Bạn đang đọc Phúc Hắc Đích Nữ: Chương 64: Chết cũng không đi
Ngày hôm sau, Hạ Phù Dung sáng sớm đã dậy rồi, dựa theo Hạ Bá Nhiên phân phó, Hạ Phù Dung đi đến am miếu chép kinh niệm phật cho lão thái thái đã qua đời.
Hạ Bá Nhiên nhìn vẻ mặt tiều tụy của Hạ Phù Dung, trong lòng cũng nổi lên một chút thương xót, chỉ là, nghĩ đến chuyện Hạ Phù Dung đã làm, Hạ Bá Nhiên không thể mềm lòng được.
Đích thứ có khác, dưới điều kiện Uyển nhi không phạm sai lầm hắn làm sao có thể không ngừng bao che Phù nhi đây.
“Trong một tháng này, ngươi phải tự chăm sóc tốt chính mình.” Dù thế nào đi nữa, Hạ Phù Dung cũng là hài tử mà Hạ Bá Nhiên yêu thương.
Tranh thủ trước khi tảo triều, Hạ Bá Nhiên liền tự mình đến tiễn Hạ Phù Dung đi.
Mới qua một buổi tối, Hạ Phù Dung liền biến thành bộ dạng này, Hạ Bá Nhiên đương nhiên hiểu rõ rằng đối với Hạ Phù Dung mà nói, đây là một sự đả kích.
Hạ Phù Dung hàm chứa nước mắt mà nhìn Hạ Bá Nhiên, không hề vì chính mình cầu tình, mà là lộ ra vẻ phi thường hiểu chuyện.
“Trước khi vẫn luôn là nữ nhi không hiểu chuyện, làm hại phụ thân lo lắng, tức giận, những điều này đều là nữ nhi sai. Mong rằng trong một tháng này, phụ thân cực kỳ bảo trọng.”
“Đại tỷ tỷ, ngươi yên tâm, bên cạnh phụ thân không phải còn có chúng ta sao? Chúng ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho phụ thân đấy.”
Đối với Hạ Vũ Hân mà nói, thiếu một cái tỷ tỷ liền ít đi một cái đối thủ.
Hạ Trì Uyển mặc dù là đích tỷ, nhưng mà chủ mẫu cũng đã chết rồi, không có chỗ để dựa vào.
Mà Hạ Phù Dung mặc dù cùng mình giống nhau, đều là thứ xuất.
Chỉ là, Hạ Phù Dung có Thu di nương, còn có một ca ca là đại thiếu gia của tướng phủ.
Nếu để cho Thu di nương thượng vị, mẹ con nàng cũng chưa chắc đã có chỗ tốt, không bằng để cho Nhị tỷ tỷ cùng với một phòng Thu di nương thất bại, các nàng không chừng cũng có ngày nổi danh.
Nhìn Hạ Bá Nhiên cùng Hạ Phù Dung phụ từ nữ hiếu, Hạ Trì Uyển trong mắt chết lặng, sau đó nở nụ cười.
“Tiểu Ngũ nói rất đúng, nếu không có thứ tỷ, còn có những tỷ muội chúng ta ở bên cạnh chiếu cố phụ thân.”
“Đúng vậy đó, phụ thân không chỉ có một mình đại tỷ là nữ nhi đâu, đại tỷ nói những lời này xong, ta còn tưởng rằng chính mình không xứng đáng làm nữ nhi của phụ thân nữa đó.”
Hạ Mạc Linh đứng ở bên cạnh Hạ Bá Nhiên, cười tủm tỉm mà nhìn Hạ Phù Dung.
Đồng thời bị ba tỷ muội xa lánh, khiến cho khuôn mặt Hạ Phù Dung vốn gầy gò, càng có vẻ không còn chút máu.
“Phụ thân, nữ nhi cáo từ.”
Hôm nay Hạ Phù Dung tựa hồ đặc biệt suy yếu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, giống như nửa trong suốt vậy, thân thể mỏng manh hơn tờ giấy, dường như chỉ cần một trận gió thổi tới, liền sẽ bị thổi bay luôn.
Vừa lúc đó, một nô tài lôi kéo xe ngựa, đột nhiên xuất ra một cây châm, hung hăng đâm vào cổ ngựa một cái.
Con ngựa bị chấn kinh, cào cào móng trước, gào rú không thôi!
Tất cả mọi người đều bị tình huống bất ngờ này hù dọa rồi, mà Hạ Phù Dung lại một phát túm lấy Hạ Bá Nhiên, đem Hạ Bá Nhiên đẩy sang một bên, tránh đi tai hoạ.
Mà Hạ Phù Dung sẽ không may mắn như Hạ Bá Nhiên.
Móng ngựa sáng lên, đá lên cánh tay Hạ Phù Dung.
Tiếp theo, xe ngựa bị con ngựa lôi kéo, “Phanh” một tiếng, đập vào sau lưng Hạ Phù Dung.
Trong khoảnh khắc, Hạ Phù Dung liền đổ máu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn dĩ tái nhợt, có vệt máu bên dưới, lại càng có vẻ nhỏ bé đáng thương.
“Phù nhi!”
Ngày hôm qua ồn ào một trận, Hạ Bá Nhiên tuy tức giận Hạ Phù Dung, lại không nỡ bỏ Hạ Phù Dung.
Nếu không nói đến chuyện mệnh trung tương khắc, trải qua một đêm yên lặng, Hạ Bá Nhiên thậm chí đã nghĩ đến việc giữ Hạ Phù Dung lại rồi.
Bây giờ vì cứu Hạ Bá Nhiên, Hạ Phù Dung lại bị trọng thương, Hạ Bá Nhiên sao có thể không thèm để ý.