Đọc truyện Phu Tử Tòng Tử – Chương 3: “Con trai” gọi đến
Vài ngày sau, Lâm quản gia tìm đến Cố Phán, nói là thiếu gia muốn cô đến thư phòng, có việc cần hỏi cô.
Cố Phán bình thường không có việc gì liền ở trong phòng ôm máy tính, lúc ăn cơm đều là ăn cùng các người hầu trong biệt thự,, cho nên trừ ngày đầu tiên nàng vụng trộm chạy tới nhìn Minh Tiềm, mấy ngày nay bọn họ căn bản không gặp nhau. Cô chỉ biết là từ khi con trai của Xuân Đường trở về, chủ nhà xung quanh mỗi ngày cứ như đến lễ, lục tục có thật nhiều người đến chào hỏi, nhìn qua không giàu cũng sang, thỉnh thoảng còn có xe chính phủ ngừng ở bên ngoài.
Nhưng cô cũng biết, với thân phận của cô trước mắt, con trai của Xuân Đường sớm hay muộn cũng tìm cô nói chuyện, nay chuyện cuối cùng đã tới,cô lại có điểm không yên, người kia nhìn rất xấu tính, cô không am hiểu cách giao tiếp với người khí thế mạnh mẽ.
Sau khi sửa sang lại quần áo, Cố Phán đánh bạo đi đến thư phòng.
Hít sâu một hơi, khe khẽ gõ cửa phòng, từ bên trong truyền ra thanh anh nam tính dễ nghe lại lạnh lùng gọi cô đi vào.
Mở cửa ra, Cố Phán liếc mắt một cái liền thấy nam nhân đang ngồi ở bàn làm việc nói chuyện điện thoại, ánh mắt khi có khi không nhìn về phía màn hình máy tính..
Minh Tiềm ngẩng đầu, nhìn cô, hai tròng mắt như có ánh sáng, dùng tay làm cử chỉ mời ngồi.
Cố Phán vốn muốn đóng cửa, nghĩ nghĩ, lại đem cửa mở rộng ra, ngồi vào ghế sofa trong thư phòng, hai chân khép lại, tay đặt trên đầu gối, tư thế ngồi thực sự nghiêm chỉnh.
Cố Phán thấy hắn vẫn chưa chấm dứt cuộc hội thoại, vừa vặn bồn hoa bên cạnh đã nở rồi, cô liền thành thật ngồi ngốc trên sofa ngắm bồn hoa, đầu óc cũng chuyển động xung quanh.
Kỳ thực gian thư phòng này ban đầu là của Xuân Đường, cô đã tới, bất quá hôm nay tiến vào cảm thấy thật khẩn trương cho vận mệnh của gian phòng, về sau hẳn sẽ là thư phòng của hắn.
Đúng rồi, cô nên xưng hô với hắn thế nào đây, trực tiếp gọi tên? Không không không, nhìn khí thế đó hẳn là cũng không đến vài người dám kêu tên gọi họ hắn. Nhưng cũng không thể gọi hắn là “Con trai’ đi, ai, cho cô can đảm cô cũng không dám nha, nói lại, làm gì có con trai nào còn lớn hơn cả mẹ.
…
Minh Tiềm thừa dịp gọi điện thoại từ xa liếc mắt nhìn đến cô gái đang an tĩnh ngồi đó,cô đưa lưng về hướng hắn, tựa hồ đang thưởng thức bồn hoa, mái tóc đen gợn sóng, trên đầu còn cài hoa nhỏ để tang,trên người cũng là một bộ váy màu dài màu trắng không có tay, từ góc độ của hắn có thể trông thấy thắt lưng tinh tế cùng cánh tay trắng trẻo gầy yếu.
Minh Tiềm nhưng lại nhất thời hoảng thất thần, người phụ trách bên kia di động cung kính liên tục thăm dò hai tiếng, hắn mới lấy lại tinh thần.
Ân? Thật xin lỗi, xin lặp lại một lần nữa.
Minh Tiềm cũng để ý vẻ khác thường của chính mình,vẫn như cũ nghe người trong di động báo cáo tình huống của công ty, đem Cố Phán bỏ một bên.
Ừ, có thể, ngày mai lại báo cáo cho tôi về số liệu mức độ suy giảm cổ phiếu công ty.”
Vị Minh tiên sinh này thật bận rộn, cô đã đợi gần nửa giờ, có thể hẹn hắn lần sau lại nói chuyện không?
Cô là Cố Phán?
Bỗng nhiên nghe được thanh âm, Cố Phán có chút kinh hách vội vàng xoay người nhìn về phía hắn, chật vật trả lời.
Hai người lần đầu tiên chính thức mặt đối mặt nói chuyện với nhau, Cố Phán nhìn toàn khuôn mặt hắn âm thầm nói câu: Quả nhiên bộ dạng một chút cũng không giống Xuân Đường, có thể là giống mẹ đi.
Cô cùng ba tôi kết hôn từ khi nào?
Tháng Ba năm ngoái.
Thanh âm câu hỏi không nóng không lạnh, mặt không chút thay đổi, làm cho người ta nhìn không ra sâu cạn, hai tròng mắt thỉnh thoảng bí hiểm đánh giá Cố Phán, làm cô chỉ dám cúi đầu thành thật trả lời vấn đề của hắn.
Cho phép tôi mạo muội hỏi một câu, ba tôi gần chết lại cùng Cố tiểu thư kết hôn là vì nguyên nhân gì? Đặc biệt, Cố tiểu thư thoạt nhìn còn trẻ tuổi như vậy.”
Cố Phán nghe lời nói cay nghiệt đả thương người của hắn, trong lòng có chút tức giận, nhưng nhịn xuống, đem chuyện kết hôn giải thích rõ ràng với hắn.
Xuân Đường thay tôi trả nợ của ba tôi để lại, ông ấy nói bản thân không muốn một người lẻ loi mất đi, muốn có thân nhân bầu bạn, cho nên tôi đáp ứng cùng ông ấy kết hôn.
Minh Tiềm nghe cô thân thiết gọi tên lão già, không hiểu sao có chút chói tai, ngữ khí cũng trở nên bén nhọn.
Nói như vậy cô là vì tiền mới cùng ba tôi kết hôn, tôi còn nghe nói lúc ba tôi mất, trong phòng bệnh chỉ có một người, tất cả mọi người đều bị ông ta đuổi ra ngoài.
Đó là bởi vì con ông ấy vẫn luôn ở Hoa Kỳ không chịu trở về, cho nên chỉ có tôi ở bên cạnh.”
Lẽ ra Cố Phán tính tình dịu ngoan, bình thường khó có thể nói nặng lời như vậy, nhưng bởi vì ấn tượng với người nay vốn đã không tốt, cộng thêm lời nói cay nghiệt mới vừa rồi tổn thương cô, cho nên Cố Phán mới không quan tâm gầm nhẹ một câu.
Minh Tiềm cũng không có bị lời của cô làm phiền muộn, càng không muốn giải thích với cô vì sao mình không trở lại.
Hắn chính là không nói được một lời chăm chú nhìn hai gò má của Cố Phán vì kích động mà có chút đỏ lên, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cố Phán bị hắn nhìn có chút hoảng sợ, hoàn toàn không có khí thế vừa rối, chỉ cúi đầu nói câu:
Minh tiên sinh, nếu không có chuyện khác, ta muốn trở về phòng.
Minh Tiềm hai chân bắt chéo nhau buông xuống: Ngày mai luật sư sẽ đến nhà tuyên đọc di chúc, ba tôi cũng muốn cô tham dự, không cần quên, cứ như vậy… Hắn đưa tay ra, làm tư thế mời đi.
Sau khi cô rời đi, Minh Tiềm mới cầm lấy di động đánh số điện thoại: Charles, tôi muốn tư liệu đầy đủ của Cố Phán, trước ngày mai đưa cho tôi.”
Vốn tưởng lão già tùy hứng lấy cô về nhà, nhưng hôm nay luật sư đứng đầu của Minh gia gọi điện thoại nói rõ với hắn về việc lão gia an bài nàng tham như buổi tuyên đọc di chúc, điều này làm cho hắn không thể không có chút coi trọng cô gái này.
Ngày hôm sau, vẫn là tại gian thư phòng to lớn, chẳng qua hôm nay cửa thư phòng bị đóng kín, trong phòng chỉ có Minh Tiềm, Cố Phán cùng với một người trung niên mặc âu phục giày da, mái tóc hoa râm được chải vuốt sợi cẩn thận tỉ mỉ, vẻ mặt chuyên nghiệp nghiêm túc. Cố Phán đoán rằng hắn hẳn là luật sư tuyên đọc di chúc, thoạt nhìn là một luật sư rất tài giỏi.
Lúc Cố Phán đánh giá vị luật sư này,nghĩ đến nếu lúc trước mời vị này lên tòa án biện hộ cho ba cô, khi đó ba cô hẳn có thể bớt đi vài năm tù, vị luật sư này trông bộ dạng rất có đạo đức nghề nghiệp lại lợi hại, không giống tên luật sư ba phải trước đây cô mời, chuyên môn lừa tiền. Cố Phán lại nghĩ lại vừa hồi tưởng, bất quá bọn họ cũng không có tiền mời được luật sư của Minh gia lên tòa án.
Nhớ tới chuyện nhà phát sinh vài năm trước, một tia cô đơn cùng không thể nề dâng lên đôi mắt Cố Phán, hai má vốn trắng trẻo như tỏa sáng cũng trở nên ảm đạm rất nhiều, đắm chìm trong thế giới của chính mình, cả người có chút sững sờ.
Minh Tiềm ngồi trên ghế sofa, hai chân thon dài xen lẫn nhau tựa vào lưng ghế lật xem tài liệu, trong lúc lật trang giấy lại liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh, phát hiện cô từ lúc vào cửa đến bây giờ đều dính vào vị luật sư trưởng đang vùi đầu sửa sang lại văn kiện ở bên kia.phát, trừ lúc vừa mới vào phòng cùng hắn lên chào liền không nói gì nữa. Hai mắt cô tỏa sáng nhìn chằm chằm vào luật sư làm Minh Tiềm như có chút hờn giận, đoán rằng cô cùng luật sư có phải đã biết nhau trước hay không, dù sao ở Minh gia đã hơn một năm, hẳn là không có khả năng chưa thấy qua luật sư trường thường xuyên ra vào Minh gia.
Không khí trong thư phong có điểm nặng nề, bởi vì ngày hôm qua nói chuyện với con trai của Xuân Đường không mấy vui vẻ, cho nên Cố Phán lúc này cũng không dám tìm hắn gợi chuyện, nói đi nói lại, chuyện tuyên đọc di sản này, lại muốn một người có thể xem như người ngoài như cô phải có mặt,vị Minh tiên sinh này trong lòng hẳn là rất không vui vẻ, bằng không cũng sẽ không vẫn luôn phụng phịu chỉ lo xem giấy tờ trong tay.
Tề Ngôn sắp xếp lại văn kiện sắp được tuyên đọc, nhìn đến hai người đều trầm mặc không nói, vốn hắn còn muốn hàn huyên hai câu, nhìn thấy dạng này của bọn họ, quên đi, rõ ràng trực tiếp vào chủ đề chính đi.
Ho ho, hai vị hẳn là đã quen biết rồi đi.
Minh Tiềm vẫn như cũ cao cao tại thượng xem xét tư liệu trong tay, chỉ có Cố Phán hướng Tề Ngôn gật đầu khiêm tốn ngượng ngùng cười như hồi đáp, Minh Tiềm khóe mắt thoáng nhìn thấy sườn mặt mang nét cười của cô, tay cầm giấy trở nên căng thẳng, đột nhiên có điểm chán ghét khi mời cô gái này tới.
Ha ha, Cố tiểu thư vẫn là lần đầu tiên gặp Tề Ngôn tôi đi, kỳ thực việc đăng kí kết hôn của Minh lão tiên sinh cùng cô lúc trước là do tôi làm.”
Cái này Cố Phán đổi lại có chút kinh ngạc vị luật sư tiên sinh này hẳn là biết chuyện của cô,cô có điểm xấu hổ cùng với ngượng ngùng, không biết đáp lại lời của ông ấy thế nào, cũng không thể làm cho người ta nhìn ra cô xấu hổ, liền nâng khóe miệng tươi cười đầy mặt đáp lại một câu: Phải không? Tôi không có nghe Xuân Đường nói qua.
Minh Tiềm nhìn lúm đồng tiền của cô như sáng lên, thân mật gọi tên lão già,sắc mặt lại rét lạnh một ít, không kiên nhẫn nhắc nhở Tề luật sư: Ít nói chuyện khác đi, đem việc chính giải quyết xong xuôi rồi hai người lại tiếp tục ôn chuyện cũ cho thật tốt, lát nữa tôi còn có hội nghị ở công ty.
Người Cố Phán tưởng sẽ không mở miệng lại đột nhiên ra tiếng, nàng thu liễm vẻ tươi cười, câu nệ nhìn về phía hắn, hai người tầm mắt vừa vặn giao nhau trong nháy mắt, giống như bị hắn tầm mắt quất một roi chí mạng, Cố Phán vội vàng quay đầu, đoan chính ngồi lại.
Ho ho, tốt lắm, bởi vì phần của Cố tiểu thư có vẻ đơn giản, tôi trước hết tuyên đọc cho Cố tiểu thư.
Nói xong dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của Minh Tiềm, được hắn cho phép, liền tiếp tục nói:
Đầu tiên, lúc trước trong hiệp nghị hôn nhân Minh lão tiên sinh có nói qua,quan hệ hôn nhân của ngài ấy và Cố tiểu thư tự động giải trừ ngay khi đưa tro ngài xuống biển,sau này Cố tiểu thư liền không còn bất kỳ quan hệ gì với Minh gia… Ách, Cố tiểu thư, cô không sao chứ?
Tề Ngôn nhìn hốc mắt Cố Phán đỏ lên, nước mắt che phủ hai tròng mắt vốn sáng ngời, chỉ chờ rơi xuống.
Thật xin lỗi, tôi không sao, Tề luật sư,ngài tiếp tục đi.
Nàng vốn định nhất định phải cắn răng không khóc, miễn cho làm cho người ta chế giễu,nhưng khi nghe được từ tro cốt trong lòng vẫn không ngăn được khó chịu.
Từ vị trí của Minh Tiềm chỉ có thể nhìn thấy chiếc mũi vểnh đỏ bừng, u ám cười giễu một tiếng: Cô thế mà cùng lão già tình cảm thật tốt.
Ách, vậy được rồi, cái thứ hai chính là vấn đề về phí phụng dưỡng, trước đó Minh lão tiên vì Cố tiểu thư mở ra tài khoản một trăm ngàn, mặt khác tại Cửu Long(Hong Kong) cùng với đại lục chia cho Cố tiểu thư một số nhà trọ cao cấp, nếu Cố tiểu thư sau này muốn trở về đại lục, có thể ở tới đó, tốt lắm, cứ như vậy, Cố tiểu thư còn có nghi vấn gì không?
*** Đại lục: Trung Quốc đại lục, thuộc quản lí của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, không bao gồm Hong Kong và Ma Cao
Tề Ngôn mỉm cười hỏi nàng, lúc trước hắn nghe lão Minh từng nói nàng là cô gái tốt, hẳn là sẽ không giống những người khác bởi vì phân chia tài sản mà tranh cãi, cuối cùng túi bụi.
Mấy thứ này tôi không thể nhận, Xuân Đường đã trả khoản nợ lớn giúp tôi, tôi…
Đã là ba ta đưa cho cô, cô hãy nhận lấy đi, cùng lắm chỉ là chút tiền tiêu vặt.
Minh Tiềm không muốn lại nghe cô thân thiết gọi tên lão già, bèn tối tăm mở miệng đánh gãy lời của nàng.
Đúng vậy đúng vậy, những tài sản đó đã qàm thủ tục sang danh nghĩa Cố tiểu thư, nếu lại sửa ký sang người khác liền có chút phiền phức, dù sao Minh lão tiên sinh cũng đã mất. Tề Ngôn cũng ở một bên hát đệm giảng giải.
Đó, vậy được rồi.
Không nghĩ tới Xuân Đường đã muốn giúp cô an bài mưu sinh sau này…
Kế tiếp là Minh tiểu tiên sinh bộ phận, có vẻ phức tạp, sợ Cố tiểu thư phải đợi thật lâu, có thể rời đi trước cũng không quan hệ.
A? A, được, tôi xin phép đi trước, cảm ơn Tề luật sư.
Cố Phán việc tuyên đọc di sản của gia tộc thế này khẳng định có rất nhiều tin tức không muốn người khác biết, cô cũng không muốn đi nghe người việc riêng tư của người khác, liền hướng Minh Tiềm cùng Tề luật sư gật đầu ý bảo, rời khỏi phòng lại giúp bọn hắn đóng cửa.
Hôm nay cô mặc một bộ váy trắng thuần dài đến đầu gối, mái tóc cuộn sóng rối tung nay đã được buộc gọn sau,trên đầu như trước cài bông hoa trắng nhỏ túc trực bên linh cữu. Khi cô rời đi, Minh Tiềm nhìn đến đôi chân tinh tế mềm mại dưới váy cùng đường cong sống lưng,theo hướng rời đi liếc mắt một cái khiến hắn nhìn đến hai gò má trắng hồng như lê hoa đái vũ(1), hai mắt rũ xuống, chỉ có thể nhìn thấy lông mi thật dày ướt sũng mang theo bọt nước đang rung rung.
Minh Tiềm rất nhanh đem tầm mắt kéo trở về, cùng Tề Ngôn nói chuyện với nhau.
(1) Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái