phong và Lăng Khả lại nói: “Vé tôi đặt cho hai cậu là hạng Thương gia, lát đi theo tôi nhé.”

Thích Tự đang nhắn tin với Phó Diên Thăng, nghe vậy lập tức đi tới: “Khoan đã, thư kí Hà, ba người đều ngồi hạng Thương gia à?”

Thư kí Hà giải thích: “Đúng vậy, tối qua đặt sát quá nên chỉ còn đúng ba ghế Hạng nhất cho cậu, chủ tịch Thích với MC Khương.”


Thích Tự nắm tay đặt trước môi, hắng giọng bảo: “Anh đổi vé với tôi đi, lát tôi ngồi với hai em.”

Thư kí Hà: “Err, vậy cũng được…”

Thích Tự nói xong lại lảng sang một bên, ráng nén kích động trong lòng nhắn cho Phó Diên Thăng một tin: “Em trai tôi về cùng, hai đứa nó ngồi hạng Thương gia, tôi vừa đổi vé với thư kí Hà, có khi lát nữa sẽ gặp anh đấy.”

Phó Diên Thăng: “…Tôi thấy nhà cậu rồi.”

Thích Tự: “Anh đang ở đâu?”

Phó Diên Thăng: “Quán cafe hướng 5h.”

Thích Tự quay lại, trông thấy Phó Diên Thăng ngồi cạnh cửa sổ trong COSTA đang nhìn mình qua cửa kính. Hắn vội vàng tránh mắt đi, ngực đập thình thịch, đúng là yêu đương vụng trộm có khác…

Thích Tự: “Anh làm thủ tục chưa? Ngồi ghế nào?”

Phó Diên Thăng: “BC-24E.”

Sau đó còn gửi kèm một bức ảnh chụp boarding card của mình.

Thích Tự gửi tin nhắn cho thư kí Hà: “Phiền anh xem giúp bọn tôi vị trí gần 24E, nhờ nhân viên lấy được ghế quanh đó thì tốt.”

Thư kí Hà: “Được.”

Thích Tự thở phào một hơi, siết tay thành nắm đấm, tự nhủ thời khắc kiểm nghiệm tình cảm anh em đến rồi!

Hắn nhìn về phía Thích Phong, nghiêm túc gọi: “Thích Phong.”

Thích Phong căng thẳng đáp lại: “Sao vậy anh?” Bình thường anh hắn toàn gọi “Tiểu Phong”, rất ít khi gọi cả tên như thế, trường hợp này nếu không phải có chuyện quan trọng thì chính là muốn đánh nhau…

Thích Tự: “Lát lên máy bay mà gặp ai cũng không được chuyện bé xé ra to biết chưa.”

Thích Phong không hiểu mô tê gì, lên máy bay còn gặp ai quen sao?

Nhận vé, kiểm tra an ninh rồi qua hải quan xong, rốt cục 8h30 cũng lên máy bay. Thích Phong đi cùng Lăng Khả theo anh hai đến khoang Thương gia, tìm tới chỗ của mình, sau đó thư thái ngồi xuống.

Hai người ba hoa với nhau một hồi, đến khi chuẩn bị đóng cửa lên tàu bay, Thích Phong mới hỏi: “Anh, mình bay mất mấy tiếng vậy?”

Thích Tự bồn chồn liếc ra cửa lên máy bay: “Khoảng 15 tiếng.”

Thích Phong ngả người ra ghế ngáp một cái, lười biếng nói: “Được ngủ bù rồi…”

Liếc chỗ cạnh Thích Tự vẫn không có ai, hắn còn đang định hỏi ghế đó trống à, chẳng ngờ vừa ngẩng lên đã thấy một người đàn ông cao ráo chân dài, tướng tá nhã nhặn thư sinh xuất hiện trước mặt.


Thích Phong trợn mắt, chỉ biết ngơ ngác “ơ” một tiếng, cơn buồn ngủ cũng nhanh chóng biến sạch.

Phó Diên Thăng cất lời chào hỏi: “Hey.”

Tám mắt nhìn nhau, kinh ngạc một hồi, mất mấy giây sau, Thích Phong mới phun ra được một lời: “Anh Phó!!”

Phó Diên Thăng cười nhẹ, cất hành lí xách tay lên cabin phía trên rồi ung dung ngồi xuống cạnh Thích Tự.

Thích Phong lập tức quay sang Lăng Khả làm mấy lần khẩu hình ĐM để thể hiện nội tâm chấn động của mình, sau đó mới quay lại phía anh hai: “Anh, anh Phó đến đây từ bao giờ vậy?”

Thích Tự: “Sáng hôm qua.”

Thích Phong hỏi Phó Diên Thăng: “Anh cũng sang mà sao còn phải nhờ em tặng quà?”

Phó Diên Thăng liếc mắt nhìn Thích Tự: “Sợ anh cậu không chịu gặp mặt.”

Thích Tự: “…”

Thích Phong tò mò hỏi: “Ủa thế rốt cục quà là gì vậy anh?”

Phó Diên Thăng & Thích Tự: “…”

Thích Tự: “Tưởng em buồn ngủ mà? Sao nhiều vấn đề thế?”

Thích Phong ngại ngùng cười cười: “He he, hỏi chút thôi mà… Thế ba mẹ có biết anh Phó qua đây không?”

Thích Tự: “Mẹ biết, ba thì không.”

“Ò, mẹ biết à…” Thích Phong vô thức nhắc lại một lần, sau đó mới kinh hãi nói, “Hả? Mẹ biết!?”

“Chỉ biết anh ấy sang đây thôi.” Thích Tự không nhịn được mà nói, “Em còn chuyện gì nữa không?”

Thích Phong ghé lại gần anh hắn, thì thầm như gián điệp: “Thế tức là hai anh định… giấu ba hả?”

Thích Tự liếc mắt nhìn hắn: “Sao bảo ủng hộ về mặt tinh thần?”

Thích Phong nhanh chóng tỉnh ngộ, vội giơ tay thề: “Em ủng hộ! Em ủng hộ!” Sau đó còn cầm cả tay Lăng Khả giơ lên, “Đồng lòng ủng hộ! Tuyệt đối không khai!”

Lăng Khả: “…”

Đuổi được em trai xong, Thích Tự mới thở dài một hơi, lại quay ra hỏi Phó Diên Thăng: “Ăn gì chưa?”

Phó Diên Thăng: “Chưa, mới uống ít cafe, lát máy bay cũng có đồ ăn rồi.”

Thích Tự: “Tối qua Diệp Khâm Như có gọi, tôi còn chưa gọi lại.”

Phó Diên Thăng: “Chắc báo vụ nhà họ Tư thôi, sáng nay tôi điện cho anh ta từ lúc ở khách sạn rồi. Trước mắt chuyện này sẽ không ảnh hưởng mấy đến bộ phận Công nghệ.”

Thích Tự: “Sao lại thế?”

Phó Diên Thăng: “Sau khi thu mua Liên Tú, bộ Công nghệ đã đầu tư một khoản cho R&D với Marketing, chí ít cũng sẽ gắng gượng được 3-6 tháng. Nếu không có gì bất ngờ thì chỉ cần 3 tháng là tình hình ổn lại rồi.”

Thích Tự chợt nhớ ra mình còn chưa nói cho Phó Diên Thăng một chuyện, vội bảo: “À này, Chương Thừa Tuyên nói với tôi, tháng 8 năm nay Phi Á định hợp tác với Hồng Trang để ra mắt nền tảng thời trang của bọn họ đấy.”

Phó Diên Thăng nhíu mày: “Phi Á với Hồng Trang?”


Thích Tự: “Ừ.”

Phó Diên Thăng: “Sao cậu không nói sớm?”

Thích Tự: “Tôi cũng mới biết hai tuần trước thôi.”

Phó Diên Thăng thoáng trầm ngâm rồi nói: “Bao giờ về nhớ bàn lại với Diệp Khâm Như.”

Thích Tự nghĩ nghĩ, lại nói: “Tôi còn nhắn tin cho Tô Cánh nữa, bày tỏ hi vọng anh ta có thể về tập đoàn Tư Nguyên chúng ta.”

Phó Diên Thăng ngạc nhiên: “Cậu muốn cướp người về?”

Thích Tự: “Ừm, nhưng anh ta vẫn chưa nhắn lại.”

Phó Diên Thăng gật gù: “Anh ta mà về thì quả sẽ là một trợ lực rất lớn cho Tư Nguyên các cậu.”

Thích Tự nghe Phó Diên Thăng nói “Tư Nguyên các cậu” mà trong lòng gai gai, cảm thấy đối phương rõ ràng còn chưa đi mà đã bắt đầu tự coi mình là người ngoài.

Hắn trầm mặc một lát, hỏi: “Anh có biện pháp gì để lôi kéo anh ta về không?”

Phó Diên Thăng: “Cậu muốn để tôi đi đàm phán à?”

“Anh khéo miệng hơn tôi mà.” Thích Tự ngừng lại một chút mới nói tiếp, “Buổi đầu gặp mặt hôm ấy, anh chưa có cơ hội trò chuyện với người kia, đến lúc ăn cũng không thể hiện gì nhiều… thật ra là muốn tạo cơ hội cho tôi rèn luyện phải không?”

Phó Diên Thăng cười cười, cầm tay hắn nói: “Bao giờ về tôi sẽ thử xem.”

Thích Tự hơi phản kháng, nhưng không giằng ra, thấy không ai để ý nên cũng để yên cho Phó Diên Thăng nắm lấy.

Chẳng qua hắn không biết, Thích Phong vờ như đã nhìn đi chỗ khác thực chất vẫn đang tia hai người anh từ khóe mắt, trông thấy cảnh này thì lại quay sang Lăng Khả làm khẩu hình ĐM liên tục, kích động như thể anh hai đang đang comeout ngay tại chỗ.

****

Thích Phong: “Anh này, em có một vấn đề không biết có nên hỏi ra không?”

Thích Tự: “?”

Thích Phong: “Rốt cục giữa anh với anh Phó thì ai—”

Thích Tự: “Ngậm miệng! Xử em giờ!… Cả Lăng Khả nữa!”

Thích Phong: “Ha ha ha ha ha!”

vtrans by xiandzg

T/N:

Cao lãnh phúc hắc nhìn như 1 thật ra là ngạo kiều dụ 0, Đệ đệ ngốc manh nhìn như 0 thế mà là 1 chả chê chỗ nào =)))

Hình như lâu lắm rồi mới về vibe dịu dịu ngọt ngọt thế này, cầu phát huy hụ hụ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.