Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu

Chương 134: Đời đời kiếp kiếp nàng đều là người của Thần Hoàng ta


Đọc truyện Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu – Chương 134: Đời đời kiếp kiếp nàng đều là người của Thần Hoàng ta

Phượng Thiên Vũ mỉm cười nhìn Vân Đình, tiếp tục nhìn Vân Mạc, giọng nói lạnh lùng trong trẻo toát ra: “Cái này, ta đã đủ tư cách chưa?”

Người trong đại sảnh không ai dám mở miệng nói chuyện, cái này làm sao lại không đủ tư cách, quả thực là quá đủ luôn rồi!

Nàng là nữ nhi của Đại tiểu thư, mà đại tiểu thư lại là nữ nhi của Lão phu nhân, luận về thân phận đã muốn cao hơn Vân Mạc rồi… !

Vân Mạc cúi đầu, hắn chưa từng nghĩ tới nữ nhân này lại chính là nữ nhi của Vân Thanh, khó trách nàng chém đứt Phách nhi, cũng bởi vì Phách nhi nhục mạ mẫu thân của nàng!

Đang một mực quỳ không dám ngẩng đầu đột nhiên Lưu Mi cất tiếng: “Chờ một chút, chẳng qua nàng có chút dung mạo giống với Đại tiểu thư mà thôi, ai dám khẳng định nàng chính là nữ nhi của Đại tiểu thư?”

Lời này vừa nói ra, đại sảnh lại một lần nữa lâm vào trầm mặc, chỉ là có chút dung mạo giống?

Chỉ là có chút dung mạo giống, căn bản cái này chính là đúc từ một khuôn mà ra, chẳng qua là vì Lưu Mi chưa từng trông thấy Đại tiểu thư nên mới nói như vậy… !

Nhưng đã có người hỏi, bọn hắn cũng rất muốn nghe câu trả lời!

Lúc này ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Phượng Thiên Vũ, lông mày của Vân Đình hơi nhíu lại, hắn có thể khẳng định đây chính là nữ nhi của Thanh nhi, chỉ có điều những người này… !

Xem ra hắn cần phải hảo hảo quản lý lại thật tốt cái nhà này rồi!

Phượng Thiên Vũ khiêu mi, nhìn mọi người, nàng chẳng thèm để ý khẽ nhún vai: “Yên tâm đi, Đại tiểu thư của các ngươi cũng chính là mẫu thân của ta, rất nhanh sẽ trở lại, đến lúc đó tùy cho các ngươi muốn chất vấn nhưng mà trước đó… !” Lời nói của Phượng Thiên Vũ vừa xoay chuyển: “Bốn người các ngươi phải đi gặp Diêm Vương đã!”

Lời vừa nói ra, mọi người tụ họp liền kinh hãi, ý của nàng chính là muốn giết Tứ tiểu thư cùng cả nhà Nhị gia?


Cái này có phải là quá độc ác hay không?

Vân Thần lại càng không thể ngờ tới nàng lại chính là nữ nhi của cô cô mình, trong khoảng thời gian ngắn có chút dỡ khóc dỡ cười, nên cũng không có quản bọn họ nói cái khỉ gió gì gì đấy!

Vân Mạc cũng không nghĩ tới Phượng Thiên Vũ lại muốn giết hắn, vốn dĩ hắn nghĩ phụ thân sẽ đứng ra ngăn cản, không nghĩ tới phụ thân lại không hề mở miệng, chỉ đứng đó nhìn hắn với khuôn mặt thất vọng!

Lập tức Vân Mạc cảm thấy trong lòng hắn bây giờ là rất lạnh, chết?

Hắn không thể chết, nàng cũng không phải là gia chủ Vân gia, sao có thể giết hắn!

“Phụ thân, van người, Điệp nhi biết sai rồi, cầu người làm cho nàng buông tha Điệp nhi đi!”

Khi Vân Mạc đang âm thầm nghĩ đối sách, bên tai vang lên tiếng của Vân Điệp như tiếng quỷ lang gào thét, khiến hắn càng thêm phiền chán!

Vân Đình đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn bọn họ, trực tiếp nói: “Đưa bọn chúng tiến vào địa lao, trông coi cẩn thận!”

Ngay từ đầu nhóm người Vân mạc đã bị trói lại, nghe thấy phân phó của Vân Đình, thị vệ hai bên liền áp giải bọn họ đi đến địa lao!

“Các ngươi cũng đều đi xuống đi!”

Vân Đình phất phất tay, đuổi hết những người trong đại sảnh, kể cả Vân Thần… !


Khi mọi người đã rời đi hết, Vân Đình kết lên một tầng kết giới, nhìn về phía Phượng Thiên Vũ rồi nhỏ giọng hỏi: “Nha đầu, con tên là gì?”

Phượng Thiên Vũ đứng ở một bên, nghe thấy Vân Đình hỏi như vậy, thản nhiên nói: “Nguyệt Thiên Vũ!”*

(Nguyệt Thiên Vũ: nàng sẽ mang họ Nguyệt nhé vị phụ thân thật sự của nàng là Nguyệt Phong chứ không phải là Phượng Tiêu, ai ya nhắc đến tên Phượng Tiêu ấy không biết sao rồi, hông lẽ ông chỉ bị điên như vậy thôi sao, quá nhẹ nhàng rồi)

Nàng theo họ của phụ thân nàng chứ không phải là họ Phượng, bởi vì nàng biết rõ chung quy họ của nàng đã được sửa!

“Thiên Vũ nha đầu, Thanh nhi thật sự sẽ rất nhanh trở về sao?” Vân Đình tiếp tục hỏi.

“Uh, mẫu thân nói không lâu nữa mẫu thân sẽ về cùng với phụ thân!” Phượng Thiên Vũ nói cho Vân Đình biết, rồi xoay người đứng lên: “Ngoại công, Thiên Vũ còn có chuyện phải đi trước, khi mẫu thân trở lại, Thiên Vũ sẽ trở lại thăm mọi người!”

Vân Đình vốn định giữ nàng lại, nhưng suy nghĩ thêm một chút, như vậy là được rồi, nha đầu đã nói lần sau trở lại thì nhất định sẽ trở lại!

Chờ Thanh nhi trở về, gia đình lại hảo hảo tụ họp với nhau, việc quan trọng bây giờ là cần phải thanh lý một số người, không thể để cho họ cản trở sự trở về của Thanh nhi!

“Uh, ngoại công cáo từ!”

Phượng Thiên Vũ nói xong, đeo mặt nạ lên, đi ra khỏi Vân phủ, hôm nay việc cần làm nàng cũng đã làm xong, về phần nhóm người Vân Mạc nàng tin ngoại công của nàng sẽ biết xử trí như thế nào cho hợp lý… !

Rời khỏi Vân phủ, Phượng Thiên Vũ vốn định quay về học viện, lại bị một bóng dáng màu đen hấp dẫn, di chuyển cước bộ nhanh chóng đuổi theo!


Trong một sân nhỏ khá vẳng vẻ của Đế Hoàng thành, Phượng Thiên Vũ nhìn nam nhân ở trước mắt, toàn thân bắt đầu cảnh giác!

“Vô Hận!”

Nam nhân phía trước ngẩng đầu, giọng nói khàn đặc truyền ra: “Tuyết Nhi, là ta!”

Nghe được hắn nói, Phượng Thiên Vũ khẽ giật mình, có chút nhíu mày: “Ngươi dẫn ta tới đây làm cái gì?”

Hiện tại nàng lo lắng chính là khi biết rõ quan hệ giữa nàng và Vân gia thì hắn sẽ ra tay với Vân gia.

Vô Hận đè lại tiếng cười, giọng nói như hương rượu say đắm lòng người: “Tuyết Nhi, chúng ta đánh cuộc, xem ai sẽ là người chiến thắng, như thế nào?”

Đôi lông mày của Phượng Thiên Vũ nhăn lại: “Ngươi muốn đánh cuộc gì?”

Nhìn nàng như thế, trong lòng Vô Hận càng thêm đau xót, trước kia ngay cả một cái nhíu mày của nàng hắn cũng đã thấy không đành lòng, hắn muốn cho nàng những thứ tốt đẹp nhất, còn nàng lại đáp trả lại hắn như thế nào?

Nghĩ đến chỗ này, hắn cười to hai tiếng: “Ta cá là Đế Dạ Hiên sẽ chết, nàng sẽ quên đi hắn!”

Phượng Thiên Vũ nghe xong liền giận dữ, Long có nghịch lân, động vào sẽ chết, mà Đế Dạ Hiên chính là nghịch lân của nàng, bất kể là ai, chỉ cần thương tổn đến chàng, nàng đều sẽ không bỏ qua… !

“Vô Hận, tuy rằng ta chưa thể hoàn toàn nhớ hết những kí ức về ta và ngươi, nhưng ta cũng hiểu rõ ngươi không phải là một người bình thường, đã như vậy, vì sao ngươi vẫn luôn muốn đối nghịch với ta?”

Vô Hận lắc đầu: “Tuyết Nhi, nếu như lúc trước hắn không xuất hiện, sẽ không có chuyện gì, hắn cướp đi nàng, cho nên hiện tại ta chỉ muốn đoạt lại những gì vốn thuộc về ta mà thôi!”

Lúc trước nếu Thần Hoàng không xuất hiện, Tuyết nhi đã sớm gả cho hắn, Thần Hoàng, cái thân phận này cũng đã đủ mê người rồi, vậy mà còn đem những thứ tốt đẹp nhất của thế gian đặt vào trong mắt hắn, hắn vẫn còn nhớ rõ khi hắn cùng hắn giằng co, người nam nhân kia đã nói với hắn: “Vô Hận, Tuyết Nhi là người của Thần Hoàng ta, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn, không ai có thể ngăn cản, giống như nơi đây!”

Khi thiên địa pháp tắc buông xuống, Thần Hoàng mở ra khe hở không gian, khe hở không gian mở ra đưa hắn biến mất, lúc ấy hắn khiếp sợ khủng khiếp, hắn thân là Thần Sáng Thế, có được lực lượng kinh khủng, vậy mà cũng không thể làm được gì chỉ có thể nhìn nàng biến mất, hắn chỉ có thể im lặng rời đi, nhưng mà Tuyết nhi, hắn sẽ không bao giờ buông tay!


Hôm nay hắn biến mất, đợi ba nghìn năm sau, hắn sẽ trở lại giành lấy Tuyết nhi của hắn!

Thần Hoàng, ngươi rồi cũng sẽ bại trên tay ta mà thôi!

Nghe hắn nói xong, Phượng Thiên Vũ lạnh lùng cười: “Vô Hận, kiếp trước nếu như ta yêu ngươi, cho dù một cái Thần Hoàng hay mười cái cũng sẽ không đoạt được ta!”

Lời nói của Phượng Thiên Vũ như một thanh lợi kiếm đâm vào lồng ngực hắn, làm sao hắn không biết Tuyết nhi không thích hắn, chẳng qua thì nàng không thích hắn thì có thế nào, chỉ cần hắn có nàng là đủ!

“Tuyết Nhi, có lẽ trước kia nàng không thích ta, nhưng không lâu nữa đâu nàng chỉ có thể nhớ về ta mà thôi!”

Dứt lời, bóng dáng của hắn đã biến mất khỏi tầm mắt của Phượng Thiên Vũ!

Hai tay bất tri bất giác nắm thật chặt, Vô Hận, kiếp trước sẽ không yêu ngươi, kiếp này càng sẽ không yêu ngươi!

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nàng chậm rãi đi ra sân nhỏ, đi thẳng về Học viện Đế hoàng!

Khi nàng vừa rời đi, từ trong chỗ tối Bạch Liên bước ra, nàng quả thật không hiểu nổi ý tứ của tên nam nhân kia là gì, gọi nàng, lại không nói cho nàng biết nàng cần làm cái gì, chỉ để nàng ở đây đứng nhìn!

“Chủ nhân, chẳng lẽ hắn muốn chúng ta theo dõi Phượng Thiên Vũ?”

Trong đầu bỗng vang lên giọng nói của Đằng Xà!

Người nam nhân kia đã cảnh cáo chủ người không được động vào Phượng Thiên Vũ, trừ cái đó ra, nó thật sự không thể nghĩ ra được cái nào khác!

Bạch Liên suy nghĩ một chút, chỉ có ýnày thôi, mắt nhìn theo bóng lưng Phượng Thiên Vũ sắp biến mất, Bạch Liên nhanh chóng đi theo!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.