Đọc truyện Phúc Hắc Quyết Đấu – Chương 138: Công ti lên sàn
Chưa đến 9h, xe của ba cha con đã tới điểm tổ chức hôn lễ, cổng hoa và bàn ghế cho tiệc trưa đã được bày biện xong xuôi trong sân vườn.
Tấm thảm màu vàng kim trải dọc một đường vào tận sân khấu sâu trong nhà thờ, mấy hàng ghế dài trắng bên dưới đều đã được sắp xếp ổn thỏa, chỉ còn chờ khách vào ngồi.
Các nhân viên đang bận bịu kiểm tra lại các trang thiết bị lần cuối cùng, người phụ trách vừa trông thấy Thích Nguyên Thành thì lập tức chạy ra trao đổi về tiến trình cụ thể của đám cưới.
Chẳng bao lâu sau, khách mời của đám cưới cũng rục rịch xuất hiện.
Thích Tự dẫn Thích Phong ra khu vực tiếp đón, gần 10h có nhân viên tới thông báo rằng xe hoa của cô dâu đã đến bên ngoài, hai người có thể quay vào đứng với Thích Nguyên Thành được rồi.
Thích Phong chỉnh lại cổ áo mình, nhỏ giọng nói: “Ôi, sắp tới rồi sắp tới rồi, em căng thẳng quá đi…”
Thích Tự liếc mắt: “Người cần căng thẳng phải là ba chứ em căng cái gì?”
Thích Phong ngơ ngác: “Nhưng mà Lăng Khả sắp tới rồi…”
Thích Tự: “…”
10h10, Khương Oánh xuất hiện trong bộ váy lụa trắng cùng với Lăng Khả ở cổng lễ đường, mọi người đồng loạt vỗ tay rào rào, giai điệu lãng mạn cho hôn lễ cũng cùng lúc vang lên.
Thích Tự và Thích Phong mỗi người đứng một bên cạnh ba, nhìn mẹ đang chậm rãi bước đến đây.
Thích Nguyên Thành vững vàng đón lấy tay Khương Oánh, ôn tồn cảm ơn Lăng Khả một câu rồi hai người quay lên sân khấu.
Thích Tự nhanh chóng dẫn hai em trai xuống chỗ ngồi đã được dành sẵn ngay hàng một, theo dõi buổi lễ của ba mẹ.
Chủ hôn là người bạn lâu năm của Thích Nguyên Thành tên Tề Thế Phong, sơ lược xong hai mươi năm tan hợp của Thích Nguyên Thành và Khương Oánh còn không quên cảm thán về cuộc hôn nhân gương vỡ lại lành này một phen, sau đó mới quay ra Thích Nguyên Thành: “Ông bạn già của tôi, chú rể Thích Nguyên Thành, xin hỏi anh có đồng ý cưới cô Khương Oánh đây một lần nữa, bất luận hoàn cảnh thuận nghịch ra sao, giàu sang hay nghèo hèn, khỏe mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay buồn bã, kể từ hôm nay cho đến mãi sau này đều hứa sẽ yêu thương trân trọng và tuyệt đối không rời đi hay không?”
Thích Nguyên Thành nhìn vợ mình, vừa đeo nhẫn cho đối phương vừa thâm tình nói: “Tôi đồng ý.”
Tề Thế Phong quay sang lặp lại những lời kia với Khương Oánh, cô cũng dịu dàng nhìn Thích Nguyên Thành, nắm chặt tay người kia và đáp lại đầy chân thành: ” Tôi đồng ý.”
Tề Thế Phong nhìn xuống bên dưới: “Tôi xin tuyên bố ông Thích Nguyên Thành và cô Khương Oánh đây chính thức thành hôn, chú rể có thể hôn cô dâu được rồi.”
Bất luận thuận nghịch, giàu sang nghèo hèn… tuyệt không rời đi…
Từ nay cho đến mãi sau này…
—Một lời thề sâu sắc và lãng mạn tới nhường nào.
Nghe những lời này, lại nhìn ba mẹ trìu mến âu yếm trong những tiếng chúc phúc của người thân bạn bè, dĩ nhiên Thích Tự cũng vui lây khi thấy người nhà được hạnh phúc, chỉ là không tài nào gạt đi cảm giác tịch mịch trong lòng.
Ba mẹ có nhau, em trai có Lăng Khả, chỉ mình hắn là chẳng có một ai.
Phó Diên Thăng không ở cạnh, Hứa Kính cũng đã bỏ hắn đi…
Nhưng dù gì hôm nay vẫn là một ngày vui, Thích Tự chỉ đành cười cho qua rồi tận lực nén đi những ủ rũ trong lòng.
Nghi thức kết thúc, khách khứa cũng lần lượt ra khỏi lễ đường, tiến ra khu tiệc buffet ban trưa ngoài sân vườn theo sự chỉ dẫn của người chủ trì.
Lúc đứng dậy, Thích Tự lại thoáng có cảm giác ai đó đang dõi theo mình, cảnh giác quay ra mà chỉ bắt gặp chú Mạnh và Mạnh Văn Huy mặc âu phục.
Trông thấy hắn từ xa, Mạnh Văn Huy còn vẫy vẫy tay chào, cười đến là ngây ngô.
Thích Tự thu lại tầm mắt, nghĩ bụng chắc gần đây mình phát bệnh hoang tưởng rồi cũng nên.
Ba còn khẳng định Phó Diên Thăng đã bị giao nhiệm vụ ở lại trong nước, người kia sao có thể xuất hiện ở đây được…
Mặc dù khách không nhiều, Thích Tự vẫn phải giúp ba tiếp đón người này người kia, đại khái cũng chẳng có lúc nào nghỉ ngơi.
Chủ trì hôn lễ dẫn dàn nhạc chuyên nghiệp ra diễn sống, hết giai điệu lãng mạn này đến giai điệu lãng mạn khác.
Đang trò chuyện với một bác nọ, Thích Tự chợt nghe thấy MC lên tiếng: “Một tin vui nho nhỏ, cậu Thích Phong con trai ngài Thích và cô Khương vừa ngỏ ý dành tặng ba mẹ và các vị khách quý ở đây một khúc dương cầm ngẫu hứng cùng người bạn Lăng Khả, chúng ta cho họ một tràng pháo tay được không nào…”
Thích Tự hơi bất ngờ nhìn lên sân khấu, chỉ thấy em trai và Lăng Khả đã ngồi trước piano, Thích Phong còn vẫy tay với khán giả đầy tự nhiên, sau đó nói vào mic trước đàn: “Cám ơn MC và các anh trai siêu đỉnh của dàn nhạc đã tạo cơ hội cho bọn em, xin dành tặng mọi người một khúc