Đọc truyện Phúc Bảo Nữ Phụ – Chương 5555:
Quý Viễn Đạo, người được cho là mâu thuẫn, thực ra rất dễ nhìn thấu.
Ở trong mắt ông ta, bất luận thế nào, chỉ cần có lợi ích của bản thân, bất cứ thứ gì cũng điều không quan trọng.
Nói tóm lại chính là ích kỷ.
Vì lợi ích, ông ta có thể từ bỏ mọi thứ, kể cả gia đình.
Khi còn trẻ, có thể có một số nguyên tắc cơ bản, nhưng khi lớn hơn, càng lăn lộn trong giới kinh doanh, những điều đó sẽ trở nên tốn thời gian.
Chính vì sự ích kỷ của ông ta làm ông ta không thể chịu đựng được để trở thành một người có hai bàn tay trắng.
Khi nhận ra Vân Thượng vẫn chưa nhận được vốn đầu tư và sắp phá sản, cuối cùng ông ta đã tự tay lấy cây búa đập nát sự kiêu hãnh của bản thân.
Vì quãng đường vinh hoa phú quý của mình, ông ta đã chọn đến gặp Kỷ Lang Thiên và sử dụng cổ phiếu Vân Thượng như một sự trao đổi để lấy vốn của Kỷ thị.
Mấy ngày nay, ông ta đã chuẩn bị tinh thần đủ, cho dù mất đi 26% cổ phần, chỉ cần Vân Thượng có thể sống lại, trong tương lai sẽ có cơ hội phát triển, cho dù chỉ còn lại 20%, cũng để ông ta tiêu xài.
Sau khi nghĩ thông suốt, ông ta không chậm trễ một chút nào mà trực tiếp đến thương lượng với Kỷ Lang Thiên.
Nhưng người tính không bằng trời tính, không tính đến được Kỷ Lang Thiên còn có một chiêu ở đằng sau.
Nghĩ đến lần trước khi ra khỏi thư phòng không nói ra ý của mình, Quý Viễn Đạo tim đập thình thịch, trong lòng chợt bất an.
Quan tâm đến thực lực của hai bên hiện tại đang chênh lệch, Quý Viễn Đạo đè nén cơn bất mãn trong lòng, mạnh miệng cười nói: “Kỷ tổng, ngài trước tiên nói rõ điều kiện.”
Kỷ Lang Thiên lấy ra một xấp tài liệu từ trong ngăn kéo, ném tới trước mặt Quý Viễn Đạo, khẽ nói: “Đọc xong, tôi ký tên.”
Giọng điệu cứng rắn không thể xen vào được.
Trong lòng có một linh cảm không lành, Quý Viễn Đạo ngập ngừng lật sang trang đầu tiên được in đậm vài ký tự..
giấy chuyển nhượng cổ phần.
Trong văn phòng khổng lồ, ngay cả không khí cũng đông cứng, thỉnh thoảng chỉ có tiếng lật giấy.
Kỷ Lang Thiên kiên nhẫn đợi ông ta đọc xong, Quý Viễn Đạo nói không nên lời mà xem đến cuối, tay run run suýt chút nữa không cầm được tài liệu.
Chỉ trong vài ngày, Kỷ Lang Thiên không ngờ có công phu sư tử ngoạm, điều kiện tăng gấp bội!
36% cổ phần, có nghĩa là ngay cả khi Quý Anh Hiền không mua những cổ phiếu rải rác khác, vẫn có thể ngồi ở vị trí cao nhất và phụ trách toàn bộ công ty Vân Thượng!
Quý Viễn Đạo thở gấp, lồng ngực phập phồng kịch liệt: “Kỷ tổng, chuyện này không phải là quá đáng sao?”
Kỷ Lang Thiên không nói gì, ném cho ông ta tài liệu thứ hai.
Kế hoạch mua lại công ty Thiết kế Vân Thượng.
Quý Viễn Đạo mở to mắt, những lời chưa nói xong đột ngột dừng lại..
Sau nửa giờ.
Quý Viễn Đạo bước ra khỏi tòa nhà của Kỷ thị với những bước chân nặng nề.
Bên ngoài nắng chói chang, quay đầu nhìn lại văn phòng trên tầng cao nhất buồn bã phun ra tiếng thở dài.
Một thời gian sau.
Ông ta co giật khóe miệng tự giễu cười: “Haha..
thật sự là ba mươi năm ở Hà Đông, ba mươi năm ở Hà Tây, nhân quả báo ứng..”
* * *
Sau khi ăn tối, Kỷ Cửu đi dạo ở vườn sau, chuẩn bị trở về phòng làm bài tập.
Kỷ Tử Nhiên ở trên lầu hai đột nhiên gọi cô: “Tiểu Cửu Tiểu Cửu!” Anh ghé vào cửa sổ mạnh mẽ vẫy tay, “Chờ anh ở bên kia rồi anh đưa em đến một nơi.”
Kỷ Cửu không hiểu lý do, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng yên.
Kỷ Tử Nhiên chạy xuống lầu, thở hổn hển chạy đến chỗ Kỷ Cửu.
Kỷ Cửu hỏi: “Đi đâu?”
Anh ta trả lời: “Không xa, nó ở gần một công viên.”
Kỷ Cửu càng hoang mang hơn, khu này chuyên xây biệt thự giàu có, cứ cách một cây số lại có một biệt thự nhà biệt lập.
Tại ngã ba của một số biệt thự, có một công viên đầm lầy bao phủ một khu vực rộng lớn và phục vụ như một khu vực nghỉ ngơi tập thể dục công cộng, mở cửa 24 giờ một ngày.
Công viên cách Kỷ gia không xa, chỉ vài trăm mét, Kỷ Cửu thỉnh thoảng dắt chó đi dạo ở đó.
Nhưng bây giờ bầu trời tối đen như vậy, Kỷ Tử Nhiên sao có thể vô duyên vô cớ đưa cô đi đến công viên đó?
Kỷ Cửu chưa kịp định hình thì Kỷ Tử Nhiên đã kéo cô vào ghế sau xe đạp, suy nghĩ của Kỷ Cửu bị xáo trộn trong cơn gió lạnh cóng.
Mới có một trận tuyết rơi cách đây không lâu, trong công viên nhỏ thường ít người, lúc này tuyết bên đường vẫn chưa tan ra, vài người tuyết kỳ lạ đứng trên bãi cỏ, tăng thêm chút thú vị cho màn đêm yên tĩnh.
Kỷ Tử Nhiên đưa Kỷ Cửu đến cửa, không đợi Kỷ Cửu đáp lại, anh phóng xe đạp đi mất.
Kỷ Cửu tức giận đến mức bắt lấy một nắm tuyết chọi đi.
Đến bây giờ, nếu cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô chính là một kẻ ngốc.
Mười chuyện thì có tám chín chuyện đều là do tên Ôn Mặc đứng đằng sau.
Cô liền thắc mắc tối qua như thế nào lại cô có rảnh hay không, thì ra là có âm mưu.
Nắm thật chặt chiếc khăn quàng cổ để chắn gió lạnh buốt giá, Kỷ Cửu suy nghĩ một hồi rồi bước vào trong.
Dù sao thì mất công đến đây, hãy xem hai người đó giở trò gì.
Vào đêm giao thừa, công viên nhỏ rực rỡ ánh đèn, hai bên đường đều được chiếu sáng bằng đèn nê-ông, chiếu sáng rực rỡ, soi rõ từng góc khuất.
Nhưng là bảy giờ mười lăm, có rất nhiều cặp đôi trong công viên đi dạo, nắm tay nhau, tình chàng ý thiếp, thỉnh thoảng còn ôm hôn.
Kỷ Cửu nhìn xung quanh và thấy một mũi tên chỉ thị được dán trên băng ghế, chữ “Bản vẽ đẹp” được viết ở góc dưới bên phải của biểu tượng.
Là chữ của Ôn Mặc.
Kỷ Cửu đi trên con đường sỏi quanh co theo hướng mũi tên, có đèn neon sáng trưng, xua đi nỗi sợ hãi trong lòng trong đêm đông này.
Cây trên dọc đường xuất hiện thêm một số trang giấy hướng dẫn, Kỷ Cửu vừa đi vừa xé, khi đến quảng trường nhỏ, trong tay đã có rất nhiều giấy vụn.
Không có ai trong quảng trường nhỏ.
Xung quanh thanh lãnh, Kỷ Cửu đứng một lúc, chợt rùng mình khi cơn gió Tây Bắc thổi qua.
Đột nhiên.
Đèn xung quanh đều bị dập tắt.
Chỉ toàn một màu đen.
Kỷ Cửu hoảng sợ muốn bật đèn pin điện thoại, bên tai vang lên một tiếng sấm, giây tiếp theo, một tràng pháo hoa lộng lẫy nổ tung trên bầu trời đen kịt!
Một nửa bầu trời như được chiếu sáng vào lúc đó, tươi sáng lộng lẫy.
Những tia lửa giống như sao băng rơi xuống, tiếp theo phát nổ ngay lập tức, không có khe hở.
Thế giới ngọc thụ huỳnh hoa kia rất phù hợp với màn đêm lạnh lẽo, giống như đang ngắm mưa sao băng trong mơ.
Đang ngẩn ngơ, Kỷ Cửu nghe được giọng nói của cả trai lẫn gái đang cảm thán cách đó không xa.
Vài phút sau, chùm pháo hoa cuối cùng rơi xuống, ngọn lửa lác đác tỏa ra xung quanh, đèn neon tắt ngay lập tức được bật sáng, lúc đó Kỷ Cửu cũng nhìn thấy một làn khói xanh chưa kịp tan biến.
“Chúc mừng năm mới.”
Người nọ bước ra từ phía sau đài phun nước.
Ánh sáng đầy màu sắc chiếu vào mặt hắn, có một cảm giác kinh ngạc không chân thật.
Kỷ Cửu nở nụ cười rạng rỡ: “Năm mới vui vẻ.”
Quảng trường là một công trình kiến trúc trũng xuống, Kỷ Cửu đứng trên cao nhìn xuống.
Đôi mắt Ôn Mặc rất đẹp, từ trước đến nay Kỷ Cửu đều biết điều đó, nhưng giờ phút này, đôi mắt quen thuộc kia lại sáng ngời hơn bao giờ hết, phản chiếu muôn ngàn vì sao, vô cùng quyến rũ và thâm thúy mê người.
Khóe mắt hắn hơi nhếch lên, lộ ra hương vị mê hoặc.
Trái tim Kỷ Cửu cảm thấy ấm áp, có những cảm xúc khó tả.
Cô đã vô số lần vướng vào cốt truyện trong sách cảm thấy rối rắm, nhưng sau cơn mưa pháo hoa, những vấn đề đó dường như đã được giải quyết.
Thật ra thì không cần phải nói rõ như vậy, kể từ lúc xuyên vào sách, cuộc sống của cô và nguyên thân Kỷ Cửu đã hoàn toàn không thể phân biệt được.
Cô là Kỷ Cửu và Kỷ Cửu cũng là cô.
Cô muốn sống hạnh phúc và tự do, vì vậy cô không nên quan tâm đến tình tiết trong sách, có lẽ đó thực sự là quy luật của thế giới này, nhưng ngay cả như vậy, cô có thể làm gì?
Con người có thể chinh phục bầu trời, ai nói cô phải đi theo con đường ban đầu?
Vận mệnh chú định, một số thứ đã sớm được thay đổi, không phải sao?
“Xem ra là tớ may mắn, nếu đến muộn sợ không thấy được màn pháo hoa này.” Kỷ Cửu nghiêng đầu cười nói.
Đứng dưới vài bậc thang, Ôn Mặc đút tay vào túi, cười ấm áp: “Không, mặc kệ bao lâu, tớ sẽ giữ lại cho cậu.”
“Giữ đến ba năm sau?”
Mắt hắn sáng lên giật giật mũi chấn: “Giữ mãi mãi.”
“Được rồi, bổn cung cho phép.” Khẽ nâng cằm, giả bộ kiêu ngạo.
Hắn che miệng cười thầm, tâm tình cảm thấy vô cùng vui vẻ: “Tiểu Mặc tử tiếp chỉ.”
* * *
Tết Nguyên Đán trôi qua, Kỷ Cửu tiễn Bội Đức La và Phỉ Lực Khắc Tư lên máy bay trở về Ý.
Trước khi đi, Phỉ Lực Khắc Tư ôm đùi Kỷ Cửu, bất đắc dĩ lẩm bẩm: “Chị ơi, em muốn ở lại Trung Quốc thêm vài ngày.”
Kỷ Cửu ngồi xổm xuống, ôm lấy cậu bé: “Phỉ Lực Khắc Tư, nếu em muốn, chờ đến kỳ nghỉ hè ở Trung Quốc, hoan nghênh em đến ở cùng chị hai tháng!”
“Hai tháng..” Phỉ Lực Khắc Tư nheo lại miệng, “Là bao nhiêu ngày?”
Cậu nhóc không nhạy cảm lắm với độ dài của thời gian.
Kỷ Cửu nói: “Còn lâu hơn hai mươi ngày Tết!”
Phỉ Lực Khắc Tư cụp mi xuống, bẻ ngón tay tính tính, chơi ba ngày Tết tổng cộng đi năm nơi, nghỉ hè dài hơn hai mươi ngày Tết, không phải sẽ đi được nhiều nơi hay sao?
Cậu bé rất hài lòng và nở một nụ cười thật tươi: “Ngoéo tay!”
Kỷ Cửu bất đắc dĩ, không ngờ cậu bé lại học nhanh thế này.
Kỷ Cửu duỗi ngón út móc vào ngón tay cậu bé: “Ai không giữ lời thì sẽ là tiểu cẩu, được không?”
Phỉ Lực Khắc Tư gật đầu.
Kỷ Cửu đưa cho hai cha con mặc bộ đường trang một lớn một nhỏ mà cô mua ở cổ trấn vào ngày hôm trước.
Ở đó có một cửa hàng quần áo lâu đời, rất nổi tiếng và kiểu dáng quần áo rất đẹp nên cô đã chọn hai bộ.
Coi như là một món quà.
Sau khi tiễn hai người đi về nước, cuộc sống của Kỷ Cửu đã trở lại bình yên trước đây.
Vào giữa tháng một, Kỷ Cửu cuối cùng đã tham gia cuộc thi tiếng Anh quốc gia dành cho học sinh trung học.
Bài thi viết có độ khó không lớn, bài thi viết dựa vào vốn từ vựng, phần nghe hiểu, tốc độ nói của hướng dẫn viên rất nhanh, mỗi bài chỉ đọc qua một lần, tiếng ồn trên radio khiến nhiều học sinh ngẩn ngơ ngay tại chỗ, đầu óc choáng váng.
Ra khỏi phòng thi than rên một mảnh.
Kỷ Cửu đi qua đám đông như thường lệ, tai tự động lọc ra đáp án, tâm lý cũng khá bình tĩnh.
Buổi tối, Kỷ Cửu xem tin tức trên ghế sô pha cùng lão gia tử.
Gần đây, nhà trường tổ chức phổ cập kiến thức thời sự tình hình chính trị, thỉnh thoảng lãnh đạo nhà trường yêu cầu học sinh kiểm tra ngẫu nhiên, để đáp ứng yêu cầu trên, Khúc Tình giảm nhẹ lượng bài tập về nhà và cho học sinh xem tin tức mỗi ngày một tiếng.
Sau khi xem tin tức Trung ương, Kỷ Trường Đức chuyển sang kênh khác để xem tin tức khác, điều này tình cờ chuyển sang một tin tức tài chính mới được phát hành, đó là việc ký kết của Kỷ thị và Vân Thượng.
Kỷ Cửu ban đầu nghĩ rằng người đại diện ký kết của Vân Thượng phải là Quý Viễn Đạo, nhưng không ngờ rằng lại xuất hiện một giám đốc điều hành không quen không biết.
Sau đó, phóng viên đã thực hiện một cuộc phỏng vấn.
“Tại sao tập đoàn Kỷ thị đột nhiên đồng ý rót vốn vào công ty thiết kế Vân Thượng? Giữa hai bên có giao dịch bí mật gì không? Có liên quan đến việc chủ tịch Vân Thượng từ chức gần đây không? Xin ngài nói vài điều?”
Giám đốc điều hành Vân Thượng duy trì nụ cười lịch thiệp: “Công ty thiết kế Vân Thượng có những nhà thiết kế xuất sắc trong ngành, điều đó đương nhiên xứng đáng với khoản đầu tư của Kỷ thị.
Về giao dịch riêng tư đã đề cập, đương nhiên là không có.
Quý Chủ tịch từ chức cũng là do ông ấy thực hiện quyết định sai lầm khiến Vân Thượng thua lỗ không có lý do nào khác.”
Một người tinh ý mới biết đây là thông tin không chính xác, phóng viên cầm micro không buông tha nói: “Nhưng có tin đồn rằng cổ phiếu dưới tay của Quý chủ tịch gần đây đã làm thủ tục chuyển nhượng.
Ông có thể giải thích lý do cụ thể được không?”
Sắc mặt của vị giám đốc điều hành trở nên cứng đờ, Kỷ Cửu cảm thấy ông ta hẳn là nên mắng tên phóng viên phản bội đã lật tẩy trắng đen, bất quá là một con cáo già nào đó đã leo lên chức giám đốc điều hành, ông ta nhanh chóng phản ứng lại.
“Đó là việc riêng của Quý chủ tịch và không liên quan gì đến công ty.”
“Ngài đã thừa nhận rằng Quý chủ tịch đã chuyển nhượng cổ phần?”
Vị giám đốc điều hành không nói gì, chỉ gật đầu mỉm cười và rời đi dưới sự hộ tống của một nhóm vệ sĩ.
Kỷ Cửu vừa ăn khoai tây chiên vừa tò mò hỏi Kỷ Trường Đức: “Ông ơi, Anh Hiền ca ca bây giờ có phải là cổ đông lớn nhất của Vân Thượng không?”
Kỷ Trường Đức nhẹ nhàng sờ đầu cháu gái và ừ một tiếng.
“Nhưng Anh Hiền ca ca chỉ mới học năm ba trung học.
Nếu Quý Viễn Đạo không được cam lòng, muốn Đông Sơn tái khởi thì sao?”
“Cha của cháu sẽ xử lý tốt, tiểu nha đầu cháu đừng lo lắng.” Kỷ Trường Đức gõ gõ cái trán nhỏ bé của cô, trong lòng tự hỏi, ông không biết Tiểu Cửu bây giờ giống ai, mới mười mấy tuổi đầu đã nghĩ đến chuyện công ty.
Kỷ Cửu biết lão gia tử không muốn nói thêm, liền nhịn không hỏi nữa.
Sau khi tin tức được phát xong, Kỷ Trường Đức đã tắt TV: “Sau sinh nhật vừa rồi, Quý Nhã Nam có đến làm phiền cháu không?”
Lần trước tiệc sinh nhật có chuyện lớn, Kỷ Cửu đã yêu cầu nhân viên phục vụ ném Quý Nhã Nam ra khỏi khách sạn, những người khách đã thấy được và thảo luận riêng rất lâu.
Một là rất hiểu biết về Kỷ Cửu, hai là rất nghi ngờ về tính cách của gia đình Quý Nhã Nam.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân gián tiếp khiến Quý Viễn Đạo từ bỏ việc tìm kiếm nhà đầu tư mới.
Danh tiếng đã bốc mùi, còn ai muốn đầu tư cho đâu, người ta chạy còn không kịp.
Lão gia tử lo lắng rằng Quý Nhã Nam sẽ nhảy qua tường, trong trường tìm cháu gái mình trả thù.
Kỷ Cửu lắc đầu: “Không có, cháu đã lâu không gặp cô ta.”
Lão gia tử chống nạng đứng lên, nghiêm nghị nói: “Nếu bị cô ta làm phiền cháu, nhớ đứng lên mà dạy dỗ cô ta, cháu đừng lo lắng, trời có sập còn có ông nội đây giúp cháu!”
Kỷ Cửu mũi chua xót, trong lòng mềm nhũn.
Thật tuyệt khi có một gia đình tốt, bất kể lúc nào, những người thân sẽ luôn đứng sau mình, có đủ dũng khí để đối mặt với mọi chuyện dù khó khăn đến đâu.
Trong vài giây, cô vui vẻ đáp lại: “Ông ơi đừng lo, Tiểu Cửu nhất định sẽ dạy dỗ cô ta!”
.