Đọc truyện Phu Tử Tòng Tử – Chương 7: “Mẹ kế” miệng lưỡi linh hoạt
Cố Phán nghe thấy lời anh nói với tài xế, trở nên lo lắng đề phòng, sắc mặt có chút trắng bệch.
“Nếu anh muốn đi dạo núi hóng gió, vậy xin dừng xe để tôi xuống.”
Dừng lại, lại nhỏ giọng cầu xin: “Cho tôi về nhà.”
Minh Tiềm đã bắt được người mình mong muốn, đương nhiên sẽ không dễ dàng thả người đi, anh gợi lên một nụ cười yếu ớt, ôm cơ thể cứng ngắc của cô lên đùi, quan tâm hỏi: “Tối hôm qua tôi có làm cô đau hay không?”
Cố Phán cắn môi quay đầu không muốn đối mặt với khuôn mặt dễ nhìn của anh, có lẽ chỉ cần cô im lặng không nói, qua thời gian lâu, anh cảm thấy không thú vị sẽ đưa cô về nhà.
“Em không nói chuyện thì tôi tự mình kiểm tra xem em có bị thương hay không.”
Như là muốn chứng minh anh không thích nói đùa, tay anh thật sự duỗi đến quần lót của Cố Phán, có chiều hướng muốn tiến vào.
“Không có, không có bị thương…”
Cố Phán vội vàng đè lại bàn tay to đang làm loạn, từ lần đầu tiên gặp mặt, cô đã biết người đàn ông này sẽ không chấp nhận có người làm trái lời anh.
“Vì sao buổi sáng không đánh thức tôi mà đã rời đi?” Rõ ràng trong lòng Minh Tiềm luôn canh cánh chuyện sáng nay.
Hít sâu một hơi, Cố Phán thấy rằng vẫn nên nói rõ mọi chuyện, đối với cả hai đều tốt.
“Chúng ta coi như chuyện đó chưa từng xảy ra được không, như vậy tốt cho cả hai chúng ta.”
Không khí trong xe lập tức trở nên khó xử, Cố Phán cảm giác được anh đang tức giận.
“Hừ, Cố tiểu thư xử lý chuyện này còn quyết đoán hơn cả người làm ăn như tôi, hay ngay từ đầu em cũng chỉ coi tôi là One Night Stand? Thế nhưng không nghĩ tới tôi lại tiếp tục dây dưa, cho nên nhanh chóng muốn phủi sạch quan hệ?”
Minh Tiềm nắm lấy chiếc cằm nhỏ của cô, âm thanh đau buồn nhẹ nhàng, lực tay hơi nặng, nhìn cằm cô đã bị nắm đến có vết đỏ, làm cô nhịn không được chảy nước mắt.
Nhìn cô đau đến khóc, nhưng lại không muốn lên tiếp đáp lại anh, lửa giận của anh càng tăng lên, anh tức giận như vậy chỉ vì một người phụ nữ, trước đây anh thật không dám tưởng tượng.
“Muốn coi như không có gì cũng được, nhưng mà..”
Cố Phán vừa mới vui mừng không được mấy giây, lời kế tiếp như sét đánh ngang tai.
“ Tôi muốn cô dùng miệng giúp tôi, ngay bây giờ.”
Vừa nói anh vừa cởi khóa kéo quần tây, móc ra vật to lớn đã cương lên, còn cố ý cầm nó vuốt ve trên mặt cô.
Cố Phán kinh sợ muốn nhảy dựng lên, lặng người nhìn gương mặt anh lạnh lùng tàn khốc, tựa như người vừa mới nhẹ giọng cười yếu ớt quan tâm cô không phải là anh vậy.
Người đàn ông này sao có thể hư hỏng như vậy, hai người đang ở trong xe, trước mặt thậm chí còn có tài xế, sao anh có thể làm nhục cô trước mặt người khác như vậy, nếu như ghét cô thì cứ nói, cô có thể không xuất hiện trước mặt anh nữa, nhưng không nên như vậy…
Nhìn ra nét băn khoăn trong mắt Cố Phán, Minh Tiềm ghé lại bên gò má cô, nhỏ giọng dụ dỗ lại uy hiếp: “Em yên tâm, người ngồi trước không thể nghe được bất kỳ tiếng động nào, nếu như em không làm, lát nữa về đến nhà, tôi sẽ ôm em xuống xe ngay trước mặt mọi người, để mọi người nhìn xem chúng ta có quan hệ như thế nào.”
Cuối cùng, anh dịu dàng hôn lên gò má trắng bệch mang điểm ửng hồng của Cố Phán, lúc lui về lại khẽ liếc đôi mắt đầy hơi nước và chóp mũi ửng hồng.
Người đàn ông bên cạnh mặc âu phục giày da, tuấn tú lạnh lùng, nhưng vật nam tính dữ tợn của anh lại hung hăng nổi lên trước mặt cô, cùng khung canh mờ tối bên trong xe càng lộ vẻ hoang dâm.
Tối hôm qua, chính nó đã hành hạ cô đến chết đi sống lại sao? Lớn như vậy thì vào bằng cách nào? Chẳng trách lúc ấy cô đau như vậy, đến tận bây giờ phía dưới vẫn còn tê tê.
“Anh thật sự sẽ coi như chưa có gì xảy ra sao?”
Cố Phán sợ mình ngây ngốc bị lừa gạt, cất giọng mũi mang vẻ hèn nhát đòi anh phải đảm bảo, dù sao người đàn ông này cũng là kẻ kinh doanh.
Minh Tiềm giận dữ lại cười, dịu dàng nâng cằm nhỏ của cô lên, vuốt ve vết hồng vừa bị anh bóp mà có, dụ dỗ: “Em hỏi như vậy là đồng ý đề nghị của tôi sao, em đừng sợ, tối hôm qua chẳng phải đã làm rất tốt ư?.”
“Anh muốn… làm thế nào?”
Chỉ vì một sai lầm không phải do cô gây ra, nhưng cô lại phải gánh vác hậu quả nó mang tới, Cố Phán uất ức vô cùng, nhưng cô thật sự không biết làm thế nào để giúp anh ra.
Nghe giọng nói nhẹ nhàng mang theo tiếng khóc của cô nói ra lời mập mờ như vậy, Minh Tiềm rất hài lòng với vẻ thuần khiết của cô, giống như hôm qua phát hiện vệt đỏ kia vậy, khiến anh rất vui mừng.
Minh Tiềm kéo chiếc cổ tay mảnh khảnh, để cô quỳ rạp giữa hai đùi anh, nhét vật to lớn đang cương cứng vào bàn tay nhỏ mềm mại lành lạnh, trong nháy mắt đụng chạm làm cả người anh run rẩy, lại nâng cằm cô lên khiến tầm mắt hai người giao nhau, không nhịn được cúi đầu thưởng thức đôi môi anh đào làm anh nhớ mãi không quên, đồng thời khống chế tay cô chậm chạp di chuyển.
Thưởng thức xong đôi môi anh đào, đầu lưỡi Minh Tiềm lại lướt qua gò má đỏ như ngưng tụ máu, chiếc mũi nhỏ nhắn, trêu chọc mí mắt đóng chặt, liếm sạch nước mắt đọng lại trên đó. Cảm nhận được giọt nước mắt nhỏ đáng yêu nhẹ nhàng chuyển động theo từng cái liếm hôn trong hốc mắt, Minh Tiềm nhếch miệng lên, khẽ phì cười.
Cố Phán nghe được tiếng anh cười, cực kỳ xấu hổ, cho rằng anh cười cợt mình, tức giận dùng sức nắm lấy vật to lớn bên dưới, nghe được tiếng rên rỉ truyền tới mới thoáng hả giận.
“Em sao vậy, tức giận hả?”
Cố Phán quay đầu sang hướng cửa kiếng xe, cô nhất quyết không muốn nhìn gương mặt đầy đắc ý của người đàn ông, nhưng một giây kế tiếp đầu cô đã bị anh đè lên vật to lớn, chất lỏng trong suốt tiết ra từ đỉnh đầu cũng sắp dính vào mặt cô, mùi hương cũng ngang ngược hệt như chủ nhân nó, như mùi xạ hương, hòa lẫn với hương vị của riêng anh. Trong thoáng chốc, Cố Phán tưởng mình đã trở về đêm phóng túng hôm qua.
“Liếm nó đi, như khi tôi hôn em vậy.”
Giọng nói như kẻ từ trên cao nhìn xuống khiến Cố Phán nổi lên ý nghĩ phản nghịch, hết lần này đến lần khác không cho anh thỏa mãn, há mồm cắn xuống, nó quá lớn, khiến miệng cô mở ra đến lớn nhất, cho nên không cắn mạnh lắm, nhưng vẫn làm Minh Tiềm rên một tiếng, khoái cảm như thủy triều vọt tới, thiếu chút nữa bắn ra trong miệng cô.
“Cô gái nhẫn tâm này, em muốn trả thù tôi sao?”
Một tay chụp lấy đầu cô, cố ý hung hăng đâm vật nam tính vào sâu trong cái miệng nhỏ nhắn, chạm đến cổ họng.
Hành động đột ngột khiến Cố Phán nghẹt thở, nước mắt tóe ra, chiếc lưỡi đinh hương dùng sức đẩy chóp đỉnh của vật to lớn, cố gắng đẩy nó ra ngoài, lúc này, phía dưới của cô không kiềm được truyền đến cảm giác hưng phấn làm người ta mê muội.
Cảm giác này Cố Phán cũng không xa lạ gì, tối hôm qua cô bị anh ức hiếp cũng sinh ra cảm giác như vậy, cô thầm mắng bản thân thật đáng thất vọng.
“Liếm cho thật tốt, nếu như tôi không bắn ra được, hiệp nghị vừa rồi sẽ không tính.”
Người đàn ông này quả là xấu xa đến tận xương tủy, tại sao Xuân Đường vừa hài hước vừa dịu dàng lại có đứa con trai như anh?
Nghĩ đến Xuân Đường cùng ơn chăm sóc của ông hơn một năm nay, hôm nay cô lại dây dưa không rõ ràng với con trai ông, trong mắt Cố Phán dâng lên nỗi khổ sở và áy náy, nước mắt đọng lại càng nhiều, rơi trên quần tây của Minh Tiềm, tạo thành một vết nước mắt sẫm màu.
Cô đột nhiên đờ đẫn khác thường khiến lồng ngực Minh Tiềm như thắt lại, ở dưới người anh hầu hạ nhưng hồn phách lại không biết bay đến nơi nào, chẳng lẽ đang suy nghĩ về lão già chết tiệt kia?
Lửa giận cùng lửa dục vọng song song bùng lên, vật to lớn trong miệng cô không ngừng rút ra cắm vào, nhiều lần đâm sâu vào cổ họng, như muốn cắm thẳng vật nam tính vào bụng cô, khiến cho cô không thể tiếp tục khinh thường sự tồn tại của nó, bàn tay từ cổ áo chui vào bên trong, đẩy ra áo ngực, thô bạo nắn bóp bầu ngực trơn mềm.
Thân thể Cố Phán kịch liệt run rẩy, đầu ngón tay cách áo sơ mi nắm chặc eo anh, vò nát chiếc sơ mi vốn không một nếp nhăn trở nên nhăn nhúm, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, khiến Minh Tiềm đang giận dữ bỗng trở nên phiền muộn.
Nhìn cô khóc, thậm chí lúc ngậm vật to lớn của anh còn không ngừng ho khan, tiếng rên nhẹ ở cổ họng khiến lỗ nhỏ trên vật nam tính tê ngứa, từ đốt sống lưng Minh Tiềm truyền ra một dòng điện, hít sâu một hơi, eo tê rần, liền bắn ra trong miệng cô.
Chất lỏng trắng đục bắn ra không báo trước làm Cố Phán ho khan liên tục, không ý thức được nuốt xuống mấy hớp, còn lại một chút chảy xuống dọc theo khóe miệng.
“Không được nôn ra, nuốt nó xuống!”
Cái miệng nhỏ nhắn bị tay anh vững vàng che lại, cứng như sắt thép, dù cô lắc đầu thế nào cũng không nhúc nhích được. Trong miệng toàn là mùi vị nam tính mãnh liệt, muốn nôn lại không nôn được, chỉ có thể làm theo ý anh nuốt xuống từng ngụm từng ngụm, cuốt cùng ngay cả một ít chất lỏng dính ở khóe miệng cũng bị ngón tay anh quét lấy, để cô liếm sạch mới chịu bỏ qua.
“Nhớ mùi vị của tôi ư!”
Sau khi phóng ra, anh cong mắt cười chúm chím, vẻ lạnh lùng trước sau như một cũng tan rã không ít, dịu dàng sửa sang lại quần áo xốc xếch của cô, lại liếm khô nước mắt trên gò má đỏ ửng, ôm cô ngồi trên đùi một lần nữa, đôi bàn tay trắng mềm bị anh nắm trong tay, gảy gảy từng ngón đùa nghịch.
Sức lực toàn thân Cố Phán đã bị anh chèn ép sạch sẽ, không đủ sức phản kháng người đàn ông này, tự cam chịu đẻ anh định đoạt.
Đột nhiên nghĩ tới một chuyện, Minh Tiềm đưa bàn tay về phía quần cô, chưa xin phép đã muốn cởi ra, sao Cố Phán có thể chịu đựng để cho anh làm bậy, đè lại bàn tay tàn ác không để anh được như ý.
Người đàn ông này nói lời không hề giữ lời, rõ ràng chỉ cần, chỉ cần….
“Ngoan, để tôi kiểm tra xem đêm qua tôi có làm em bị thương không.”
“Không có, thật sự không có, tôi chắc chắn, chắc chắn…”
Cổ tay trắng ngọc bị giữ chặt ở một bên, Minh Tiềm hiển nhiên không tin lời đảm bảo của cô, tối hôm qua anh uống rất nhiều rượu, cô lại ngọt ngào như vậy, nhất định làm không nặng không nhẹ, không thể nào cô không bị thương.
Đến khi đóa hoa nõn nà phơi bày trước mắt anh, quả nhiên anh đoán đúng, đóa hoa không chỉ sưng đỏ run rẩy, gần miệng huyệt còn trầy da.
Nhẹ nhàng vạch cánh hoa ra, mơ hồ nhìn thấy tơ máu, vừa động vào, thân thể mềm mại trên đùi hơi run run, anh âm thầm ảo não, cho tới bây giờ anh cũng không ham chuyện tình ái, tối hôm qua bị trúng tà ư, sao có thể điên cuồng đến như vậy.
Cảm giác đau lòng xa lạ đánh úp vào tim, Minh Tiềm không nhịn được cúi người, đưa đầu lưỡi liếm lên nơi bị trầy da, nếm được mùi vị của cô lại làm anh cơ thể anh tỏa ra một luồng khí nóng.
Hành động trần trụi của anh làm Cố Phán không thích ứng được, lo lắng anh lại làm càn, thừa dịp anh không chú ý phải mau chóng trốn đi, mặc lại quần áo.
“Không đau chút nào, thật mà… Anh đã hứa rồi, xem chuyện đêm qua như chưa từng xảy ra”.
Phiền muộn trong mắt Minh Tiềm làm cô không được tự nhiên, Cố Phán cúi đầu, lại lẩm bẩm: “Đến nơi gần nhà thì cho tôi xuống xe đi, sau đó tôi có thể tự trở về được.”
Vừa nãy vẫn còn ngồi giữa hai chân anh ngậm lấy thứ đó, bây giờ lại làm bộ như người qua đường muốn cách xa anh nhanh chóng, cho tới bây giờ Minh Tiềm cũng không biết hóa ra mình có thể ghét một người đến như vậy, người đó còn là một cô gái mềm yếu.
Mắt lạnh nhìn cô nhặt hộp thuốc dưới đất lên, đặt vào trong túi plastic, còn cẩn thẩn cột miệng túi, giữ trong tay thật chặc, cô rúc người vào trong góc, mắt nhìn phía trước, cả người hèn nhát không muốn tiếp tục nhìn anh, chỉ là bên mặt nghiêng đỏ ửng như vậy thật chói mắt.
Minh Tiềm hừ lạnh một tiếng, cầm tài liệu bị vứt xuống góc lên, tiếp tục lật xem, hai người khôi phục lại trạng thái như lúc Cố Phán vừa lên xe, thật giống như vừa rồi chưa hề xảy ra chuyện gì, chỉ còn mùi vị triền miên còn nán lại trong không khí, luôn vây quanh giữa hai người, thật lâu không tiêu tan.
Lúc sắp đến Minh gia, chiếc xe dừng lại đúng lúc, Cố Phán cắn cắn môi, mở cửa xe, cô như chim được thả ra khỏi lồng, vẻ ung dung như trút được gánh nặng, một chân vừa bước ra ngoài xe, cổ tay đột nhiên bị anh nắm lại, cô sợ hãi, cho là anh lại muốn làm khó cho cô, lo lắng quay đầu, nhưng bất ngờ thấy trong lòng bàn tay anh có một bông hoa nhỏ màu trắng, anh nói với cô:
“ Hôm qua em đánh rơi nó trên giường của tôi…”
Đây là bông hoa cô cài trên đầu trong thời gian để tang Xuân Đường, sáng nay cô quá hốt hoảng, mà ngay cả không nhìn thấy bông hoa cũng không phát hiện ra, đến buổi chiều lại vội vội vàng vàng ra ngoài cũng quên lấy thêm một đóa hoa cài lên.
Có thể từ nay về sau hai người không còn dây dưa nữa, nếu nhận lấy đóa hoa anh đưa, như vậy cho thấy cô thừa nhận chuyện hoang đường bọn họ làm vào đêm qua, người cô không mong có dính dáng gì tới nhất thế giới này chính là người đàn ông trước mặt.
“Anh nhầm rồi, đây không phải đồ của tôi…
Cố Phán dứt khoát lại rút cổ tay khỏi lòng bàn tay ấm áp, cô như kẻ tội phạm trốn khỏi nhà giam, bước chân lộn xộn chạy đi.
Xuyên thấu qua cửa kiếng xe, Minh Tiềm nhìn thân ảnh xinh đẹp rõ ràng rất yếu ớt nhưng một mức muốn làm bộ tuyệt tình, ngón tay chuyển động quanh đóa hóa trắng thuần túy, khóe miệng gợi lên nụ cười nhạt châm chọc.
Từ đầu đến cuối, cô đều chối bỏ, chưa từng để anh vào mắt.