Đọc truyện Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện! – Chương 299: Cô lại đi rồi
Tô Vãn theo ngón tay cậu chỉ nhìn sợi lắc chân sapphire trên tay mình. Cô do sự, rồi lắc đầu:
“Không, thứ này để cho tự tôi xử lý là được rồi.”
Cô cười cười, cất chiếc lắc chân vào túi. Diệp Vân Thâm không nói gì nhưng có vẻ gì đó phức tạp trong mắt cậu, và môi mỏng ấy gần như mím thành một đường thẳng. Tô vãn không nói gì nữa và nói lời tạm biệt rồi bỏ đi. Cô bắt taxi tới thẳng biệt thự của Diệp Dục Sâm, lấy một số giấy tờ cần thiết và tiền mặt nhét vào cặp xách, sau đó nói với quản gia cô phải về trường ở vài ngày, rồi nhanh chóng rời biệt thự.
Người quản gia tự nhiên cũng đem việc này báo ngay cho cậu chủ.
Ở bên kia đầu dây, Diệp Dục Sâm cau mày nhưng không nói gì.
Tô Vãn đi một chuyến tới ký túc xá của trường, Dương Tuyết Tuyết và Trình Dao vẫn ở đó, nhưng mối quan hệ giữa hai người này giờ giống như nước với lửa, không ai quan tâm tới ai, tất nhiên hoàn toàn không giống như lúc trước là hợp tác nhắm chung một kẻ địch.
Tô Vãn không tiếng động cười lạnh, trở về vị trí của mình, lấy trong túi ra chiếc lắc chân, đặc vào tay và nhìn xuất thần.
Phía sau, Dương Tuyết Tuyết quay đầu và bí mật quan sát hành động của cô. Tô Vãn đột nhiên bật cười, không biết là nhớ ra cái gì, cô nhìn một cách dịu dàng vào mặt sợ lắc sapphire.
Đã không còn cái cảm giác ghét bỏ của lúc trước thay vào đó là cô dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ lên viên sapphire như thể đang âu yến bảo bối của mình:
“Tạm biệt.”
Cô tự nhủ thầm tên người nào đó trong lòng và cất lắc chân vào một cái hộp ở trên bàn, sau đó mở ngăn tủ bên cạnh lấy vài thứ rồi lập tức đứng dậy rời đi.
Dương Tuyết Tuyết thấy cô rời đi, sau một hồi lâu thì quay đầu nhìn lại, lúc nảy cô ta liếc mắt liền biết viên đá đính bên ngoài đồ trang sức đó là đồ quý. Cô ta động tâm rồi, lại không để lộ ra vẻ mặt gì mà yên lặng quay đầu đi.
Không bao lâu sau, Trình Dao cùng một nữ sinh chung phòng rời phòng đi học, Dương Tuyết Tuyết đi chậm hơn một chút, lúc đi ngang qua chỗ Tô Vãn thì cô ta nhìn xung quanh một lượt thấy không có ai liền thuận tay lấy ra lắc chân sapphire và nhét vội vào túi của mình.
Lúc này Tô Vãn đã tới sân bay, Diệp Vân Thâm dùng chứng minh thư của người khác giúp
Cô đặc vé và đưa cô đi. Đêm hôm đó, Diệp Dục Sâm đã quay trở về.
Hắn trở về với một món quà đã chuẩn bị cho cô, không phải chiếc nhẫn kim cương mà Tô Vãn từng đoán mà là sợi dây chuyền hồng ngọc mà mẹ hắn để lại.
Đó là món đồ đính ước mà cha hắn dành cho mẹ hắn, cũng là quà mà mẹ hắn muốn để lại cho con dâu mình, trong mắt hắn thứ này còn có ý nghĩa nhiều hơn những chiếc nhẫn có thể tùy tiện mua từ bên ngoài.
Lần trước hắn từng đưa cho cô một lần, nhưng lúc ấy còn vướn chuyện Susan nên cô ấy giận dỗi đem đồ trả lại hắn.
Lần này, hắn sẽ không để cô cự tuyệt nữa, nhất định sẽ tự tay mình đeo nó lên cổ cô. Hắn lái xe dừng ở dưới kí túc xá của trường cô, mở ra hộp quà có sợ dây chuyền rồi gọi điện cho Tô Vãn. Nhưng mà.:
“Số máy của quý khác hiện không thể liên lạc…”
Hắn cúp máy, lại gọi về nhà, quản gia nói Tô tiểu thư không có về nhà. Hắn nghe thế thì nhíu mày thành chữ xuyên 川.
Tô Vãn lúc này đã tới nước F, Diệp Vân Thâm tìm cho cô một trang viên có phong cảnh đẹp động lòng người, rất thích hợp để nghỉ dưỡng. Cô tạm thời không biết mình nên làm gì tiếp theo, nên cứ ở lại chỗ này trước.
Diệp Dục Sâm tra ra địa điểm từ thiết bị định vị, nhưng chỗ đó không phải là trường học, cũng không phải ở nhà mà là một nơi kì quái. Hắn gọi điện cho Tần Thư rồi dẫn mấy người đi tìm, cuối cùng bọn họ xuất hiện trước một căn biệt thự nhỏ ven hồ ở ngoại thành:
“Nơi này…”
Tần Thư nhìn căn biệt thự trước mặt, do dự nói:
“Hình như đây là chỗ ở của kim chủ bao nuôi Dương Tuyết Tuyết.”
“Lại là người phụ nữ đó?” Diệp Dục Sâm nghe ba chữ Dương Tuyết Tuyết liền nhíu chặt mày.
Phản ứng đầu tiên của hắn là nghĩ ngay chuyện người phụ nữ kia bắt cô tới đây là muốn hại cô, vì thế hắn bất chấp mọi thứ mà trèo tường đi vào. Theo chỉ dẫn từ tín hiệu, hắn cùng Tần Thư đi lên lầu hai, từ ban công lầu hai phá cửa sổ nhảy vào, nhưng lại bị cảnh tượng bên trong làm ngây người. Dương Tuyết Tuyết cùng kim chủ béo của cô ta đang đánh trận trên giường.
Và trên mắt cá chân của cô ta lại đang đeo chiếc lắc sapphire mà hắn đã tặng cho Tô Vãn:
“Mấy người là ai? Mấy người muốn làm gì?”
Kim chủ của Dương Tuyết Tuyết thấy người lạ vào sợ tới mức run lẩy bẩy, đáng chiến lại đột ngột héo lại từ trên người ả trèo xuống.
Tần Thư có chút xấu hổ.
Dương Tuyết Tuyết cũng sợ hãi hét lên một tiếng, theo bản năng muốn kéo chăn bông che người mình lại:
“Tại sao thứ này lại ở trên chân cô? Nói, Tô Vãn đâu?”
Diệp Dục Sâm nhìn đồ trên chân cô, ánh mắt cực kỳ lạnh:
“Tô Vãn sao, làm gì tôi biết cô ta đang ở đâu được chứ?”
Dương Tuyết Tuyết nghe hắn nhắc tới Tô Vãn lại đang nhìn chằm chằm vào đồ trên chân cô, trong lòng có chút chột dạ. Vốn dĩ cô thấy viên sapphire này đẹp nên mới đeo thử, nhưng không biết vì sao mà sau khi đeo vào thì không thể tháo xuống nữa. Sau đó là tình huống hiện tại. Diệp Dục Sâm lạnh lùng nhìn ả.
“Các người là ai? Các người có biết tự ý đột nhập vào nhà người dân là phạm pháp không?”
Dương Tuyết Tuyết thẹn quá hóa giận, làm động tác lấy di động trên đầu giường:
“A Thư, đưa cô ta đi.”
Diệp Dục Sâm để lại một câu rồi tự mình xoay người rời đi trước. Tần Thư:
“…”
Tại sao có người từ sau khi biết yêu lại đưa ra cho hắn vài cái nhiệm vụ kì lạ thế? Dương Tuyết Tuyết bị đưa đi, sau đó cũng nhanh chóng giải thích mọi chuyện.
Diệp Dục Sâm nghe nói là Tô Vãn tự mình tháo đồ ra còn ném lại ký túc xá, thì hiểu ngay ra mọi chuyện. Con nhóc đáng ghét đó đã lừa hắn, quả nhiên cô lại muốn rời xa hắn:
“Phụ nữ đáng chết, tốt hơn hết đừng để tôi bắt được em.”
Hắn mắng một câu, nửa đêm khuya khắc xách theo áo khoác rời đi.
Nước F.
Thời điểm này ở trang viên đúng lúc nào mùa nho chín, Tô Vãn mang theo giỏ nhỏ theo ông ngoại đi hái nho.
Cô đã tới đây được hai ngày, cả ngày đều ở trong nhà, rồi ngây người nhìn chằm chằm ra ngoài của sổ như kẻ ngốc, ngồi một hồi là qua một hai canh giờ. Ông ngoại đi qua vài lần đều thấy con bé ngẩn ngơ ở đó. Ông nhìn ra con bé có tâm sự, không đành lòng nhìn con bé buồn bả nên ông gọi cô cùng ra ngoài một chút:
“Vãn Vãn, cháu có nghe ông nói gì không?”
Trên lối đi nhỏ của vườn nho, ông gọi cô hai lần:
“Dạ?”
Tô Vãn lấy lại tỉnh thần, ngơ ngẩn hỏi lại ông cuae mình:
“Ông nói gì ạ?”
Ông ngoại lắc đầu, thở dài:
“Ông nghe nói cháu đã từ chối kết hôn với Dĩ Trạch, trước kia không phải cháu rất thích nó sao? Từng nói không phải nó thì cháu không gả cho ai hết, còn bây giờ là mặt trời mọc đằng Tây rồi sao?” (Editor: Ức chế nữ 9)
____♡♡♡___
Trung thu nên tớ nghỉ mấy hôm nhé, giờ qua rồi up lại và nhanh đây. Chúc mn trung thu vui vẻ.
Editor: Alissa
Beta: Tiểu Nhân