Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu

Chương 29: Giao thủ 1


Đọc truyện Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu – Chương 29: Giao thủ 1

Phượng Thiên Vũ tiến vào Hoàng Cung, cũng không đi đến cung Phượng Nghi, mà thẳng đến Thánh Điện.

Phượng Thiên Vũ tiến vào Thánh Điện, nhìn chung quanh một hồi, chẳng lẽ Dạ Hiên không có ở đây?

Đột nhiên, một chưởng phong đánh tới, Phượng Thiên Vũ nhạy cảm xoay người né tránh, sau đó đứng thẳng thân thể, nhìn về phía người đánh lén nàng.

Rất hiển nhiên, khi người đánh lén kia nhìn rõ dung mạo của nàng, liền sững sờ, hắn không nghĩ tới là một nữ tử xinh đẹp, hơn nữa còn có thể tránh thoát được công kích của hắn.

“Đánh lén sau lưng người khác không phải là một thói quen tốt.” Phượng Thiên Vũ nhìn nam tử trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiễm lên một tầng hàn ý, gã nam tử này, nàng không cừu không oán, vậy mà lại dám đánh lén nàng.

Tốt!

Rất tốt!

“Nói, ngươi tới Thánh Điện làm cái gì?” Phượng Thiên Vũ lạnh giọng hỏi, nàng có thể cảm giác được, nam tử trước mắt có thực lực cao hơn nàng, nàng là cao cấp Linh Tôn, như vậy rất có thế hắn là cấp thấp Linh Tông.

“Cô nương thực biết nói giớn, ta ở chỗ này làm gì không phiền đến cô nương quản?” Âm thanh giống như cười mà không phải cười tràn ra, mang theo vài tia tà khí.

Hắn làm sao có thể nói cho nàng biết, hắn là đến trộm vật đấy, bất quá một chuyến tay không rồi.

“Không nói có đúng hay không?” Phượng Thiên Vũ trầm giọng hỏi, người này giữa ban ngày mặc một thân hắc y, lại xuất hiện ở trong Thánh điện, nhìn qua liền không phải là người tốt, xem ra Dạ Hiên thật sự không có ở đây, bằng không thì nam nhân này tuyệt đối không có khả năng hảo hảo đứng ở chỗ này.

Nam nhân nghe vậy, cười đến bốn phía: “Không biết cô nương cùng chủ nhân của Thánh Điện này có quan hệ như thế nào?”


Đông Dạ quốc có Quốc Sư Đế Dạ Hiên không gần nữ sắc, là người lạnh lùng, thế nhân ai cũng biết, một nữ tử xuất hiện ở Thánh Điện, tuy rằng lớn lên cực đẹp, khí chất cũng không tệ lắm, cũng không nhất định có quan hệ với Quốc Sư, thế mà vừa rồi lại hỏi hắn đến Thánh Điện làm cái gì, thật là mắc cười.

“Không nói?”

Dứt lời, Phượng Thiên Vũ công khích thẳng đến nam tử, từng chiêu đoạt mệnh, nàng từ trước đến nay đều đánh thẳng đến chỗ hiểm, khoa chân múa tay, xấu hổ, xin lỗi, nàng làm không được!

Nam tử thấy vậy, không dám khinh thường, trực tiếp nghênh đón, bàn về Linh lực, có lẽ Phượng Thiên Vũ không phải là đối thủ của hắn, nhưng nếu so với cận thân chiến đấu cùng võ thuật, Phượng Thiên Vũ nói thứ hai, không ai dám nói thứ nhất, vì vậy khi không sử dụng linh lực, nam tử đã bị Phượng Thiên Vũ đánh trúng hai quyền, sau đó lại thêm một cước ném qua vai trực tiếp ngã trên mặt đất.

Nam tử trở mình, nhìn nữ tử lạnh lùng trước mặt kia, lên tiếng nói: “Ngươi có phải là nữ nhân không vậy?”

Mẹ kiếp, vuốt vuốt nơi bị đau, nữ nhân này khí lực cũng quá lớn đi.

Nói xong, sử dụng Linh lực công kích, nữ nhân đáng chết!

Phượng Thiên Vũ thấy vậy, hai mắt tối trầm: “Nhánh mây, trói buộc.”

Trên mặt đất đột nhiên chui ra rất nhiều các loại nhánh mây lớn nhỏ, nhánh mây uốn lượn lắc lắc thân hình bò tới nam tử.

Móa! Ai có thể nói cho hắn biết, đây là cái quỷ gì đây?

Mắt thấy nhánh mây muốn quấn lên thân thể của hắn, nam tử vội vàng phẫn nộ hô một tiếng: “Khiếu Thiên đi ra.”


Dứt lời, một con sư tử cực lớn xuất hiện trước mặt Phượng Thiên Vũ trước, Sư tử há miệng, xông ra một đoàn lửa, đem tất cả những đám dây mây mạnh mẽ đốt sạch.

Phượng Thiên Vũ lạnh lùng nhìn sư tử, ma thú cửu giai Đế Vương .

Phượng Thiên Vũ không dám buông lỏng, ma thú trước mắt cùng ma thú của Phượng Thủy Linh lần trước không giống nhau, sư tử này cấp bậc đã là Đế Vương, hơn nữa còn là cửu giai chuẩn bị đột phá lên thập giai rồi.

Nếu như có Ảnh nhi ở đây, nàng một chút cũng sẽ không lo lắng, Ảnh nhi nhà nàng lấp tức có thể giết chết một người cùng một thú này, nhưng hiện tại chỉ có mình nàng!

“Khiếu Thiên, công kích nàng.”

Nam tử ra lệnh, ánh mắt tà khí đứng nhìn Phượng Thiên Vũ, hắn muốn nhìn xem nàng trốn thoát như thế nào.

Khiếu Thiên nghe vậy, liền mở miệng, lại là một đoàn hỏa diễm bay thẳng đến Phượng Thiên Vũ.

Nhìn đoàn hỏa diễm đang bay đến đây, nàng không dám khinh thường, vội vàng trở mình lui về phía sau vài bước, nhiệt độ của hỏa diễm khiến nàng phải đổ mồ hôi, mảng áo phía sau lưng nàng cũng đã ướt nhẹp.

Nóng!

Nóng chết người a!


Bởi vì Thánh Điện có đặt một tầng kết giới cách âm, vì vậy trong Thánh điện đánh nhau không làm kinh động bất kì người nào trong hoàng cung.

Phượng Thiên Vũ cắn răng một cái, nhịn xuống độ nóng hỏa diễm kia mà thẳng tới công kích.

Từ trong không gian lấy ra Thí Huyết, mũi chân điểm một cái, bay đến phía trên sư tử, liền hạ tay đâm xuống.

Khiếu Thiên ngửa đầu, phun ra hỏa diễm, hơn nữa lần này không phải là một đoàn, mà là liên tiếp không ngừng vài đoàn.

Nam nhân thấy vậy, châm chọc một tiếng: “Ngu ngốc, rõ ràng lại muốn công kích phía trên Khiếu Thiên.”

Phượng Thiên Vũ tránh thoát hỏa diễm, trở lại trên mặt đất, mồ hôi che kín khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn trước mặt đoàn hỏa diễm càng ngày càng nhiều, nắm chặt Thí Huyết trong tay, cứ tiếp tục như vậy không phải sáng suốt, một mặt tránh né thế này không thể đả thương được nó, Linh lực cũng sẽ hao tổn nhanh hơn, chỉ có xuyên qua hỏa diễm, làm nó bị thương.

Nghĩ đến chỗ này, Phượng Thiên Vũ nói nhỏ một tiếng: “Sinh mệnh chi linh xây lên kết giới.”

Âm thanh nhàn nhạt rơi xuống, chung quanh Phượng Thiên Vũ xuất hiện một tầng ánh sáng màu xanh nhạt, đem Phượng Thiên Vũ bảo hộ trong vòng ánh sáng kia.

Nhìn kết giới xuất hiện, Phượng Thiên Vũ đem toàn bộ Linh lực còn lại ngưng tụ trên tay, cầm lấy Thí Huyết xuyên qua hỏa diễm đấm thẳng tới sư tử.

Kết giới của Sinh mệnh chi linh cầm cự không được bao lâu, cho nên nhất định phải tốc chiến tốc thắng.

Nam tử cũng không nghĩ tới, Phượng Thiên Vũ lại có thể xây lên kết giới, phải biết rằng chỉ đến khí đạt đến giai đoạn Linh Vương mới có thể hạ được kết giới, Ma thú phải đạt đến cấp bậc Thần Thú mới ngưng tụ được kết giới. Nữ tử trước mắt thực lực chưa đạt đến giai đoạn Linh Vương, cũng không có Ma thú, nàng vì cái gì có thể xây lên kết giới?

Mãi suy nghĩ trong lòng, mĩa đến khi nghe đến tiếng kêu gào của Khiếu Thiên mới đưa hắn từ trong suy nghĩ kéo về.

Nguyên lai chân phải của Khiếu Thiên bị Thí Huyết đâm trúng, nam tử nhất thời nổi một trận lửa giận, đã lâu như vậy, không có người nào dám đả thương Khiếu Thiên, nàng là người đầu tiên.


Phượng Thiên Vũ lui về chỗ cũ, Linh lực đã sớm hao kiệt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch giờ phút này trong thật suy yếu.

“Ngươi dám tổn thương Khiếu Thiên?”

Bất chấp mọi thứ, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Phượng Thiên Vũ, trong mắt lạnh lùng nói lên rằng hắn giờ phút này đang rất tức giận. !

Phượng Thiên Vũ ngẩng đầu, nhìn nam nhân đang tức giận, nở ra một nụ cười lạnh: “Ta vì cái gì không dám tổn thương nó?”

Liều lĩnh lại khí phách, lạnh lùng lại khát máu.

Nam nhân này nói chuyện thật mắc cười? Hắn để cho ma thú này công kích nàng, nàng vì cái gì mà không đáp trả!

“Dám tổn thương Khiếu Thiên, chết!”

Không giống như lúc trước, khuôn mặt nam tử tràn đầy lạnh băng cùng vô tình.

Quanh thân bộc phát ra Linh lực cường đại, nhìn Linh lực đã tiêu hao hết của Phượng Thiên Vũ, không chút nào thương tiếc, từ trong không gian xuất ra một thanh kiếm màu tím, bay thẳng đến Phượng Thiên Vũ.

Phượng Thiên Vũ nhìn thanh Tử Kiếm cách mình càng ngày càng gần, nam nhân kia thực lực vốn cao hơn nàng, bây giờ Linh lực của nàng cũng đã tiêu hao, chẳng lẽ cứ như vậy chờ chết?

Không!

Đây không phải là phong cách của Phượng Thiên Vũ!

Ngay thời điểm kiếm đến trước mặt, nàng nghiêng người một cái, thanh kiếm trong tay nam tử kia xợt ngang qua vai nàng, lưỡi kiếm sắc bén khiến cánh tay của Phượng Thiên Vũ bị rạch thành một đường sâu, máu đỏ tươi ồ ạt chảy xuống!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.