Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 7: Không Phải Bệnh Nan Y - Là Trúng Độc!


Đọc truyện Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ – Chương 7: Không Phải Bệnh Nan Y – Là Trúng Độc!

Mạc Du Hồng buông tay của Đông Phương Hạo Hiên rồi trèo lên xe, trước khi chui vào trong thì vẫy tay chào tạm biệt:

“Người tốt thúc thúc, tiểu Hồng phải vào xe đưa giấy nợ cho mẫu thân rồi, tạm biệt thúc thúc, lát nữa gặp sau nha.”

Đông Phương Hạo Hiên vẫy tay trở về, muốn nhân lúc rèm được vén lên mà nhìn vào quang cảnh bên trong, đáng tiếc là không kịp. Hắn chỉ có thể tiếc nuối giục ngựa theo sát bên cạnh, câu được câu không cùng Mạc Nhất trò chuyện:

“Không biết nên xưng hô vị công tử này như thế nào nhỉ?”

Mạc Nhất vừa ngồi đánh xe, vừa nói:

“Ta họ Mạc, tên gọi A Nhất.”

Ánh mắt của Đông Phương Hạo Hiên chợt lóe qua một vài suy nghĩ.

Từ cái tên cho thấy, người này quả nhiên là hộ vệ được bồi dưỡng chính quy. Nhưng mà, trên đại lục này có gia tộc họ Mạc sao?

“Mạc công tử, ta có thể biết các vị là từ đâu đến sao?” Đông Phương Hạo Hiên hỏi tiếp.

Mạc Nhất liếc người nam nhân bộ dáng đạm nhiên này một cái, rồi bình thản trả lời:

“Nam Yên quốc.”

Đông Phương Hạo Hiên mím môi, sau đó nghi hoặc hỏi:

“Lúc nãy nghe công tử nói, chủ tử của ngươi muốn đưa con đến Tinh Huyền học viện để báo danh. Nếu ta nhớ không lầm thì ở Nam Yên Quốc cũng có Hoàng Đô học viện. Sao không để đứa nhỏ học ở đó cho gần mà phải lặn lội xa xôi qua đường rừng nguy hiểm như thế này?”

Mạc Nhất sao có thể không nhìn ra được là tên này muốn dò la tin tức của chủ tử nhà mình. Hắn rất khôn khéo mà thở dài một hơi, làm bộ suy ngẫm nhân sinh rồi nói:


“Ai… ngươi cũng biết đấy, đáng thương cho tâm tư nhọc lòng của bậc cha mẹ trong thiên hạ. Ai mà không muốn dành thứ tốt nhất cho con cái của mình. Hoàng Đô học viện rất tốt, nhưng lại không có điều kiện tốt như Tinh Huyền. Hơn nữa, Hoàng Đô chỉ chấp nhận con cái của hoàng tộc mà thôi.”

Đông Phương Hạo Hiên bật cười lắc đầu:

“Là ta suy tính nông cạn rồi.”

Trong lòng suy đoán những người này có thể là Nam Yên hoàng tộc, nhưng qua một câu giải thích, hắn đã đánh mất ý niệm này.

Mạc Nhất đánh roi “chát” vào mông ngựa, rồi cười cười:

“Thiếu chủ của một trong Thập đại gia tộc thì sao có thể là người nông cạn được đây? Đông Phương thiếu chủ quá coi thường mình rồi. Ngươi không biết đấy thôi, ở Nam Yên Quốc, mọi người đều tranh nhau vỡ đầu để được vào Hoàng Đô đấy, chỉ có điều ánh mắt của chủ tử nhà ta cao ngoài sức tưởng tượng, trong lòng chỉ coi trọng mỗi Tinh Huyền.”

Đông Phương Hạo Hiên càng nghe thì càng tò mò về người chủ tử này, khách sáo nói:

“Ta thấy đứa nhỏ này rất thông minh, hơn nữa còn hoạt bát linh động, chắc chắn sẽ được các lão sư của Tinh Huyền chọn trúng.”

Thế gian ai mà chẳng thích nghe lời ngon tiếng ngọt, Mạc Nhất cũng không ngoại lệ, mặc dù biết là lời hỏi đáp khách sáo, nhưng cũng để cho hắn dâng lên cảm giác tự hào.

Con trai con gái của đại tiểu thư thiên tài nhà bọn họ, sao có thể kém hơn mẹ của chúng nó được?

“Vậy phải cảm ơn lời chúc phúc của Đông Phương thiếu chủ rồi!” Mạc Nhất vui vẻ đáp lại.

Người ta thường nói, có qua thì phải có lại, không chỉ có một bên hỏi rồi một bên đáp, nên Mạc Nhất cũng chấn chỉnh tâm thái, điều tra đối tượng sắp sửa cùng chủ tử nhà mình hợp tác:

“Không biết Đông Phương thiếu chủ lần này đến Thiên Nguyệt Thành là vì chuyện gì? Ta nghe người khác nói, từ nhỏ ngài đã sống quen ở thôn trang. Lần này ngài đột nhiên trở về, người ở trà dư tửu hậu đều nói ngài muốn tranh đoạt địa vị, có phải vậy hay không?”

Chưa đợi Đông Phương Hạo Hiên tỏ ý kiến, lão giả Tùng bá cưỡi ngựa bên cạnh đã tức tối đến mức xanh cả mặt, bất bình nói:


“Những người này thật là quá đáng! Địa vị của thiếu chủ ở Đông Phương gia đã chắc như đinh đóng cột, không những là con vợ cả có huyết mạch chính thống, hơn nữa thiên tư hơn người. Cần gì phải cùng ai tranh đoạt, thật là buồn cười.”

Mạc Nhất ngó ánh mắt đầy thâm ý nhìn qua khuôn mặt thoáng chốc buồn rười rượi của Đông Phương Hạo Hiên, thật lòng không muốn rải muối lên vết thương đâu.

Nhưng mà có một vài chuyện, hắn vẫn cần phải làm rõ thay cho chủ tử nhà mình:

“Nhưng mà chuyện của Đông Phương thiếu chủ thì cả thiên hạ này đều biết rõ như lòng bàn tay, chuyện năm xưa huyên náo đến như vậy cơ mà, tuy rằng ngài là con của dòng chính, nhưng phụ thân của ngài lại bỏ phượng hoàng đi theo chim sẻ, mẫu thân ngài tức tối mà tu vi lùi lại, tình cảnh xưa đâu bằng nay. Ngay cả ngài đều bị đưa đi thôn trang dưỡng bệnh là hiểu rồi. Hiện giờ cả cái Đông Phương gia tộc, nổi bật chính thịnh nhất là ai thì ngài cũng biết rõ. Với tình cảnh của ngài, có thể đấu được với người kia sao?”

Đông Phương Hạo Hiên ngẩng đầu, đôi mắt như hồ sâu vực thẳm, chứa đựng nguy hiểm tối tăm, tựa như một con khốn thú bị nhốt trong lòng luôn tìm cách thoát ra ngoài.

“Ngươi muốn nói cái gì?” Đông Phương Hạo Hiên gằn giọng hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm Mạc Nhất, giống như muốn chọc thủng một cái động.

Mạc Nhất giống như không nhìn đến biểu hiện của Đông Phương Hạo Hiên mà tiếp tục luyên thuyên:

“Nếu ta đoán không lầm, lần này ngài trở về, thứ nhất là để tham dự tiệc mừng thọ của Đông Phương gia chủ, mục đích thứ hai là muốn tham gia tranh cử danh ngạch đi cấm địa của Thiên Nguyệt Vương Triều để củng cố địa vị đúng hay không?”

Đông Phương Hạo Hiên trong lòng quả thật giật mình, người này vậy mà lại đoán đúng được tâm tư của hắn, hơn nữa còn hiểu rõ những chuyện mà hắn muốn làm tiếp theo.

Rốt cuộc là trùng hợp vẫn là dự mưu trước?

Hắn theo bản năng nhìn qua cửa sổ xe ngựa, ánh mắt híp lại. Hắn không tin một người hộ vệ mà có thể suy tính đến đường này.

Nghĩ thông suốt, hắn rũ mắt buồn bã, gật đầu thừa nhận:

“Mạc công tử đoán không sai, đó là những việc ta muốn làm. Nhưng, ngoại trừ tham gia tiệc mừng thọ của ông ngoại, thì một tấm thân tàn phế vật như ta, lấy tư cách gì để tranh cử danh ngạch?”


Mạc Nhất chỉ cười hỏi:

“Đông Phương thiếu chủ định nói đến căn bệnh nan y của ngài phải không? Căn bệnh mà khi ngài sử dụng huyền lực thì toàn thân sẽ đau nhức tựa như bị thiên đao vạn quả?”

Đông Phương Hạo Hiên và Tùng Bá đều sửng sốt đến ngây người.

“Ngươi… sao ngươi lại biết?” Tùng bá buộc miệng hỏi, thanh âm cáu gắt vài phần.

Chuyện này là bí mật của Đông Phương Hạo Hiên, nếu để cho người khác biết, chắc chắn sẽ mang đến vô tận nguy hiểm.

Đông Phương Hạo Hiên cũng siết chặt dây cương, toàn thân đều căng thẳng.

Mạc Nhất thấy hai người bọn họ như lâm phải đại địch thì nhướng mi buồn cười:

“Không cần căng thẳng, ta đến là để cứu rỗi, chứ không phải để hại thiếu chủ nhà ngươi. Trên đời làm gì có cái bệnh nan y nào kì quái như thế, thiếu chủ nhà ngươi chỉ trúng độc thôi.”

“Trúng độc?” Đông Phương Hạo Hiên và Tùng bá trăm miệng một lời thốt ra, dáng vẻ kinh ngạc.

Mạc Nhất gật đầu khẳng định: “Đúng vậy, là trúng độc!”

“Làm sao ngươi biết?” Đông Phương Hạo Hiên lại gấp gáp hỏi, ngay cả dáng vẻ phiêu dật đạm nhiên cũng bị quẳng ra sau ót.

Mạc Nhất dáng vẻ bí hiểm cười: “Cái này thì… bí mật nha!”

Hắn làm sao có thể nói cho người ngoài biết được nguyên nhân. Hơn nữa nói cũng không có người tin tưởng.

Người phát hiện ra Đông Phương Hạo Hiên trúng độc, là Mạc Du Hồng… một đứa bé năm tuổi.

Dị năng hệ độc, không phải là để trưng thôi, chỉ cần là khoảng cách gần có độc tính xuất hiện, thì người có dị năng này sẽ cảm ứng được.

Lúc này, Mạc Du Hồng đang nháo cùng mẫu thân của nàng kia kìa. Đòi đi hút độc.


Độc dược đối với người khác là ma quỷ, nhưng đối với Mạc Du Hồng, chẳng khác nào là hương vị thơm ngon có thể cung cấp năng lượng.

Độc càng mạnh thì năng lượng càng nhiều.

Đông Phương Hạo Hiên ánh mắt hiện lên vẻ mong chờ:

“Vậy, độc này của ta có thể giải được sao?”

Mạc Nhất biểu tình nghiêm túc lừa dối:

“Có thể giải được, chỉ cần Đông Phương thiếu chủ trả nổi đại giới!”

Tùng bá hừ lạnh một tiếng, phản bác:

“Chúng ta dựa vào cái gì mà phải tin lời nói của ngươi?”

Đông Phương Hạo Hiên chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt chớp nhoáng, không ai biết hắn suy nghĩ cái gì.

Mạc Nhất không cười lạnh hay khinh thường gì, chỉ lạnh băng mà nói:

“Dựa vào việc, ta là người đầu tiên nhìn ra thiếu chủ nhà ngươi trúng độc. Hơn nữa, độc đã sâu đến tận xương tủy, nếu không trị thì sống không quá hai năm nữa đâu!”

Đông Phương Hạo Hiên ngẩng phắt đầu, gương mặt lộ rõ vẻ kiên quyết:

“Mạc công tử, cho dù tán gia bại sản, ta cũng muốn kéo dài hơi tàn.”

“Tốt, vậy chờ vài ngày nữa thì chủ tử nhà ta sẽ chữa trị cho ngươi.” Mạc Nhất nói.

Nhưng mà, phát hiện độc của Đông Phương Hạo Hiên lại là thành quả ngoài ý muốn.

Tương lai, cây thương này cũng dễ sai khiến hơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.