Đọc truyện Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện! – Chương 292: Người yêu cũ gặp nhau
Tô Vãn xách hai túi đồ theo phía sau và khá hài lòng với phản ứng của Dương Tuyết Tuyết mà nhếch môi cười lạnh.
Cô đặt những thứ đang xách lên bàn, không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh xem kịch.
Cuối cùng Trình Dao cũng không nhịn được thắc mắc nhìn Cố Dĩ Trạch, lạnh lùng hỏi một câu: “Anh là ai?”
Cố Dĩ Trạch định thần lại, nhìn Tô Vãn, cuối cùng cũng biết chuyện gì xảy ra hôm nay.
Cô biết Dương Tuyết Tuyết ở chỗ này nên mới nhờ anh đưa về, ở dưới lầu còn cố ý xách đồ không được, chính là muốn anh gặp Dương Tuyết Tuyết.
Tuy rằng không biết cô muốn gì, nhưng với sự nhạy bén của anh thì tất nhiên anh ta biết giữa mấy cô có bất ổn.
Người phụ nữ trước mặt ra tiếng chất vấn, nghe ra có thù địch với cô.
Anh không nói, nhưng Tô Vãn lại trả lời giúp anh: “Giới thiệu với các người chút, đây chính là vị chồng chưa cưới mà Dương Tuyết Tuyết nhắc tới, nhưng thành thật mà nói, tôi thực sự không nhớ anh đã đính hôn với cô ta khi nào vậy?”
Cố Dĩ Trạch quay đầu liếc cô, cau mày không nói gì.
Sắc mặt của Dương Tuyết Tuyết sau khi nghe cụm từ chồng chưa cưới đã nhanh chóng trở nên trắng bệch.
Tay chân của cổ có chút luống cuống, gắng gượng mới cười nhẹ: “Dĩ Trạch, em có chút việc muốn nói với anh, anh có thể ra ngoài với em một chút không?”
“Cô muốn nói cái gì cũng được nhưng sau đây tôi có chuyện phải nói cho xong đã rồi hai người ra ngoài cũng không muộn.”
Lúc này anh ta cũng không phản ứng gì, còn Tô Vãn lại không chừa cho cô ta tý mặt mũi nào đã bác bỏ.
“Cố đại thiếu gia ơi, bạn gái cũ này của anh nói với mọi người anh là chồng chưa cưới của cổ, và bảo tôi chính là kẻ thứ ba can thiệp vào hạnh phúc của hai người, hơn nữa còn làm hai người chia tay, nhưng dường như tôi không hề biết có chuyện như thế xảy ra, đúng nhỉ?”
Cô cười lạnh hừ một tiếng, vô cùng kiêu ngạo mà ưỡn ngực, cười như không cười nhìn Dương Tuyết Tuyết.
Mặt của cô lại trắng thêm nữa, thái dương đã toát cả mồ hôi lạnh.
“Dĩ Trạch, em…”
“Hì hì, Dương tiểu thư à, hình như sắc mặt cô không tốt lắm, có muốn uống ít nước không? Rồi nghĩ xem phải lấp liếm như thế nào tiếp nhở?” Tô Vãn cười, nhướng cao đôi mày, mười phần đầy khiêu khích.
“Tuyết Tuyết, cô thực sự nói với người khác như thế?” Cố Dĩ Trạch nhăn mày, nhíu mi, ánh mắt đầy sự hoài nghi.
“Không phải như thế, anh Dĩ Trạch, anh nghe em giải thích đã…”
Dương Tuyết Tuyết bị anh nhìn với anh mắt như thể người chưa từng quen đã làm tổn thương trái tim của cô, theo bản năng muốn cãi lại nhưng tiếng thét tức giận bên cạnh đã ập tới.
“Chuyện này là thế nào?”
Trình Dao nhìn không nổi nữa, mới lành lạnh hỏi một câu, trong giọng nói còn thể hiện rõ là đang tức giận.
Cô ấy quay sang nhìn Dương Tuyết Tuyết: “Tuyết Tuyết, người đàn đang này thực sự là chồng chưa cưới của bạn à?”
“Có phải tên cặn bã này có hôn ước với bạn, nhưng đã bỏ rơi bạn vì tham luyến sắc đẹp của Tô Vãn không? Trước kia bọn họ có phải liên kết bắt nạt bạn không?”
Cô ta hỏi liên tiếp nhiều câu, bức cho Dương Tuyết Tuyết phải lùi về phía sau.
Cổ rất muốn giải thích nhưng trước mặt là Cố Dĩ Trạch thì không có cách nào lên tiếng lấp liếm thêm lý do được, gấp tới độ mồ hôi chảy đầy trán, còn muốn khóc nữa.
Trình Dao nhìn thấy phản ứng này, cũng sáng tỏ mọi chuyện, ở tại chỗ cười chế nhạo ra tiếng.
“Dương Tuyết Tuyết, cô thực sự giỏi lắm.”
___♡♡♡___
Editor: Alissa
Beta: Tiểu Nhân