Đọc truyện Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện! – Chương 307: Không Gả Cũng Phải Gả
Phó Đình Thâm ra ngoài rồi, đúng lúc di động của Diệp đại thiếu vang lên, hắn duỗi tay muốn lấy nó, nhưng nó đặt hơi xa nên duỗi tay không tới được.
Tiếng chuông vang lên liên tục, Diệp Dục Sâm liếc mắt ra cửa, đoán rằng Tô Vãn không về sớm nên xuống giường lấy di động.
Nhưng đúng lúc này, Tô Vãn quay trở lại, đẩy cửa vào…
Diệp Dục Sâm nghe được tiếng động, theo bản năng xoay người lại, trong nháy mắt bốn mắt họ liền chạm vào nhau…
“Chào ngài, thẻ tín dụng của ngài đã tiêu 500.000 nhân dân tệ ở nước ngoài vào ngày hôm qua, xin hỏi đây là do ngài đã tiêu không?”
Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên trong di động, còn hắn đã tái mặt rồi.
“Vãn Vãn…” Hắn gọi cô.
Tô Vãn đi đến gần, nhìn từ dưới lên trên đánh giá hắn: “Chân của anh đã có cảm giác lại rồi?”
“Ừ… Vừa mới có lại, anh đang tính nói cho em biết.” Diệp đại thiếu trố to mắt nói dối.
“Đây thực sự phải chúc mừng anh nhỉ.”
Tô Vãn cười, nhưng nụ cười không duy trì được một giây đã hóa thành mẹ cọp hung thần ác sát: “Anh khi dễ tôi ngốc đúng không? Diệp Dục Sâm, Diệp tổng tài, Quý thiếu gia, anh có phải cảm thấy mình rất giỏi hay không, giỏi quay tôi vòng vòng, nhìn tôi vì anh mà ngớ ngẩn, anh cảm thấy vô cùng có thành tựu đúng không?”
“Vãn Vãn, anh chỉ là…”
Hắn giơ tay muốn kéo cô lại nhưng Tô Vãn gạt tay hắn đi rồi xoay người chạy ra ngoài.
Diệp Dục Sâm muốn gọi cô lại nhưng lời không nói được thành tiếng, cuối cùng chỉ còn biết nhìn cô chạy đi.
Hắn nhìn điện thoại còn chưa cúp trong tay mình.
Cuộc điện thoại lừa đảo chết tiệt này!
Sớm không gọi muộn không gọi lại cố tình gọi ngay lúc này!
Sau khi Tô Vãn chạy ra ngoài thì đụng phải Phó Đình Thâm.
“Làm sao vậy, vợ chồng son cãi nhau à?” Vẫn cái bộ dáng xem kịch vui không chê gây chuyện lớn, “Nhìn xem bộ dáng em nổi giận đùng đùng thế này, là do cậu ấy đã làm gì em thế?”
“Tôi phải về khách sạn.” Tô Vãn vẫn còn tức giận.
“Sao lại về khách sạn? Em quên vụ nổ súng lần trước rồi à?” Phó Đình Thâm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt cô, vươn tay giữ chặt cô lại, “Bây giờ hung thủ còn chưa bắt được, em ở lại đây với các anh sẽ an toàn hơn.”
Tô Vãn không đáp, nghĩ thì anh ta cũng nói đúng, nhưng vẫn còn giận lắm.
Phó Đình Thâm quan sát sắc mặt cô, cơ bản cũng biết chuyện gì xảy ra, than thở một tiếng: “Lần trước hai người có số đỏ, tránh được một kiếp, nếu lại xảy ra chuyện nữa thì anh không đảm bảo sẽ cứu được.”
Cô vẫn không nói, quay đầu sang một bên giận.
Phó Đình Thâm kéo tay cô, dắt về phòng bệnh.
Lúc này Diệp Dục Sâm rất ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên giường bệnh, nhìn hai người họ đi vào.
“Người đây, tôi đưa về cho cậu đó, có chuyện gì cãi nhau mà không thể giải quyết được?” Phó Đình Thâm đẩy Tô Vãn qua kia, trước khi đi còn cảnh cáo một câu: “Đừng chạy lung tung, ra khỏi phạm vi bệnh viện thì anh không đảm bảo được an toàn của em đâu.”
Anh ném lại một câu rồi đóng cửa đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn Tô Vãn và Diệp Dục Sâm so mắt to mắt nhỏ.
Lúc sau cô quay đầu sang một bên không thèm quan tâm tới hắn.
“Giúp anh lấy ly nước đi, tới giờ uống thuốc rồi.” Diệp Dục Sâm nhìn cô.
“Anh đi tý cũng bị ngã à? Với lại có phải anh không đi được đâu?” Tô Vãn đáp lại, không cam lòng làm con chim mua vui cho hắn nữa.
“Vãn Vãn…”
Diệp Dục Sâm che miệng ho khan hai tiếng, trộm nhìn cô.
Cô lại liếc xéo hắn một cái, nhưng cũng không nhẫn tâm được nên chủ động đi lấy nước đưa cho hắn.
Diệp Dục Sâm không nhận lấy ly nước mà cầm lấy tay cô.
“Anh làm gì vậy?” Cô giận trừng mắt với hắn.
Nhưng hắn lại cong môi cười tươi, nhận lấy ly nước đặt sang một bên, cũng không có buông bàn tay đang nắm ra, còn kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình và ôm vào lòng.
“Anh xin lỗi, lần này do anh đã sai, lần sau anh hứa không lừa em nữa.”
“Không có lần sau gì hết, tôi thu lại câu nói lúc trước, không gả cho anh nữa.”
Tô Vãn quay đầu sang bên cạnh với khuôn mặt lạnh băng rõ ý không muốn cho qua.
“Vãn Vãn…”
Diệp Dục Sâm bất lực gọi tên cô, dùng lòng bàn tay ấm áp chạm vào mặt cô, và xoay mặt về đối diện mình: “Em không thể tàn nhẫn với anh như vậy mà.”
Cô vẫn làm mặt giận dỗi, không nói gì.
“Anh xin lỗi, anh chỉ sợ em bỏ rơi anh, lo lắng không giữ được trái tim em, rồi em lại không một tiếng động rời đi như hai lần trước khiến anh tuyệt vọng nên mới dùng biện pháp ngu ngốc này.”
Diệp Dục Sâm ôm chặt cô, áp mặt lên đầu cô, khẽ thở dài: “Em có biết, mỗi lần em bỏ đi, anh có bao nhiêu sợ hãy không?”
“Anh sợ em không trở về nữa, cũng sợ mình tìm không thấy em, giống như hồi còn bé, anh đã lạc mất em một lần, tìm suốt mười mấy năm trời, sau này mới biết em đã là vợ chưa cưới của người ra, chỉ một chút nữa là anh mất em mãi mãi.”
Hắn lảm nhảm một hồi rồi cúi đầu hôn lên má cô: “Em có thể đánh anh, mắng anh, nhưng đừng nói không gả cho anh, cũng không cần rời xa anh như năm đó, anh không muốn lặp lại một lần nữa.”
“Anh luôn nói về việc năm đó, nhưng năm đó rốt cuộc xảy ra việc gì vậy? Sao tôi không có tý ấn tượng nào hết? Thậm chí không hề nhớ đã từng gặp qua anh?” Tô Vãn trầm mặt rồi mới lên tiếng hoài nghi.
“Năm đó…” Diệp Dục Sâm nghĩ gì đó, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô cười nhẹ, “Năm đó em nói lớn lên nhất định phải gả cho anh.”
“Anh cút đi.”
Cô lập tức phán rằng hắn đang nói hươu nói vượn, liền duỗi tay đẩy ra, lại chợt nghe hắn rên lên.
Tô Vãn đang đầy bụng lửa nghe thế bị dọa cho hoảng sợ, vội vàng dìu hắn đứng dậy: “Anh ổn không? Có phải vừa rồi tôi chạm phải vết thương của anh không?”
“Đau quá…” Diệp đại thiếu che lại miệng vết thương, yếu ớt dựa cả người vào cô, đúng chuẩn sắp chết tới nơi.
Tô Vãn nhìn thấy thế lại càng luống cuống: “Tôi đi gọi Phó Đình Thâm.”
“Không cần đi.” Hắn duỗi tay giữ chặt cô lại, “Không cần đi đâu hết, không cần gọi ai tới hết, chỉ cần em ở bên cạnh anh, em ôm anh còn tốt hơn bác sĩ nhiều.”
Tô Vãn không nói nên lời, dùng khóe mắt liếc hắn: “Anh là giả ngu với tôi à?”
“Vãn Vãn, miệng vết thương anh thực sự đau quá.” Ai đó thật biết cách làm nũng, giọng còn nghe ra âm thanh nức nở.
Tô Vãn →_→
Đây là tên Diệp Dục Sâm hay kiêu ngạo và lạnh lùng nhở? Không bị đánh tráo rồi chứ hay là có yêu quái bám vào người nhỉ?
“Tôi cảnh cáo anh, đừng tỏ ra đáng thương, lần này anh dùng thủ đoạn gì nữa thì tôi cũng không đổi ý đâu, không gả là không gả.”
Cô cảm nhận sâu sắc về loại đàn ông như hắn, là phải dạy cho một bài học, không được dễ dàng đồng ý, nếu không hắn chắc sẽ phỉnh mũi lên trời.
“Em dám!”
Hắn cắn răng, lại khôi phục lại bộ dạng hống hách, “Không gả, cũng phải gả, em chỉ được gả cho anh, khi còn nhỏ anh đánh mất em, anh đã để em đi 15 năm rồi, lần này quyết không buông tay, những năm tháng sau này em đều là của anh.”
___♡♡♡____
Editor: Alissa
Beta: Tiểu Nhân