Phu Tử Tòng Tử

Chương 13: Về thăm nhà


Đọc truyện Phu Tử Tòng Tử – Chương 13: Về thăm nhà

Cố Phán kéo vali ra khỏi biệt thự Minh gia, cô quay đầu lần cuối nhìn về ngôi nhà danh giá ở ở suốt một năm qua, sau đó dứt khoát bước vào xe mà Quản gia Lâm gọi đến để đưa tiễn cô.

Cố Phán để tài xế đưa đến trạm xe buýt dưới chân núi rồi bảo hắn quay về, sau đó cô lấy vali ra đứng chờ xe buýt một mình.

Không nhiều người đứng ở trạm dừng xe, họ giương mắt nhìn một chiếc xe đắt tiền dừng lại, lại thấy Cố Phán ăn mặc bình thường bước xuống vẫy chào tài xế của Minh gia, họ cho rằng người kia là tài xế lén chủ mình lái xe đưa em gái đi.

Dáng dấp Cố Phán xinh xắn, cân xứng với gương mặt đẹp hơi gầy, nhưng đứng trước xe sang so ra rất thấp kém, người đi đường nhìn chằm chằm xe đắt tiền rời đi, ai cũng không để ý tới cô.

Một lần nữa, Cố Phán được đứng ven đường chờ xe như người bình thường, mới hơn một năm nhưng cô thấy như qua một đời người, cô hít lấy không khí ẩm thấp vẩn đục của đường phố, không khí kém hơn không khí trên đỉnh núi của Minh gia nhiều, nhưng lại khiến cô yên dạ yên lòng.

Đấy mới là không khí thuộc về Cố Phán cô.

Khắp nơi trên đường phố đều thấy bảng quảng cáo của Minh Tiềm, thậm chí còn có cao ốc mười mấy tầng treo áp phích rất lớn hình anh, người đàn ông cao cao tại thượng lại tự tin tuấn tú, cực kỳ nổi bật.

Cũng không phải là ngôi sao gì lại đem mặt mình khoe khoang khắp nơi, dáng dấp trong cũng tuấn tú đấy!

Những người chờ xe không có việc gì làm thì ngẩng đầu ngắm hình anh, khiến lòng Cố Phán chua xót, lại thầm cười nhạo mình vô vị, họ cũng chỉ là người dưng.

Không hiểu sao Cố Phán hơi buồn bã, chỉ biết cúi đầu ngây ngốc nhìn mũi giày.

Mấy giờ trước anh còn chiếm đoạt cơ thể cô, cảm giác trướng đến tê liệt còn chưa biến mất, bọn họ đã thành người ở hai thế giới khác nhau.

Nếu Xuân Đường không mang cô đến Minh gia thì dù có góp lại vận may mấy đời cô cũng không thể gặp được người có quyền thế như vậy, nói chi là người ta còn chịu làm mấy chịu xấu hổ chết người đó với cô, nghĩ như vậy thật giống như cô là kẻ được lợi!

Không, không đúng, sao lại quay qua cô nữa rồi, anh đã ngủ với cô, cô không chỉ thua lỗ, còn thiếu chút nữa táng gia bại sản!

Người cùng chờ xe thấy vẻ mặt hoảng hốt của Cố Phán, cho là cô có bệnh nên lặng lẽ lùi lại hai bước.

Xe buýt đã tới, Cố Phán vừa lên xe vừa nhìn tấm áp phích, không ngờ lúc rời đi tâm tình cô không ung dung như dự đoán mà lại hơi chua xót.

Cố Phán dựa theo địa chỉ lúc trước luật sư đưa cô đi tới nhà trọ ở đường Shung Shun ở đầu bán đảo Cửu Long.


Đây là khu nhà giàu của Hong Kong, là nơi ở của nhiều nhà chính trị, thương nhân và ngôi sao nổi tiếng của Đại Lục.

Cố Phán đẩy vali đi qua một sườn dốc rất dài, đứng trước cửa lớn xinh đẹp ngẩng đầu quan sát kĩ lưỡng chỗ ở sau này, lại so sánh giữa bảng số và địa chỉ trong giấy mấy lần, mới xác nhận cô không đi nhầm.

Chẳng phải nói là nhà trọ ư, sao lại lớn như vậy?

Mặc dù biết là nhà trọ cao cấp, nhưng cô nghĩ nhà trọ cao cấp cũng chỉ có diện tích lớn hơn một chút, cô nên sớm nghĩ đến nhà mà Minh gia đưa cho sao có thể khiêm tốn cơ chứ.

Cố Phán thật khổ sở: Nhà lớn như vậy, tiền điện nước sau này tính sao đây!

Cô đưa giấy chứng nhận sỡ hữu nhà đất đưa cho nhân viên quản lí nhà trọ vừa nghe tin chạy đến, đó là một bác khoảng bốn mươi mấy tuổi, ông ta nâng mắt kính kiểm tra tỉ mỉ, còn không ngứng quan sát Cố Phán đang ngoan ngoãn đứng một bên, trong mắt đầy hoài nghi.

Nhân viên quản lí trả thẻ căn cước và chứng minh lại cho Cố Phán, bảo cô đợi ở cửa một lát sau đó chạy đến xa xa gọi điện thoại.

Hôm qua Cố Phán chịu đựng hoan ái với Minh Tiềm cả đêm, sáng nay lại gấp rút lên đường nên lúc này cô hơi mệt, thuận thế thồi lên nấc thang cẩm thạch ở trước cửa, ôm chân nhìn xe cô qua lại, vừa đúng giờ cơm tối, xe cộ đều vội trở về cho kịp giờ.

Lúc Cố Phán sắp ngủ mất thì nhân viên quản lí cũng nói chuyện điện thoại xong, ông ta chạy chậm về phía Cố Phán, lấy thẻ từ ra mở cửa rồi tươi cười mời Cố Phán vào nhà, lại hỏi thăm cô đi đường có mệt không, lại giúp cô kéo va li khiến Cố Phán vừa mừng vừa lo, đồng thời cảm động trước thực tế xã hội.

Cố Phán mỉm cười tiễn nhân viên quản lí, rồi quay đầu nhìn toàn thể nơi ở.

Nhà ở rất hiện đại hóa, hơn nữa đồ dùng trong nhà đều đầy đủ, thiết kế có gác lửng, tổng cộng cả hai tầng có tám gian phòng ngoài nhà là sân lớn, trong sân còn có một phòng cho người làm.

Trong nhà không có tí bụi nào, chắc là có người tới quét dọn định kì, Cố Phán tính toán ra đây là của cải không nhỏ.

Cô làm bữa ăn tối đơn giản, vừa ăn cớm Cố Phán vừa suy nghĩ lung tung: Một người nghèo rớt mồng tơi như cô, vô tình lại rơi vào mỏ vàng, còn quan hệ bừa bãi với chủ của mỏ vàng đó…

Minh Tiềm ra khỏi phòng cô gái kia thì đi thẳng đến phòng sách làm việc, người giúp việc mang một ly cà phê đến, anh ngửi được hương cà phê tinh khiết và đắng chát, tròng mắt nhìn tài liệu khuếch tán ra, suy nghĩ lại bay tới người phụ nữ đã rời đi kia.

Thật đúng là không hề lưu luyến anh chút nào, ngay cả một lời nhắn ít ỏi cũng không để lại, cũng không đòi anh tiền tài, thậm chí chưa bao giờ hỏi số điện thoại của anh, hẳn là cô quyết định cắt đứt mọi quan hệ với anh rồi.

Hừ, nếu cô đã có khí phách như vậy, còn khinh thường tôi, vậy thì đi cho xa đừng để tôi gặp được, nếu không tôi không đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra!


Minh Tiềm hung dữ trừng ly cà phê, giống như chiếc ly trắng tin là gò má trắng nõn của cô, sau đó anh bưng cà phê lên nhấp một hớp, hương vị ấm áp khiến anh nhớ lại cảm giác mê hồn lúc vùi mình trong cơ thể cô, cô giống như ly cà phê này vậy, anh đã nghiện mất rồi.

Anh lại nhấp một ngụm cà phê nữa, Minh Tiềm đột nhiên hơi hoang mang: Nếu cô cũng để cho tên đàn ông khác “uống cà phê” của cô thì sao!

Minh Tiềm bị cảm giác bất lực lo được lo mất hành hạ một giờ, cuối cùng vẫn lấy điện thoại gọi một dãy số.

“Charles, kiểm tra xem sau khi Cố tiểu thư rời khỏi Minh gia thì đi đâu?”

Người ở bên kia đầu dây im lặng vài giây rồi hỏi thẳng: “Thưa sếp, tôi vừa nhận được tin báo, Cố tiểu thư đã đến ở nhà trọ tỉnh Cửu Long.”

Lập tức tâm trạng Minh Tiềm tốt lên, dặn dò người kia mấy câu mới cúp máy.

Coi như cô thông minh được một lần, không rời anh quá xa.

Cố Phán không ra ngoài tìm việc làm ngay mà nghỉ ngơi mấy ngày, rồi mua vé trở về Đại Lục.

Tính đi tính lại, cô đã bỏ nhà trốn nợ cũng được hai năm, thời gian lâu như vậy cô có hơi nóng lòng nhớ nhà.

Bây giờ không còn nợ nên cả người nhẹ nhõm, cô về thăm bố trong tù, thuận tiện đến thăm vài người thân thích, nhưng không ngờ họ lại không chào đón cô, lúc trước khi bố cô bị phán quyết, cô mượn tiền khắp nơi còn bị bọn cho vay nặng lãi truy bắt, từ từ liền có cái biệt danh là “Quỷ kiến sầu”**

** Quỷ thấy cũng phải buồn. (kiểu như xui xẻo, quỷ còn chán huống chi người.)

Nhớ tới những “năm tháng huy hoàng” trong lúc mịt mù tăm tối, Cố Phán còn thấy hơi tự hào, một mình cô đấu trí đọ sức vớ mười mấy tên cho vãy cao to thô kệch, cũng không phải ai cũng có thể trải qua trong đời người vô giá.

Cố Phán ra khỏi ngục giam Nam Thông thành phố S, tâm tình cô phập phồng.

Trông bố đã già đi rất nhiều, khi vào tù tuổi tác vốn đã lớn, may là tinh thần vẫn rất tốt.

Dù sao hoàn cảnh ngục giam bây giờ cũng không tệ, ban đầu cô tuyệt vọng khi bị đuổi bắt cũng từng nghĩ tới chuyện đi trộm ít đồ rồi đến ngục giam đoàn tụ với bố.

Cố Phán tránh nặng tìm nhẹ nói cho bố cô chuyện hai năm qua ở Hong Kong và món nợ đã được trả hết, không hề nhắc tới Minh gia. Không nhiều người không biết Minh Tiềm, Cố Phán sợ bố biết cô đã từng có quan hệ với Minh gia sẽ suy nghĩ lung tung.


Trong lòng bố Cố biết rõ mình nợ bao nhiêu tiền, nghe con gái nói đã trả hét nợ, ông lập tực ngạc nhiên hồi lâu, lại thấy con gái ấp úng không muốn giải thích rõ ràng chuyện trả nợ thế nào, ông nghĩ cô đã chịu nhiều uất ức ở Hong Kong mới trả hết khoản nợ đó, những giọt nước mắt già nua rơi xuống cách cửa sổ thủy tinh thăm tù.

Cố Phán thầm oán trách bố mình, hiếm khi đến thăm ông một lần nhưng trước khi chia tay cũng không cho cô bản mặt vui vẻ, chỉ thấy người bố tuổi đã cao khóc không ra tiếng, mãi đến khi ông bị đưa đi, Cố Phán dán tay vào cửa kính cũng đỏ cả hốc mắt.

Ở thành phố S Cố Phán còn có một người cô, là em gái ruột của bố cô.

Trước khi đi cô còn ghé tiệm trái cây mua một giỏ trái cây rất lớn, xách tới nhà cô mình.Cố Phán sợ bọn họ đã dọn đi vì năm đó bị bọn cho vay đòi nợ, cô do dự nhấn chuông cửa, khi nghe được tiếng phụ nữ quen thuộc cô lập tức trở nên vui mừng.

“Đây đây, tới liền…”

Nghe thấy tiếng bước chân đi nhanh tới cửa, Cố Phán cầm giỏ trái cây đến trước người, cánh cửa sắt loang lổ vừa mở ra, cô liền thấy người cô đã lâu không gặp.

Mặt người cô đầy kinh ngạc, lại cảnh giác nhìn xem sau lưng Cố Phán có người đi theo hay không, xác nhận được chỉ có mình cô mới thở phào nhẹ nhõm.

“Là Cố Phán sao, hai năm qua cháu đã đi đâu vậy, cũng không liên lạc với cô.”

Cố Phán nhìn thấy hành động của cô mình, vẻ vui mừng của cô trở nên hơi cứng ngắc.

“Thưa cô, cháu vừa trở lại từ Hong Kong, sau khi gặp bố thì tới thăm cô ngay.”

Cố Phán lúng túng đứng trước cửa chịu đựng ánh mắt ghét bỏ khác thường của người cô, cô cảm thấy giỏ trái cây trong tay đột nhiên thật nặng như muốn bẻ gảy cánh tay cô.

“Cô à, cái này cháu gửi cô, thấy cô vẫn khỏe mạnh thì cháu đã yên tâm, vậy cháu xin phép đi trước.”

Giỏ trái cây lớn nặng trĩu trong tay làm sắc mặt người cô hơi tốt lên, bà ta gọi Cố Phán đang chuẩn bị rời đi lại, bảo cô ở lại ăn bữa cơm tối.

Không ngoài dự đoán của Cố Phán, dượng và con trai người cô là Tiểu Vĩ đều giật mình khi thấy cô, Tiểu Vĩ đã mười mấy tuổi còn chưa biết kính trọng bề trên, lúc Cố Phán hỏi thăm sức khỏe nó còn bày ra vẻ mặt ghét bỏ và thái độ khó chịu, bà cô và dượng thấy thế cũng không lên tiếng.

Lúc ăn cơm, bà cô vòng vo hỏi Cố Phán rất nhiều về vấn đề kinh tế, Cố Phán biết rõ bà cô muốn hỏi gì nên nói thằng là món nở đã được trả hết.

Cô vừa nói ra, bà cô, Tiểu Vĩ, còn có ông dượng luôn cầm báo che mặt đều nhìn thằng cô lần đầu kể từ khi cô vào nhà.

Tiểu Vĩ nói thẳng: “Wow, chị họ à, nhiều tiền thế mà chị trả bằng cách nào? Có phải đi làm tình nhân của người có tiền nào đó ở Hong Kong không?”

Bà cô bĩu môi nắm chặt cánh tay Tiểu Vĩ, mắt thoáng liếc qua nó.

Cố Phán thấy rất khó chịu, cô nghĩ dù có chối bỏ hay im lặng đều giống như thừa nhận, nhưng vẫn liên tục nói hai tiếng “không có“.


Vừa lúc ông dượng lật trang báo, Cố Phán thấy nguyên trang đầu tờ nhật báo có các tiêu đề lớn nhỏ, tất cả đều nói về Minh Tiềm, dáng người cao ráo của người đàn ông in trên báo, khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc như Ngũ Chỉ Sơn khiến Cố Phán rất áp lực.

Sau khi ăn xong, Cố Phán không ngồi lại thêm mà đứng dậy chuẩn bị đi, trước khi đi rốt cộc cũng nghe được ông dượng cầm báo cả đêm nói một tiếng qua loa lấy lệ với cô.

Bà cô đưa cô ra cửa, Cố Phán cảm thấy lần đi này không biết lúc nào mới gặp lại, cô xoay người muốn nói gì đó, thế nhưng cửa phòng sau lưng đã nóng lòng không chờ được đóng lại, sau đó lại bị khóa.

Cô nghe được tiếng bà cô càng ngày càng nhỏ ở sau cửa: “Giỏ trái cây này thật là lớn đó, nó lấy đâu ra tiền mà mua? Chằng lẽ thật sự đi làm mấy chuyện bẩn thỉu?”

“Tiểu Vĩ, ra ăn trái cây.”

“Hở, chị Cố Phán đi chưa?”

“Đi, đi rồi…”

Cố Phán thấy thật khổ sở, vừa đi cô vừa suy nghĩ: Thật ra trái cây kia không mắc, so ra trái cây Hong Kong khá đắt ấy nhỉ.

Vốn quan hệ giữa nhà cô và nhà họ rất tốt, thế nhưng lúc bọn cho vay nặng lãi không tìm ra cô đã tới nhà vùng lân cận nhà bà ấy để chặn đầu cô, qua nhiều lần, bà ấy liền gọi bảo cô không nên đến nhà họ nữa.

Sau đó không lâu, Cố Phán đã mạo hiểm lén chạy đến Hong Kong, trên người cũng không có tiền, phải một bên làm việc vặt một bên tránh nợ nên không có chỗ ở cố định, sau đó thì gặp được Xuân Đường.

Tâm tình Cố Phán nặng nề đi trong bóng đêm, chậm chạp bước đến một công viên nhỏ gần đó, cô ngồi trên ghế gỗ ở đó than trời trách đất một hồi, sau đó đi tới con đường đá cuội được xây cho người lớn tuổi, cô men theo ánh đèn mờ cúi đầu tìm gì đó trên đường đá, chỉ chốc lát sau đã tìm được.

Rất nhiều năm trước Cố Phán và Tiểu Vĩ lén mang sơn trong nhà ra đây, cố ý vẽ lên trên đá, không ngờ loại sơn kia chất lượng tốt như vậy, đến tận bây giờ vẫn có thể thấy nét vẽ nguệch ngoạc rõ ràng.

Cố Phán co ro ngồi chồm hổm dưới đất nhìn nét vẽ, suy nghĩ rất lâu cũng không trở về, cô lấy điện thoại chụp lại bức vẽ nguệch ngoạc, làm một tấm ảnh lưu niệm.

Cô đang muốn đứng dậy rời đi, bỗng từ bụi cây gần đó truyền đến tiếng lung lay “tất tất tác tác”, Cố Phán nghĩ là có chó vườn đang đánh dã chiến, nhưng cẩn thận nghe lại mới thấy không hợp lí, chó làm sao phát ra được tiếng người, không cần nghĩ cũng biệt chuyện gì đang diễn ra.

Đôi trái gái trong bụi tất nhiên có kiềm nén, nhưng khó nhịn được sẽ bật ra một hai tiếng, âm thanh như ma quỷ xông vào não, Cố Phán tự nhiên nghĩ tới người đàn ông vừa thấy trên báo, Cố Phán dần dần chồng âm thanh nghe được với tiếng thở dốc cô phát ra lúc nằm dưới người anh lại với nhau, mà gương mặt tuấn tú nghiêm túc cũng thay đổi thành vẻ mặt không đứng đắn lúc hai người mây mưa.

Mặc dù xung quanh rất tối lại không có người, như Cố Phán giống như làm chuyện xấu bị bắt gặp, trên mặt xuất hiện một rạng mây hồng, ngay lập tức chạy thật xa đến một nơi có đèn sáng mớ dừng lại, âm thầm phỉ nhổ: Người trẻ tuổi thời nay thật to gan, đổi lại là cô nhất định sẽ sống chết không muốn làm bậy ở chỗ như vậy.

Vừa nghĩ như thế, khuôn mặt lạnh lùng của Minh Tiềm lại nhảy vào đầu Cố Phán.

Phi phi phi, nghĩ gì vậy chứ, cũng là do tên đàn ông xấu xa đó làm hư cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.