Phù Vân Hoa

Chương 31: Tam điện hạ trở về


Đọc truyện Phù Vân Hoa – Chương 31: Tam điện hạ trở về

Ma giới nằm ở một không gian lơ lửng giữa phàm giới và minh giới. Cũng
giống như vùng đất cai trị của Diêm đế, ma giới không có ánh mặt trời,
cây cối đều là dị vật xấu xí, hút ma khí để sống. Ma giới cũng tựa như
tất cả các giới khác: có người đứng đầu, có bộ máy cai trị và tầng lớp
con dân.

Từ khi Mã Sát Ma vương bị giam ở Âm Ti Cốc, tình hình nội bộ của ma giới
không có ngày nào an ổn. Các thế lực phe cánh nổi lên tranh chấp lẫn
nhau, tiêu biểu nhất là quân đoàn của tể tướng Lạc Bà Na ủng hộ Ma vương và quân đoàn của thừa tướng Xuy Y chống đối Ma vương. Xuy Y là một ma
đầu có tu vi cao nhất nhì ma tộc, ông từng là thuộc hạ tháp tùng bên
cạnh Ma Thần khi ngài còn sống. Trong lịch sử cuộc đời, Xuy Y từng chạm
trán qua gần hết các vị Thánh tôn tiên giới mà chưa ai hạ gục được ông.

Khi Hoàng đế băng hà, đại hoàng tử Mã Sát kế vị đã điều Xuy Y đến một vùng
hẻo lánh cách xa Ma đô, từ đó ông không còn được trọng dụng. Tuy nhiên
tiếng tăm của vị thừa tướng hữu danh vô thực này không hề suy giảm, dưới sự chỉ huy của ông, ma tộc trong vùng rất ít khi gây chiến với tiên
môn, không vì ẩu đả mà dân số thoái hóa, họ không tham gia các cuộc hành quân càn quét phàm giới mà chỉ lo tu luyện để tăng đạo hạnh. Có thể gọi là dân giàu nước mạnh!

Ma đạo hay tiên đạo xét cho cùng cũng là phương thức trường sinh mà thôi.
Nhập tiên vô cùng khó trong khi nhập ma lại dễ dàng. Ma chẳng cần trải
chín kiếp tu hành chỉ cần lập một khế ước bán linh hồn là xong! Con dân
ma tộc phần đông là các loài rắn rết, bò cạp, hồ ly, chồn, linh miêu,…
tu thành tinh rồi nhập ma. Sau đó là phàm nhân bị yêu quái dụ dỗ đi theo ma đạo. Thậm chí tiên nhân cũng có người bỏ tiên vào ma. Chưa có giới
nào lại tạp nham và đông đúc hơn Ma giới. Không thể nào phân loại được, càng không thể nào quản lý hết!

Ma giới quanh năm tối tăm và ngộp ngạt, hôi thối và ẩm ướt, người bình thường chẳng ai lại tình nguyện sống nơi như thế.


Nhưng mà cách đây không lâu Ma tộc xảy ra sự kiện lớn. Thừa tướng Xuy Y là
một trong số ít người biết tườm tận câu chuyện. Vào một ngày không trăng không sao, không có mặt trời, thuộc hạ chạy vào cấp báo, nói là Ma đô
đang phát tín hiệu khẩn cấp, có quân đội nào đó đã đột nhập Ma giới,
chuẩn bị tấn công hoàng thành.

Xuy Y tức tốc phi ếch chạy về Ma đô. Các vị chư tướng kì cựu đều đã tập họp đông đủ trong hoàng cung. Họ căng thẳng bày kế hoạch tác chiến. Chưa có thông tin cụ thể về quân số và trình độ của địch, cả lai lịch cũng
không biết nốt! Tất cả đội quân phái đi tác chiến đều không một ai trở
về, chư tướng vô cùng lo lắng. Ma Vương không có mặt ở đế đô, đứng đầu
là Tể tướng Lạc Bà Na. Hắn ngồi trên ghế cao, khuôn mặt tức giận nghe
các thuộc hạ hiến kế.

Toàn bộ quân số còn lại được triệu hồi, vây chặt Ma đô kín như bưng, quyết
tâm bảo vệ đầu não của Ma giới. Mọi người hồi hộp đứng ngồi không yên,
chờ đợi xem quân đoàn kia có phải của tiên môn hay không, hùng dũng đến
cỡ nào.

Kết quả là họ nhìn thấy một người, duy nhất một người. Bóng hắn cao ngất từ xa xa tiến về, khói mù tự nhiên trong Ma giới che khuất hình dáng, chỉ
thấy tà áo phất phơ, bước đi thong dong nhẹ nhàng. Phía sau hắn đúng là
có một quân đoàn nhưng không phải tiên, cũng không phải ma mà là… căn
mạch ma lực!

Phản xạ đều tiên của mọi người là:

– Bệ hạ trở về!!!

Nhưng liền sau đó họ lại thấy không đúng. Ma Vương bị giam ở Âm Ti Cốc, có 81 chiếc vuốt rùa trấn giữ, làm cách nào mà thoát ra êm xuôi như vậy được? Người nọ vẫn tiếp tục đi tới, những chiếc rễ to khỏe chui ra từ đất
theo mỗi bước chân. Đội quân trấn thành tiu nghỉu đứng nhìn rồi không
biết từ khi nào bị đánh dạt ra hai bên, vướng vào căn mạch không thể
giãy nảy. Thế là trùng trùng điệp điệp các hàng ngũ đứng im như con rối
gỗ. Hàng vạn quân sĩ tròn mắt nhìn kẻ lạ mặt trót lọt vượt qua cổng
thành…

Ở Ma cung, quan tướng hoàn toàn không nghe thấy tiếng đánh nhau, chỉ có một tên thuộc hạ chạy vào cấp báo

– Địch đã vào thành, sắp đến hoàng cung rồi!!!

Họ đồng loạt đứng bật dậy, không tin nổi vào tai mình. Cả đám chưa kịp
hoàn hồn thì một người đẩy cửa đi vào. Hắn trông cực kì bình thường,
khuôn mặt khá anh tuấn nhưng có thể bắt gặp ở bất kì đâu, trên tay không một tấc sắt, cứ vậy mà đi vào giữa điện

– Ngươi là ai???

Tể tướng là người lên tiếng trước. Hắn chầm chậm ngẩng đầu, quan sát những đại nhân vật trong Ma giới tề tụ ở đây, cuối cùng nhàn nhạt nói

– Ta không có tên, nhưng ta có nhũ danh là Bảo Bảo. Mẫu thân là Diệp Thanh Ngọc, phụ hoàng là Ma Thần!


Cả điện im phăng phắc, ai cũng trợn mắt sắp lòi tròng ra. Diệp Thanh Ngọc
không phải đã chết cùng bào thai hay sao? Vị hoàng tử này ở đâu chui ra? Để chứng minh cho lời nói, hắn giơ tay trái lên. Mặt đất xung quanh
liền nứt vỡ, rễ cây kì quái trồi lên, hướng về các quan tướng ngồi trên
cao, quấn lấy họ và ném hết xuống dưới. Chúng tạo thành một con đường có hàng rào sạch quang thẳng tiến đến ngai vàng. Hắn chầm chậm đi theo con đường đó, thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế đã hàng vạn năm không có chủ
nhân. Mọi người điêu đứng nhìn những căn mạch cuồn cuộn ma khí nguyên
thủy, mạnh mẽ và cứng rắn.

Xuy Y là người tỉnh táo trước tiên, ngài bị cuốn trong lớp rễ cây nhưng kính cẩn cao giọng hô to

– Tam điện hạ đã trở về, Tam điện hạ thiên tuế!!!

Người nọ nghiêng đầu quan sát ông, lúc sau thì hỏi

– Ngươi là ai?

– Muôn tâu, thần chính là Xuy Y mà ngày xưa luôn kề cận Ma Thần, thần cũng từng gặp Ngọc phi khi người mang thai 1 năm rưỡi.

Hắn ngẫm nghĩ chốc lát rồi cười gật đầu

– Nhớ rồi! Hóa ra ông vẫn còn ở đây!

Căn mạch nới lỏng rồi thả Xuy Y ra. Ông ta trịnh trọng quỳ tạ ơn, trong
lòng đã định Tam hoàng tử chính là chủ nhân mới của mình. Những người
khác đều đã thấu hiểu tình hình, cũng lập tức hô hào thiên tuế. Nói
chung là cung điện khá loạn. Khi toàn bộ căn mạch trở về với đất, Lạc Bà Na phủi phủi áo quần, vô cùng bất mãn cất tiếng nói

– Nếu ngài là Tam điện hạ thì cũng không được phép ngồi ở vị trí đó. Trị
vì Ma giới vẫn là Ma vương bệ hạ, như vậy là loạn tôn ti!

Tam điện hạ vô cảm nhìn vị Tể tướng. Không đầu không đuôi hỏi một câu

– Ngươi có biết Ma vương giấu Ma Mộc ở đâu không?


Lạc Bà Na giật mình mở to mắt, rồi kiên định lắc đầu

– Thần không biết!

– Thật sự không biết?

– Ta không biết!

Tam điện hạ đứng dậy, từng bước chậm rãi đi xuống bên dưới, dừng trước mặt Tể tướng

– Nghe nói ông là cận thần trung thành nhất của hắn, không lý nào lại không biết vị trí của Ma Mộc…

Lạc Bà Na tái mặt nhìn đôi mắt đen sâu thẳm, hắn có cảm giác Ma Thần dường như đã sống lại.

– Ta… ta thật không biết…!

Tam điện hạ cười cười, đặt tay trái lên ngực Tể tướng. Mọi chuyện sau đó
diễn ra quá nhanh, chỉ thấy năm ngón tay chui vào trong thịt, giật một
cái, trái tim đen bị ném ra ngoài, vẫn còn đập thình thịch trên mặt đất. Lạc Bà Na há hốc mồm kinh hoàng nhìn Tam điện ha

– Ngươi… ngươi…. dám…

Hắn chưa nói hết thì đã đỗ xuống, cơ thể bóc thành khói đen, tan biến không dấu vết. Tam điện hạ vẫn thản nhiên cúi đầu nhìn, thì thầm trong miệng

– Ngươi đã hiểu cảm giác này đau thế nào chưa?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.