Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Chương 33: Lạt mềm buộc chặt


Đọc truyện Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện! – Chương 33: Lạt mềm buộc chặt

Editor: Alissa

Cập nhật 18-10-2019 tại Việt Nam Overnight.

“Bố à, bố nghĩ biểu hiện hiện tại của con như thế này là cùng mọi người đang nói đùa sao?”

Tô Vãn lạnh lùng hỏi, Tô Kiến Nam tức giận nhưng trước khi ông kịp bộc phát thì Cố Dĩ Trạch trước một nước mở miệng nói: “Tôi không đồng ý hủy hôn.”

Lời này vừa được đưa ra làm cho Tô Kiến Nam đặc biệt cao hứng và nhanh chóng ở bên phụ hoạ theo.

Tô Vãn trực tiếp xem ông ấy như không tồn tại, đôi mắt lạnh băng quét về phía Cố Dĩ Trạch.

Người đó mặt không biến sắc: “Cuộc hôn nhân này do trưởng bối hai nhà đã định ra, liên quan đến lợi ích của hai gia tộc chứ không phải để cô nói lui thì nhất định phải lui, ít nhất cũng nên hỏi qua trưởng bối hai nhà.”

Tô Vãn cười mỉa mai: “Cho nên, ý của anh là gì, hôn sự của tôi, tôi không có cái quyền làm chủ nó ư?”

Cố Dĩ Trạch không đáp trả cô, ánh mắt đảo về hướng Tô Kiến Nam: “Bá phụ, cháu muốn một mình nói chuyện với Vãn Vãn vài câu.”


“Được rồi, các con từ từ mà nói chuyện, ta không quấy rầy mấy đứa nữa.” Tất nhiên là Tô Kiến Nam không có ý kiến rồi, sau khi cảnh cáo Tô Vãn nên có thái độ tốt một chút liền rời khỏi.

Tô Vãn thái độ vẫn như cũ, lạnh nhạt vô cùng, không hề có ý thay đổi.

“Ông nội kêu cô tối nay tới nhà hàng dùng cơm và tiếp một vị khách cho nên cô chính mình ăn mặc đẹp một chút, đến lúc đó tôi tới đón cô.” Cố Dĩ Trạch cũng chỉ lạnh nhạt ném lại một câu rồi đứng dậy muốn rời đi.

Tô Vãn chỉ cảm thấy nực cười.

Anh ta đặc biệt tiễn Tô Kiến Nam ra ngoài chỉ để nói với cô mấy lời này thôi sao, hơn nữa còn tỏ cái thái độ kiêu ngạo ra lệnh chứ, người nhìn vào không biết còn tưởng cô là kẻ hầu người hạ nhà hắn không bằng.

“Không cần, tôi sẽ không đi.” Cô thậm chí còn chưa nghĩ gì liền trực tiếp từ chối.

Đúng lúc Cố Dĩ Trạch sắp đi ngang qua người cô nghe thấy liền lập tức dừng bước chân: “Loại lạt mềm buộc chặc này, không phải dùng lại.”

Cái gì?

Tô Vãn không thể hiểu nổi não của anh ta đang suy nghĩ cái quái gì trong đó.


Gì chứ kêu cô lạt mềm buộc chặt, rõ ràng mình đây là muốn hủy hôn, được chứ?

Cố Dĩ Trạch quay lại nhìn cô: “Cô biết rõ ông nội sẽ không đồng ý tôi với cô hủy bỏ cuộc hôn nhân này, ngày hôm qua còn cố tình làm trò trước mặt mọi người chẳng phải muốn tôi đích thân sang đây tìm cô tái hợp?”

“Tôi…”

Tô Vãn cảm thấy cô với tên này không hợp nhau dù có giải thích cũng không có ích gì.

“Nếu cô thực sự muốn thu hút sự chú ý của tôi, thì chúc mừng cô, cô thành công rồi.” Cố Dĩ Trạch cười lạnh, giọng điệu châm chọc.

“Cố Dĩ Trạch, tôi nói lại một lần cuối cùng, tôi đây là thật sự muốn hủy hôn.” Cô kiên định đấu lý một lần cuối.

“Cô sẽ không dám.” Cố Dĩ Trạch nở một nụ cười đầy châm biếm, “Hiện tại hủy hôn, cô sẽ mất tất cả.”

“Ý của anh đây là gì?” Sắc mặt Tô Vãn kém đi.

“Tôi biết, địa vị của cô ở cái nhà kia không bằng đứa em của mình, hai người đó đều thích cô ta, bọn họ không dứt khoát bỏ cô chỉ là do cô còn giá trị lợi dụng, nói ra đó chính là cuộc hôn nhân này, đợi đến lúc cô hoàn toàn không còn lợi ích gì cho bọn họ, tôi tin rằng họ sẽ ngay lập tức thay thế bằng Tô Như Nguyệt, đến khi đó mọi thứ đề sẽ thuộc về em của cô.”

Cố Dĩ Trạch cúi đầu nhìn chằm chằm vào người cô trong mắt hắn sự châm chọc ngày càng gia tăng, “Cô cũng giống đám phụ nữ kia, làm sao có thể dễ dàng buông bỏ vinh hoa phú quý trước mắt mà hai tay đem dâng cho em mình?”

Tô Vãn siết chặt ngón tay: “Tốt, tôi thừa nhận, hàng động hôm qua đều là lạt mềm buộc chặt, làm hết thảy cũng chỉ muốn hấp dẫn sự chú ý của Cố thiếu đây, làm cho anh cảm thấy tôi kinh diễm hoá thành một người hoàn toàn khác, sau đó mê hoặc anh làm anh yêu tôi. Nói như vậy, anh đã hài lòng chưa?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.