Phục Bắt Tiểu Miêu Ly

Chương 13


Bạn đang đọc Phục Bắt Tiểu Miêu Ly – Chương 13


Vương gia trang….
Hắn chạy thẳng vào trang gia, ko đợi mụ quả gia ra mở cửa đón tiếp, hắn chính mình bước xuống vòng sang mở cửa cho nàng, nhưng nàng ngồi lì trên xe, thái độ xem hắn là không khí…
_Xuống xe – Hắn cụp khóe mi, gương mặt đen sầm, giọng nói ko độ ấm áp ra lệnh
Nàng ngước mắt, đôi mắt sắc như lần đầu hắn bắt gặp khi nàng nổi giận, ánh mắt đã hút hết hồn hắn vào đó…
_Ko xuống, anh có quyền gì lôi tôi đi, có quyền gì ra lệnh cho tôi? Tôi muốn trở về – Nàng cũng lạnh lùng đáp trả
_Em muốn tôi dùng biện pháp mạnh?
Nàng ko thèm nhìn hắn, vẫn ngang bướng ngồi ì trên xe…
_A… – Thốt lên một tiếng kinh hô, cả người nàng đã bị hắn lôi ra, vác lên vai như cái bao bước vào nhà
Mụ quản gia chạy ra đến nơi trông thấy cảnh tượng kì lạ mà há hốc trợn mắt đứng như trời trồng ko biết phải phản ứng như thế nào thì hắn đã đem đc nàng lên đến phòng… Nàng giẫy giụa, 2 tay ra sức đấm vào lưng hắn, miệng ko ngừng la lối, nhưng vẫn ko có tác dụng…
…Rầm…Phanh…
Đôi tay bận rộn, có bao nhiêu tức giận hắn dùng chân tống thẳng vào cánh cửa đáng thương, hai tiếng khô khốc nối nhau vang lên… Hắn tiếng đến giường, đem nàng đặt xuống… Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn bây giờ đã trở nên đỏ gay gắt, đôi mắt hạnh trừng trừng như muốn giết người hướng hắn mà cắm vào, hắn một bên mặc nàng nhìn như thiêu đốt, thoải mái tự tại tháo cà vạt, nới lòng nút cổ… Nàng hậm hực đứng dây toan muốn bỏ đi thì bị hắn một lần nữa nắm lại kéo mạnh ngã trở lại chiếc giường to êm ái…
_Ngươi muốn gì? – Nàng tức giận hét lên, bỏ luôn hình tượng Ly Ly xinh đẹp mà nàng vất vả tạo dựng bấy lâu, dù gì hiện tại ở đây cũng chỉ có hắn… Hắn đã quá đáng thì nàng cũng ko khách khí
_Em như vậy có phải thật mất hình tượng a? – Hắn cười quỷ dị, bàn tay ve vuốt chiếc má mềm đã đỏ lên vì tức giận
_Đều tại ngươi, rốt cuộc ngươi muốn gì? – Nàng lạnh lùng ko lưu tình mạnh mẽ gạt tay hắn ra lặp lại câu hỏi
Mặt hắn trầm lại, hơi thở cũng nặng nề, ánh mắt đen sẫm, 2 cánh tay chóng xuống giường 2 bên người nàng, tiến mình sát vào nàng, nàng ngã người về sau tránh né, nhưng với tư thế hiện tại thì ko thể thoái lui, cả người nàng dường như sắp ngã xuống giường rồi… Người trên kẻ dưới, tư thế này quả là ám muội a
_Nói, Lăng Văn Du là gì của em? Phải hay ko em và hắn là tình nhân của nhau? – Hắn nói từng lời rành rõ, trong lời nói còn mang hơi hướm tức giận
Nàng tròn xoe mắt nhìn hắn chằm chằm… Hắn vì sao lại quan tâm chuyện này?…
_Nói bậy… tôi… – Nàng phản kháng, nhưng chưa nói hết lời, lại nghĩ đến cảnh hắn cùng Triệu Sa Sa cười cười nói nói tình tứ, lồng ngực lại phập phồng nóng bức ko yên, tâm tình cũng vì thế mà bực tức theo – Chuyện đó liên quan gì đến anh, chuyện của chúng tôi ko đến lượt anh quản – Nàng lạnh lùng xoay mặt buông lời mà ko suy nghĩ đến khuôn mặt hắn lại đen thêm vài phần
_Chúng tôi? Đã đến mức độ này sao?
Nghe thanh sắc xuống đến tận âm độ, lúc này nàng mới liếc thấy khuôn mặt đáng sợ như ma vương của hắn làm chính mình tim thiếu chút nữa rụng xuống đất… Hắn đẩy nàng ngã hẳn xuống giường, dùng cả thân hình đè lên, hành động đột ngột khiến nàng ko kịp trở tay thì đã bị một màn mưa hôn cuồng dã đỗ xuống, đầu óc bắt đầu hỗn độn đến choáng ván, hắn hôn mạnh bạo, nóng nảy như bao nhiêu tức giận đều theo đó mà trút xuống, như thể muốn trừng phạt nàng…
Nàng giẫy giụa, 2 tay chóng đỡ, đánh vào người hắn, Tử Phong nhíu mày bất mãn, lúc nãy với Lăng Văn Du dịu dàng thân mật bao nhiêu, hiện tại lại ra sức phản kháng hắn như vậy, nỗi ghen tỵ giống như cánh rừng khô hạn bắt phải lửa mà mãnh liệt lan tràn rực cháy ko giới hạn, hắn tóm lấy 2 cánh tay phiền nhiễu của nàng, cố định trên đầu tiếp tục hôn dồn dập, từ cánh môi hồng ngọt ngào, hắn di chuyển từng tất từng tấc xuống dần chiếc cổ thon dài, trượt dần xuống xương quai xanh… từ người nàng tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ đầy đê mê khiến người ta lạc lối ảo mộng khác hẳn với mùi nước hoa nồng nặc từ người các nữ nhân mà hắn đã từng tiếp xúc qua, người hắn căng lên cứng rắn, đôi gò bồng đầy đặn ẩn hiện sau lớp váy lụa càng làm con người đảo điên mà muốn khám phá chốn tiên cảnh…
_Vương Tử Phong, anh dừng lại cho tôi, anh biết anh đang làm gì ko hả? -Ngửi thấy mùi nguy hiểm, nơi mẫn cảm cảm nhận đc đôi môi nóng bỏng và hơi thở gấp gáp, nàng cong người run rẩy hét lớn

Âm thanh trong trẻo cuối cùng cũng thu hút đc chút ý chí, hắn ngẩn mặt nhìn nàng, nụ cười càng thêm đen tối…
_Tôi biết chính mình làm gì, là đang trừng phạt em
_Trừng phạt? Anh lấy tư cách gì mà dám trừng phạt tôi – Nàng ngây người, hồn vía như bị hắn hù văng tận chín tầng mây
Khuôn mặt tuấn mỹ kề sát gần mặt nàng, hắn liếm nhẹ cánh môi hồng nhuận, ra sức nhấp nháp mấy cái như kẻ nghiện mới luyến tiếc rời đi nói tiếp…
_Tư cách gì a? tư cách là chủ nhân của em, tôi phải gọi em là gì đây? Ly Ly, Tiết Khả Lâm, Vũ Thu Ly hay… Tiểu Miêu Ly? – Hắn chậm rãi phả vào vành tai non mềm
Phút chốc, mọi cơ quan trong cơ thể như đình chỉ làm việc, nín thở, sắc mặt nàng lập tức trắng bệch, tim đập dồn dập, trợn to đôi mắt nhìn hắn kinh ngạc?…
_Vương… Vương tiên sinh, ngài… ngài đang nói…nói đùa gì vậy? – Lặng mất vài phút, yếu ớt nở một nụ cười gượng gạo, nàng lắp bắp khó khăn thành lời
Hắn cúi mặt mỉm cười, thong thả đứng dậy rời khỏi nàng… Lúc này tứ chi nàng run lẩy bẩy, nói đứng còn ko vững huống gì là bỏ chạy, nàng đưa mắt nhìn chăm chú hắn đang tiến đến chiếc tủ sắt đc khóa cẩn thận bằng mật mã, sau khi mở ra rồi đóng lại, hắn quay trở lại trước mặt nàng cười ma mãnh…
_Vậy xin hỏi Ly Ly tiểu thư biết vật này ko?
Tim còn chưa ổn định, thần sắc một lần nữa tuột dốc như cầu trượt, đôi môi mấp máy như muốn nói gì, đôi mắt nàng chuyên tâm dán vào vật hắn đang cầm trên tay… “Ngọc Bảo Sứ”
_Tôi…tôi ko biết… Vương tiên sinh… ngài…ngài là nhầm người rồi – Nàng gom hết tinh thần còn sót lại, nuốt khan ngụm nước bọt, cố đóng trọn vẹn vai diễn, nhưng từ lúc bước lúc bước chân vào làng giải trí thì nàng dám cam đoan đây là lần diễn xuất tệ nhất của nàng
_A, thật vậy sao? Vậy tôi nhầm người thật – Hắn thốt một tiếng, vỗ mạnh vào trán như nhận ra sai lầm rồi quay người đi
Nàng vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm, hẳn ra diễn xuất của nàng cũng ko tệ thì phải…
_A, ngươi định làm gì? – Còn chưa kịp vui hết, nàng khing hoảng nhảy dựng lên khỏi giường chỉ tay về phía hắn đang đứng cạnh cửa sổ
_Tôi đang nghĩ, nếu em đã ko biết vật này thì tôi cũng chẳng thiết giữ lại chiếc bình rẻ tiền này làm gì, vứt đi cho đỡ chật chỗ – Vừa nói, tay hắn giả vờ như muốn vung lên vứt đi chiếc bình hại tim nàng hết nhảy ra rồi lại chui vào
_Ko đc làm càng – Nàng hét lên sợ hãi, mặt hết tím lại xanh dần chuyển trắng, liên tục đổi màu như tắc kè hoa – “Đùa sao? Gì mà bình hoa rẻ tiền, là lão gia ta mất nửa gia tài để có đc bảo vật đó, ta còn phải vất vả cải trang vào đây thâm nhập trộm bảo vật, nói vứt là vứt sao?”
_Tại sao? Ko phải em ko biết nó sao? Tiết Khả Lâm, à ko là Tiểu Miêu Ly… ôi!! Chắc tôi nhầm Ly Ly tiểu thư – Hắn thích thú quan sát nàng, trông nàng lúc tức giận quả thật cũng rất thu hút
_Ngươi… Làm sao ngươi biết – Nàng nghiến răng nghiến lợi, tay siết thành quyền trừng trừng nhìn hắn
_Cuối cùng cũng chịu nhận sao? – Hắn thong thả cười cười chơi đùa cùng sủng vật
_Rốt cuộc là ngươi muốn gì? – Nàng lạnh giọng, đôi mắt như 2 lưỡi dao bén nhọn muốn phanh thây hắn ra làm trăm nghìn mảnh vụn
Đạt đc điều mình muốn, hắn nhẹ đặt Ngọc Bảo sứ trở về tủ, dùng mật mã khóa lại, rồi tiêu sái đến gần nàng…
_Tôi muốn em – Lời nói ngắn gọn đầy thâm ý này sốc đến nỗi khiến nàng sững sờ bất động
_Ngươi có ý gì?

_Chuyện đó tôi nghĩ em hiểu – hắn đưa tay khẽ vuốt lên chiếc má phấn nộn hồng xinh mềm mại mà mân mê
_Đại sắc lang – nàng hét lên một tiếng, thô bạo đẩy tay hắn ra, mắt nhọn trừng trừng, hận ko một cước đá hắn gắn lên tường keo sơn như tranh
Hắn giơ bạc môi khoe ra đường cong mị hoặc, hướng sát mặt nàng phà từng hơi thở nóng bỏng – Có phải hay ko em cũng muốn…
_Mơ tưởng – Từng tấc da thịt bị tiếp xúc như lửa đc châm đốt nóng bừng, đôi má một tầng phiếm hồng nhu thuận, lí trí cũng mờ mịt dần theo từng luồn hơi thở nam tính, không biết từ lúc nào đã bị hắn đem nhét trong lòng mà chế trụ
_Ngươi tưởng ngươi quý giá lắm sao? Ta là một thân người mẫu a, bất quá cũng ko phải lần đầu tiếp xúc với mỹ nam nha….A – Lời nàng cao ngạo chưa thốt hết, từ eo truyền đến một cỗ đau, cánh tay thép gia tăng lực thít chặt khiến nàng muốn gãy làm 2 đoạn
_Em nghe cho rõ, tôi ko muốn em làm người mẫu nữa, càng ko cho em tiếp xúc với nam nhân khác ngoài tôi
_Bá đạo, sao có thể – hắn làm sao dám bắt nàng từ bỏ công việc của mình, nàng sinh ra đã mang tư chất của một người mẫu, tuy công việc này chỉ dùng để che mắt, nhưng nàng thực rất thích công việc này
_ Nếu em dám cãi lời, ko những tôi đem Ngọc Bảo sứ cấp thành phế liệu mà còn trừng phạt em thích đáng – hắn một giọng ôn nhu, bất quá đúng là có chút đe dọa đi – còn có… tôi muốn em tiếp tục ở lại đây
_Cái gì? – thanh âm từ cổ họng vài phần tăng cao, nàng trợn mắt, há mồm kinh ngạc, ở lại đây ko phải là tự mình chui vào nhà sói sao, kết cấu não nàng ko phải làm từ cám lợn a
_Em ko phải vất vả đến đây để lấy Ngọc Bảo sứ sao? Muốn bỏ cuộc? – hắn hạ thấp giọng, bộ mặt sói trát lớp bơ trở thành mặt thỏ tỏ ý hoài nghi đến tội
_Nghĩ cũng đừng, ta đã thề phải lấy đc Ngọc Bảo sứ mới rời khỏi Vương gia trang a – Trong từ điển của nàng tuyệt ko có 2 từ bỏ cuộc, hắn là chọc trúng huyệt nàng…
_Tôi cũng nghĩ vậy – Hắn cười đến run người, vẻ mặt chiến thắng tà nghễ tựa ma vương chăm chú nhìn dã miêu trong lòng
_A… – thảm, là sập bẫy hắn, cái đầu thiên tài của nàng cũng chẳng có lúc ko thua cháo loãng là mấy, lại bị trò khích tướng trẻ con này dụ vào tròng, thật mất mặt a, nếu bị truyền ra ngoài thì danh tiếng nàng cất công tạo dựng mấy năm chẳng phải 1 phút đem đổ biển – Hảo, ở thì ở, trước cũng ở, sau cũng ở, nhưng ta cũng có điều kiện…
_Điều kiện? Đc, trừ việc tiếp tục công việc người mẫu và tiếp xúc với nam nhân khác, còn lại, tôi lập tức đáp ứng em – Hắn nheo mắt nhìn hồ ly nhỏ trong lòng, ko biết nàng lại muốn giở trò gì nữa đây
_Hừ – Nàng liếc một cái, hừ hừ hằn hộc – Ta sẽ ko làm việc nhà nữa
_Ân, đc – Cũng tốt, hắn ko muốn nhìn thấy tay nàng đầy vết chai sạn và căn nhà hắn trở thành bãi chiến trường
_Ta muốn mỗi ngày đều có bánh ngọt điểm tâm
_Ko thành vấn đề – dáng nàng có hơi gầy, bất quá người mẫu như vậy thực chuẩn, nhưng với hắn có chút thiệt thòi đi, trước cần vỗ béo nàng một chút phòng tổn thất về sau cho hắn
Nàng gật gù thoải mái mấy phần, ko phải làm gì lại có mỹ thực dâng tận miệng, ko biết hưởng thụ há chẳng để thiên hạ bảo là đồ ngốc, chết xuống cửu tuyền thực ko có mặt mũi gặp lão phụ mẫu nga…
_Nhưng… việc nhà có thể ko làm, còn công việc của Tiết Khả Lâm thì ko thể bỏ
_Sao có thể? Như vậy ta vẫn phải tiếp tục phục vụ ngươi? – Nàng trợn to đôi mắt nhìn hắn ko chớp, tên này là quỷ đầu thai, yêu ma âm hồn trốn ngục lên hành hạ nàng mà
_Ko sai, hay em muốn dọn dẹp, quét tước, tôi ko phản đối a

_Còn lâu, làm thì làm – nàng biễu môi đào ủy khuất chấp nhận yêu cầu, vẫn còn nhẹ nhàng hơn việc mỗi ngày bị mụ mập kia bắt giặt giũ, quét dọn, lau chùi,…
……
….

Vương gia trang nổi tiếng là gia trang có cảnh sắc đẹp nhất nhì trong giới quý tộc, bởi thiết kế tinh tế, hoa viên quy hội nhiều hoa thơm cỏ lạ, còn có núi giả sơn cùng suối nhân tạo chảy dài quấn nhau thành một cảnh sắc tuyệt mỹ, chưa kể khu rừng trúc nhân tạo xanh rì tô nét vẻ mỹ quan thần kì xinh đẹp, kiến trúc hình thái ngôi biệt thự theo kiểu Á – Âu kết hợp, ko đối chọi mà dung hòa thành một thể khối tao nhã, hệ thống an ninh phòng vệ nghiêm ngăc đến nỗi ko một con ruồi con muỗi nào qua lọt, vách tường ngôi nhà đc đặt làm chống âm siếu tốt…
….Rầm….
Từ trong ngôi nhà thiết kế cách âm bật nhất lại có thể sơ xót vang ra một âm thanh thanh thúy như vậy cũng đủ biết người tạo ra âm thanh này nội công lợi hại nhường nào…
Cánh cửa cọt kẹt 2 tiếng khóc ko ra nước mắt lắc lư tỏ vẻ đau đớn… từ phía cửa, bàn chân mạnh bạo tiến thẳng vào chiếc giường ngủ to rộng, êm ái, mà phía trên còn chưng bày một kiệt tác nghệ thuật đang say giấc…
Khuôn mặt xinh đẹp đen quánh như đêm 30, ánh mắt té lửa như muốn ăn thịt người… trên khóe môi thâm trầm giương một đường cong tà ác…
…Bốp…
_Mau dậy cho ta
Nàng đưa chân mạnh bạo phi một cước, tiếng hét chói tai kèm theo sự chuyển động của phẩm vật từ trên giường bay vèo một đường xuống đất… Khuôn mặt đen đỏ cũng vì vậy mà thay đổi sắc hồng, chiếc miệng xinh xắn ha ha đắc ý cười thành tiếng…
_Uy, tiểu dã miêu, em ko thể nhẹ nhàng gọi anh dậy như trước đây sao? – Vương Tử Phong lồm cồm từ mặt đất bò lại lên giường, mặt mày méo mó ko ngừng xoa cái lưng thương tâm…
_Ngủ mơ – Là trước kia phải giả ngu trước mặt hắn, hiện tại thân phận đã lộ, nàng một chút cũng ko cần giữ lễ nghi – Nếu bất mãn có thể cho ta từ chức a
_Em là ngủ mơ – hắn nhại lại lời nàng, thuận tay kéo ngã tiểu dã miêu vào lòng hảo hảo trừng phạt
“A” một tiếng, nàng đã bị cấp lên giướng, còn có bị hắn chế trụ đè lên, tư thế thực ám muội…
_Tại sao lại giả trang? – Hắn nheo mắt bất mãn nhìn nàng, mái tóc rối xù, làn da nâu xấu xí, còn có bộ dáng lôi thôi thường ngày, bất quá là đôi mắt này ko thể giấu diếm đi
_Ta là làm tròn bổn phận của Tiết Khả Lâm a…ô.. – Lời vừa ra đã bị hắn nuốt gọn, đôi môi rực cháy mạnh mẽ xâm lăng, 2 đầu lưỡi đinh hương như rượt bắt quấn lấy nhau chơi đùa, bao nhiêu khí lực đều bị tên ác ma này cướp sạch, đầu óc mờ mịt dần lí trí,…
Đến khi cơ thể chỉ còn như cọng bún tàu, hắn mới nhẹ rời đi, 2 má nàng nhiễm hồng nhu nhu như 2 quả đào chín đầy mỹ lực mời gọi nếm thử, hắn cũng ko khách sáo mà cắn nhẹ trêu đùa làm nàng rên lên tiếng …
_ Từ nay ko cho phép hóa trang nữa
_Vì sao? – nàng thở hổn hển, nhíu mày nghi hoặc nhìn hắn
_Anh thích trông con người thực của em – Hắn ôn nhu thủ thỉ vào tai nàng, còn ác ý cắn cắn, thổi nhẹ
Nơi mẫn cảm bị trêu chọc mà cả người co lại, đôi má phấn hồng tăng thêm mấy độ sắc hồng… Nàng đẩy hắn ra, bộ mặt ủy khuất bất cần lời nói của hắn mà phản bát
_Chán ghét, nhưng ta lại thích bộ dạng này
_Là ko chịu ngoan ngoãn? – Hắn cười tà tà liếc nhìn nàng
_Ngươi muốn gì? Mau ngồi dậy, sắp đè chết ta – mùi nguy hiểm sộc lên mũi, nàng hồ nghi nhìn khuôn mặt tựa ma vương nham hiểm mà toàn thân bỗng chốc truyền đến một trận da gà, tóc gáy muốn dựng lên

_Em cũng nên làm quen dần với việc này đi – hắn cười đến nguy hiểm nói khẽ, làm cho khuôn mặt vừa hạ hỏa phút chốc lại bùng lên đỏ gây gắt
_Ngươi…chán ghét…a …ngươi làm gì? – Vừa thấy hắn dịch thân người ngồi dậy, lồng ngực thở ra nhẹ nhõm chưa xong thì bị hắn một tay vác lên như bao tải, hướng nhà vệ sinh mà đạp cửa đi vào
_Gọi tên anh – Hắn để nàng ngồi lên bệ rửa mặt, bắt nàng đối diện trực tiếp, trầm giọng ra lệnh
_Uy? – Nàng ngoáy tai để xác định tai mình ko hỏng, hắn là bị cái gì mà tự nhiên lại…?
_Nếu em ko muốn anh ném vào bồn tắm thì mau gọi tên anh – Hắn vẫn đều đều giọng, có chút nguy hiểm
_Ngươi… -Nhìn mặt hắn ko có vẻ gì là đang đùa bỡn a, gọi thì gọi, ta tru tréo tên nhà ngươi, mau xuống địa ngục a – Vương Tử Phong
_Tên
_Vương Tử Phong
_Bỏ họ anh… gọi tên
_Tử Phong
_Tên anh – giọng nói xuống đến tầng thấp nhất, còn có khí lạnh như hầm băng…
_P…Phong
_Tốt, từ nay chỉ đc gọi tên anh, rõ chưa?
_Đc rồi, biết rồi, mau thả ta xuống – Nàng chán ghét đẩy hắn ra, trái tim có mấy phần đập loạn, cứ thế này ko khéo nàng thực trụy tim mất
_Chưa đc
_Uy, còn gì…. A
…Ùm…
Một tiếng la thất thanh xé hết bầu ko khí ngộp ngạt, da thịt truyền đến cảm giác ấm áp của nước nóng xâm nhập, toàn thân nàng chìm trong bồn tắm, lớp kem bôi giả da gặp xà phòng cũng theo đó mà tan sạch, lộ ra làn da trắng ngần mềm mại…
_Sao ngươi dám… – Nàng tức giận trừng trừng nhìn hắn
_Từ nay nhớ ko đc cải trang nữa, nếu ko tự thân anh sẽ tắm cho em – Hắn cười đến quỷ, khuôn mặt nham hiểm nheo lại nhìn chăm tiểu miêu đang giơ vuốt tứ giận
Thấy hắn nhìn mình đăm đăm, khuôn mặt cũng cứng lại cùng hơi thở khó khăn nặng nề kì lạ, hướng theo ánh mắt hắn nhìn xuống, lớp quần áo trên người ướt sũng mà bám chặt vào người, lộ ra đường cong đẹp mê hồn, chiếc áo lót màu đen càng thập phần tăng thêm sự quyến rũ…
_Đáng ghét, mau ra ngoài – Nàng hét lên tức giận, tiện tại đem nước tạt thẳng vào hắn dập đi hỏa dục đang bùng lên trong hắn
Vương Tử Phong ủy khuất, vẻ mặt chịu thiệt cười sảng khoái rời đi…
_Hôm nay anh thật may mắn a
Cánh cửa phòng tắm đóng lại, hắn còn nghe một tiếng la thất thanh đầy phẫn nộ của sủng vật mà ko kiềm nổi ngã xuống giường ôm bụng cười ngặt ngẽo


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.