Đọc truyện Phúc Bảo Nữ Phụ – Chương 88:
Chíp Bông: Tiếng gọi thân thương đối với mấy đứa bé sơ sinh
Tiếng khóc bên tai vang lớn nghe đến nghe muốn nỗi đinh tai nhức óc, những đứa trẻ khác trong lớp cũng bị ảnh hưởng, lần lượt dừng bút vẽ trên tay, không khỏi thò đầu nhìn đông ngó tây, ngoảnh mặt về phía sau.
Tiểu Kim Mao* (Harry) liếc mắt thấy các bạn nhỏ đang nhìn mình, lập tức ra sức khóc càng ngày càng lớn hơn, khóc lóc than thở, thật thê thảm.
*Tác giả chỉ sử dụng tên Tiểu Kim Mao, nhưng Tiểu Kim Mao cũng là tên của con chó vàng ở nhà Kỷ Cửu, để tránh độc giả hiểm lầm và rối, nên Editor thay đổi thành Harry luôn nhé! Thân!
Thái dương trên trán của cô Viên nổi gân xanh mà giật giật, trong thâm tâm rất muốn dùng giẻ lau nhét vào miệng tiểu gia hỏa đang khóc không ngừng này.
Cô lặng lẽ quay đầu hỏi Tiểu Ôn Mặc đang có chút bối rối, nhẹ giọng nói: “Ôn Mặc, nói cho cô giáo biết, vừa rồi có có phải hay không mà nói Harry là..”
Cô liếc mắt về phía sau, tiếng khóc đột nhiên dừng lại, cô cố tình nhìn chằm chằm vào Harry ho khụ khụ hai cái rồi nói, “Lớn lên rất xấu xí?”
Ôn Mặc còn chưa trả lời, Harry một bên nghẹn ngào, một bên hầm hừ tức giận: “Cô ơi, con không có xấu xí! Dad (cha) said that (nói) con rất đẹp trai.”
Trên thực tế, Harry nói hoàn toàn không sai, cậu lớn lên xác thực rất đẹp, đôi mắt xanh ngọc bích tuyệt đẹp, hốc mắt sâu, ngũ quan tinh xảo, môi hơi mỏng, mái tóc vàng chói lóa mắt khiến Harry như hoàng tử trong một bức tranh sơn dầu thời trung cổ, ưu nhã cao quý.
Cha cậu là đại sứ Mỹ ở Trung Quốc, mẹ là mỹ nhân người Ý, cậu là người lai giữa hai dòng máu, lớn lên mười phần đẹp đẽ.
Cậu đến Trung Quốc với cha là nhà ngoại giao khi mới hai tuổi rưỡi.
Sinh sống ở Lạc thành đã được hơn một năm, cậu miễn cưỡng nói được một ít câu giao tiếp đơn giản, lại còn chưa được lưu loát lắm, vì vậy cậu thường nói cả tiếng Trung và tiếng Anh.
May mắn thay, Ban Mai có dạy song ngữ, các bạn nhỏ hầu như có thể hiểu được và không có chướng ngại nào trong giao tiếp.
Tiểu Harry hùng hồn nói năng rất có lý, cô giáo Viên nhất thời không biết có nên tin hay không.
Đành phải trấn an bình tĩnh điều khiển lại cảm xúc đang bất ổn của mình: “Đúng vậy, cô giáo biết bạn nhỏ Harry lớn lên có ngoại hình rất đẹp, có lẽ ý mà bạn nhỏ Ôn Mặc nói đến không phải nói con xấu đâu, mà là nói cái khác.
Nói không chừng con đã hiểu lầm ý của Ôn Mặc, con có thể hỏi cô trước có được không?”
Harry bĩu môi nghĩ nghĩ, chớp chớp đôi mắt đẫm lệ của mình, gật gật đầu.
Hừ! Nghe Ôn Mặc giải thích một chút thì cậu đã không khóc ngay từ đầu rồi.
Cô Viên đã xử lý thỏa đáng vụ ẩu đả, cô quay sang Ôn Mặc đang im lặng, cô ngồi xổm xuống, ánh mắt hiện ra vẻ lo lắng: “Ôn Mặc, con là một tiểu thân sĩ, không nên đánh nhau có đúng không?”
Tiểu Ôn Mặc động động ngón tay út của mình, nghĩ rằng những gì giáo viên nói rất hợp lý, gật đầu một cái thật mạnh.
Thấy cậu bé không có tâm lý phản kháng, cô Viên thở dài, mỉm cười hỏi: “Vậy thì Ôn Mặc nói cho cô biết, tại sao lại nói Harry là đồ xấu xí?”
Ôn Mặc vừa nghe lời này, liền cảm giác được cô giáo cứ như đang đổ oan cho cậu, cậu vừa rồi rõ ràng nói là không phải ý này, liền kích động cãi lại: “Con không có nói hắn là đồ xấu xí, cái con nói là bức tranh của cậu ta rất xấu!”
Cô giáo Viên lông mày nhăn lại thành chữ “川” rốt cuộc cũng buông lỏng, làm hiểu lầm nửa ngày trời, cô còn nghĩ có thù hận gì không bằng, dù sao hai tên tiểu tử này học kỳ một cũng đã chơi rất hòa thuận, vui vẻ với nhau.
Cô quay đầu nở nụ cười, âm thanh ấm áp mà giải thích cho Harry: “Con xem, bạn học nhỏ Ôn Mặc nói, cậu ấy không nói Harry lớn lên xấu xí a.” Lần này nên thành thật đi? Cô nghĩ thầm.
Tuy nhiên, sắc mặt của Harry đột nhiên biến đổi, cậu còn tức giận hơn trước nữa.
Tức giận đến độ khuôn mặt bừng đỏ, hung hăng giậm chân, nắm tay nhỏ thành nắm đấm mà vung loạn xạ, mắt nhìn Ôn Mặc lại muốn đánh nhau.
Cô Viên không ngờ rằng Harry sẽ có phản ứng mãnh liệt như vậy, sửng sốt trong chốc lát, sau đó nhanh chóng chạy tới chỗ chặn Harry lại, hét lớn: “Harry!”
Cậu bé Harry bị tiếng hét làm cho hoảng sợ, bất giác dừng bước chân lại, ủy khuất mà nhìn giáo viên đang tức giận.
“Harry, ở Ý, những đứa trẻ mà cô giáo nhìn thấy đều là những người lịch lãm, ưu nhã và điềm tĩnh, sao con có thể như thế nào lại xúc động như vậy chứ?” Cô giáo Viên dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn cậu.
Harry bị giáo viên phê bình mà cúi đầu xuống, dường như nhận ra rằng mình đã sai, nhỏ giọng xin lỗi: “Thật xin lỗi, con nóng giận quá.”
Cô Viên hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại trái tim đang đập loạn xạ của mình, cô vươn tay ôm lấy cậu bé Harry mắt đỏ hoe vào trong lòng ngực:
“Cô tin rằng cậu bé Harry là một cậu bé ngoan, biết lỗi và nhận lỗi, Harry, con phải nhớ kỹ, Ý là một đất nước rất lãng mạn hơn nữa là một quốc gia xinh đẹp, con có một nửa dòng máu Ý, con nên là một quý ông lịch lãm, chứ không phải một người lỗ mãng dũng phu*, hiểu không?”
*Lỗ mãng dũng phu: Thô lỗ, bất lịch sự, quá đáng.
Cô Viên đợi cậu bình tĩnh lại, mới dò hỏi: “Harry, con có thể cho cô xem bức tranh của con được không?”
Harry trầm tư trong vài giây, sau đó chậm rãi đưa bức vẽ bị nhàu nát nhăn dúm đưa cho giáo viên.
Cô Viên lấy tay vỗ nhẹ vào lưng Harry và dùng tay kia vuốt thẳng bức tranh.
Bên cạnh trang giấy trắng tinh có một dấu vết không ngay ngắn, rõ ràng là trang giấy được xé từ trong một cuốn vở, cô ngước mắt nhìn một loạt cái bàn ở xung quanh, cuối cùng tìm được cuốn vở mà có dấu vết đã xé ra.
Trong lòng biết rõ, rồi lại càng không thể hiểu được.
Tờ giấy là từ cuốn vở của Ôn Mặc, cậu bé cố ý xé ra đưa cho Harry dùng, tại sao con thuyền tình bạn giữa hai người lại bị lật vào lúc này?
Cô kéo Ôn Mặc đứng đối diện với mặt mình, trong đầu nghi ngờ hỏi:
“Ôn Mặc, con vì cái gì lại nói tranh của Harry xấu? Tranh của Harry xác thực là rất khó coi, nhưng con vẫn là hẳn minh bạch* một chút, những thứ đẹp đẽ nhất trên thế giới không phải là có vẻ bề ngoài thôi đâu, cô nhìn ra được, Harry thật sự vẽ chú heo Peppa rất có tâm, những người như vậy thật sự rất hiếm có.”
*Minh bạch: Hiểu rõ.
Tiểu Ôn Mặc bị lời nói của cô giáo làm cho hổ thẹn, cậu mím môi, tầm mắt dừng lại ở sàn nhà, khuôn mặt trắng nõn hiện lên vẻ hối hận: “Thật xin lỗi, con sai rồi.”
Cậu nhìn Harry thương tâm nức nở, do dự một chút, chậm rãi đi tới trước mặt Harry, hơi cúi đầu, “Thật xin lỗi, Harry, cậu vẽ heo Peppa thật sự rất đẹp.”
Cô giáo Viên nhìn cậu bé đứng vững vàng dứt khoát trước mặt, tuy vẻ mặt vẫn nghiêm túc nhưng trong lòng không khỏi cảm phục lý trí và sự điềm tĩnh của cậu bé.
Suy cho cùng là một đứa trẻ được nuôi dưỡng bởi một gia đình nề nếp, tuổi còn nhỏ, hành vi xử sử đã chín chắn và điềm đạm hơn một số người lớn trong xã hội, đứa trẻ này sau này lớn lên, cuộc sống có thể đạt tới đỉnh cao.
“Harry, Ôn Mặc đã nói lời xin lỗi với con rồi a, con phải rộng lượng một chút, tha thứ cho bạn học nha?”
Harry im lặng một chút, cúi đầu một lúc lâu vẫn không lên tiếng.
Một lát sau, cậu mới lau nước mắt, bước ra khỏi vòng tay của cô Viên, kiên định vươn tay ra trước mặt bạn nhỏ Ôn Mặc:
“Lần này tớ không angry (tức giận) nữa, but you have to hand two things* (nhưng cậu phải thừa nhận hai thứ) the one is (một là) tớ không có xấu xí, the other is (mặt khác) tớ vẽ heo Peppa cũng không xấu, ok?”
*Nguyên văn là but you have to uand two things, cái từ “uand” mình nghĩ là từ “hand” mới có nghĩa, chắc tác giả gõ sai phím “U” và “H” á.
Tiếng Trung và tiếng Anh của câu này có chút phức tạp, Ôn Mặc mất một lúc lâu mới hiểu được ý của nó, lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “Ừm ừm, chúng ta vẫn là bạn bè với nhau a.”
Harry kiêu ngạo nói: Sure! (Chắc chắn rồi).
Mâu thuẫn giữa hai cậu nhóc xem như hoàn toàn đã được giải quyết triệt để, nhưng từ đầu đến cuối, cô giáo Viên vẫn còn một dấu hỏi trong lòng chưa có lời giải đáp.
Cô chính là không thể hiểu rõ, đứa cháu trai nhỏ của hiệu trưởng rốt cuộc vì cái gì mà trợn tròn mắt nói dối, nói Harry vẽ xấu?
Cô làm giáo viên mẫu giáo đã nhiều năm, cô vẫn có thể hiểu được tâm tư của trẻ con là như thế nào, chỉ vì Ôn Mặc vừa xin lỗi, cô khẳng định biết rằng lời nói của cậu bé là không đúng, cậu bé nói bức tranh xấu tám chín mười phần là nhất thời xúc động mà nói như vậy.
Thế nhưng, nguyên nhân chính rốt cuộc là gì?
Thật đáng tiếc khi khung cảnh xung quanh đang dần ồn ào đồng thời cũng nhắc nhở cô giáo Viên rằng cô không có thời gian để suy nghĩ cẩn thận nữa.
Đám nhóc trong lớp đang náo loạn xôn xao không ngừng, cô phải nhanh chóng có hành động trấn áp, bằng không thì đám khỉ con này sẽ gây rắc rối, có thể phá banh cái phòng học.
Cho nên, cô Viên cứ như vậy mà đem vấn đề quan trọng nhất vứt sau đầu.
Mãi đến mấy chục năm sau, cậu bé trước mắt đã thành gia lập nghiệp, một ngày nọ, anh dẫn vợ mới cưới về nhà trẻ thăm cô giáo, khi trò chuyện, tình cờ nhắc đến chuyện này, anh chàng điển trai đã nhận được nhiều thành tích và lời khen ngợi.
Nam nhân tuấn mỹ sau khi cân nhắc một lúc, đỏ mặt, ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói một câu.
Cho đến ngày từ trần, lời nói mơ hồ kia vẫn còn xoay quanh trong đầu cô.
Đại khái khi đó, cô là vì cả đời hạnh phúc của chính mình mà gạt bỏ hết mọi chuyện ngoài ý muốn.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Ôn Mặc là một người con trai tốt! Tật xấu của hắn cũng sẽ xuất hiện, nhưng hắn sẽ thay đổi theo hướng tích cực.
Bởi vì..
hắn còn muốn cưới vợ!
Lượt bỏ 7 7 4 9 từ (ahihi).
.