Đọc truyện Phù Thủy, Xin Tỉnh Giấc – Chương 95: Sau đó – 05
Hai người đắm đuối hôn, Phương Đại Xuyên chỉ thấy cả người nóng hầm hập, tinh thần lại mông lung. Chạm vào thân thể ấm áp của Lý Tư Niên, lòng hắn mới có cảm giác chân thật, thì ra Lý Tư Niên không chết, mình đang ân ái cùng cậu ấy. Hắn muốn khóc nấc lên.
Lý Tư Niên nhặt chai dầu bôi trơn lăn lóc trên giường, liếc nhìn tên gọi, ung dung nhếch miệng cười.
Y vặn nắp chai, dốc một vốc ra tay. Phương Đại Xuyên nhấp lên nhấp xuống, phối hợp với động tác của y, “Vết thương của cậu… Được không đó?”
“Anh Xuyên ạ, trên giường lại đi hỏi một người đàn ông có được hay không là thiếu tế nhị lắm đấy.” Lý Tư Niên đùa, “Tôi có được hay không, chẳng lẽ anh không biết?” Vừa nói, y vừa đưa chất kem nọ vào.
“Ơ… Ối?” Phương Đại Xuyên nhíu mày kinh hô, xúc cảm kỳ dị càn quét nơi hai người tiếp xúc, vừa lạnh buốt vừa nóng bừng bừng, lưng hắn giật lên một cái.
Lý Tư Niên trầm trầm cười, lồng ngực phập phồng, “Bạc hà sa mạc, một cành cũng đủ cho anh vừa lạnh vừa nóng, chọn giỏi ghê nha anh Xuyên.”
Tôi biết thế quái nào được! Phương Đại Xuyên uất hận đập giường, cái con tàu tư bản mục nát chết tiệt này sao lại cung cấp dầu bôi trơn thiên nhiên kỳ thú thế cơ chứ?!
Nhưng tên đã trên dây, Phương Đại Xuyên cam chịu ngẩng đầu lên, hổn hển vài cái, lồng ngực đỏ bừng. Phía dưới như bị lửa đốt, bên trong chưa cảm giác gì, nhưng lối vào sưng tấy, không ngừng khép mở để chống chọi kích thích, bắp đùi không ngừng co giật.
Lý Tư Niên chạm tới vết thương chưa hoàn toàn khép vảy trên bắp đùi hắn, đôi mắt thăm thẳm khó dò.
Y nhấc người, thúc lên, Phương Đại Xuyên giật nảy, mũi nhăn lại, môi bĩu ra.
Lý Tư Niên kéo một chân hắn, giơ tay cào rách lớp vảy, hé lộ phần thịt non hồng nhạt bên trong. Chất lỏng hỗn độn dính vào vết thương, hai người đùi kề đùi, cọ xát khiến vết thương vừa đau vừa nhột, Phương Đại Xuyên nghiến chặt răng, cố nén tiếng thở dốc trong vòm họng. Hắn tự xưng là trai thẳng, thẳng nhất vũ trụ, lên giường cũng phải mang tác phong đàn ông cuồn cuộn, chỉ hổn hển, phải phối hợp, hắn làm được hai việc này, còn những thứ khác thì hắn chịu, thậm chí nói còn chẳng ra hơi.
“Tay trái tôi không nhúc nhích được.” Lý Tư Niên đủng đỉnh liếm môi, “Anh tự vuốt đi.”
Phương Đại Xuyên bị y thúc lên thúc xuống, lại sợ chạm phải vết thương của y, không dám ngồi hẳn xuống, chỉ dùng đầu gối chống đỡ thân mình. Hắn thở dài, tự thò tay cầm lấy vật cứng của mình, đỉnh nấm phun ra một ít dịch nhầy trong suốt, ướt đẫm cả bụng Lý Tư Niên.
“Không phải chỗ đó.” Lý Tư Niên cười, kéo tay hắn ra, thay bằng tay phải của mình, “Bên trên cơ.” Y nhắc nhở, “Tự sờ bên trên.”
Phương Đại Xuyên nghe vậy thì đờ người, V-cut đang rung động bên hông cũng khựng lại. Hắn nhìn Lý Tư Niên vẻ rối rắm, “Tôi…”
“Sờ một cái xem.” Lý Tư Niên chỉ cười, cười đến tan chảy người nhìn, dỗ dành bảo, “Ngoan.”
Phương Đại Xuyên ủ rũ cúi đầu nhận thua, bàn tay ngập ngừng đưa lên tự xoa ngực.
“Mạnh vào.” Lý Tư Niên chỉ huy, âm thanh dịu dàng, nhưng động tác bên dưới hung mãnh trái ngược. Phương Đại Xuyên nức nở một tiếng, “Dùng móng tay.”
Phương Đại Xuyên lắc đầu, mái tóc chải chuốt đã rối tung, tóc mái rủ xuống, che khuất đôi mắt ầng ậng nước. Hắn cắn môi, xấu hổ cùng cực, lại không cách nào kháng cự, tuân theo lệnh y tự đùa bỡn chính mình.
Một người mạnh mẽ, đáng tin, đàn ông ngời ngời như hắn, rơi vào hoan lạc y gây ra lại trở nên yếu đuối, bất lực, đáng thương, cắn môi chờ đợi y tha thứ và xâm phạm, không có nơi để trốn. Thứ cảm giác khó gọi tên này khiến tim y trĩu nặng, vừa đắc ý, lại vừa có chút bất an. Một người đáng yêu đến thế, Lý Tư Niên âm thầm thở dài, một người đáng yêu như vậy.
Y lật mình đổi tư thế, há miệng cắn lên ngực hắn, hung hãn dày xéo. Phía dưới vẫn ác độc ra vào, trút hết bất an và đắc ý vào cuộc mây mưa như cuồng phong bão táp, trao cho hắn tất cả tâm sự và nỗi băn khoăn, ham muốn cùng tình yêu mãnh liệt.
Anh là ánh sáng của đời tôi, ngọn lửa ham muốn trong tôi, linh hồn tôi không cạn kiệt, lưng tôi đeo tội nghiệt, nhưng tôi được cứu rỗi.
Phương Đại Xuyên chẳng biết sao y lại điên cuồng như vậy, chẳng khác nào phong ba bão táp đánh lật con tàu. Tay hắn vịn trên vai Lý Tư Niên, cẩn thận che chở vết thương cho y. Máu tươi và mồ hôi đã nhuộm đẫm nơi hai người hòa hợp, khoảnh khắc lên đỉnh, Lý Tư Niên u ám nhìn vết máu trước ngực Phương Đại Xuyên, ghé vào tai hắn thở dài, “Tôi làm bẩn anh rồi.”
Âm cuối hất lên, khàn khàn phả vào tai hắn, ý vị sâu xa, lẩn khuất trên môi lưỡi, đảo qua đảo lại, khuếch đại, quyến rũ bên tai.
Phương Đại Xuyên đau buốt cả hông, khoái cảm vì bị xâm phạm và vấy bẩn mang theo dòng điện xông thẳng lên não hắn, trước mắt loe lóe ánh sáng trắng.
Gió biển lùa vào từ cửa sổ, cục lông đen ấm ức cắn chân giường.
Không còn sát lục và tử vong, không còn chia cắt. Hai người thân thể dán thân thể, tóc mai ướt mồ hôi kề bên vành tai đỏ bừng của nhau, Phương Đại Xuyên cầm tay Lý Tư Niên, trong khoảnh khắc chợt như muốn khóc, hắn nghĩ gì làm nấy, vòng tay ôm chặt Lý Tư Niên, nức nở khóc lên thành tiếng.
Đám cảnh sát bên kia đầu dây đã sắp phát điên, bắn tin cho nữ cảnh sát, khi hai người còn mập mờ nói chuyện, nữ cảnh sát đã leo tên tầng bốn. Cô dừng lại bên ngoài, đang định gõ cửa thì nghe thấy tiếng khóc vọng ra từ bên trong.
Tiếng khóc rất khó miêu tả lại, không phải kiểu hờn dỗi mềm mại ngọt ngào, âm thanh rất nam tính, là tiếng khóc của một người đàn ông thực thụ. Như diều hâu mất đi bạn đời, như chú sói con tìm thấy đường về nhà, ẩn chứa quá nhiều điều không thể nói hết. Không muốn nói với ai, không muốn kể lể cho ai, cứ lặng im gánh chịu, chờ tới cuối cùng thoát khỏi khổ đau, sẽ lặng lẽ đòi lại công bằng.
“Tôi yêu cậu.” Cô nghe thấy người ở bên trong nghẹn ngào nói, “Tôi sẽ không bao giờ để cậu đi nữa.”
Bên kia máy ghi âm, đám cảnh sát cùng lặng im trầm mặc, họ không trải qua bảy ngày bảy đêm cửu tử nhất sinh, không hiểu được tình cảm sục sôi nồng nàn như vậy, không hiểu được tại sao hai người xa lạ có thể khăng khít cuồng nhiệt, sống chết vì nhau chỉ sau bảy ngày ngắn ngủi. Mãi tới trước hôm nay, nữ cảnh sát vẫn cho rằng Phương Đại Xuyên rất đơn thuần chất phác, bị phần tử tội ác lừa gạt, đùa bỡn trong tay.
Thế nhưng hiện tại, cô biết mình đã sai lầm, người tự xưng là thông minh luôn vô thức tìm tòi tâm trạng của kẻ khác, mà không biết rằng chính thứ tự cao tự đại này chỉ là một kiểu ngu xuẩn dưới hình thức khác mà thôi.
Nữ cảnh sát thở dài, giơ tay định gõ cửa, trước mắt lại chợt tối sầm.
Một chiếc khăn bông mang thứ mùi ngọt ngấy gay mũi bịt chặt miệng mũi cô, cô chỉ kịp đá giày cao gót vào cửa phòng Lý Tư Niên, rồi tay chân mềm nhũn, mất ý thức.
Hai người trong phòng sửng sốt, vội mặc quần áo mở cửa ra, chỉ thấy một chiếc giày và một chiếc microphone rơi rớt trên thảm, còn nữ cảnh sát đã biến mất tăm.
Sắc mặt Phương Đại Xuyên tức khắc khó coi.
“Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, thưa ngài Eternity, hoan nghênh đến với trò chơi trên tàu biển.” Cuối hành lang thình lình vọng tới một âm thanh xa lạ.
Lý Tư Niên cười khẩy, khoác thêm áo sơ-mi, che lấp tầng tầng vết thương trùng điệp, cài cúc lại.