Đọc truyện Phù Thủy, Xin Tỉnh Giấc – Chương 91: Sau đó – 01
Cuối cùng, Phương Đại Xuyên được thả sau khi bị tạm giam 24 tiếng, một ngày một đêm chịu thẩm vấn mà không có kết quả gì.
Cha mẹ hắn đã sớm hay tin, đến thẳng đồn cảnh sát ngồi chờ, không gặp hắn thì không chịu về, chiễm chệ ngay giữa sảnh. Hai người cùng là cảnh sát, cùng rõ nằm lòng cách cảnh sát thẩm vấn phạm nhân, vì thế vừa sốt ruột vừa xót xa, dặn Tiểu Chu chạy đi mua thật nhiều đồ đạc.
Tiểu Chu đang sẵn hổ thẹn trong lòng, chính cô đẩy hắn lên xe, rồi cũng chính cô báo cảnh sát, giờ trông thấy cha mẹ Phương Đại Xuyên, cô lại càng chột dạ, ba chân bốn cẳng chạy đôn chạy đáo, không kêu ca tiếng nào.
Lúc Phương Đại Xuyên được thả ra, Tiểu Chu òa khóc. Mấy ngày nay cô thực sự phải chịu áp lực tâm lý quá lớn, vừa lo lắng đề phòng, vừa nơm nớp thấp thỏm, lúc Phương Đại Xuyên mới mất tích, cô cũng bị cảnh sát thẩm vấn một lần, tuy không phô trương đến thế. Phương Đại Xuyên bước ra khỏi cửa phòng tạm giam, Tiểu Chu gần như không thể nhận ra hắn, râu ria lún phún dưới cằm, sắc mặt xanh xao tiều tụy, đôi môi khô khốc nứt nẻ. Tiểu Chu áy náy thắt cả tim.
Phương Đại Xuyên uể oải cười xoa đầu cô, “Đừng khóc, khóc xấu quá, người ngoài nhìn vào lại tưởng anh phạm tội thật.” Giọng hắn khản đặc, cuống họng như bị giấy nhám bọc kín.
“Em xin lỗi anh Xuyên, em xin lỗi…” Tiểu Chu thút tha thút thít, nói chẳng ra hơi.
Phương Đại Xuyên lắc đầu cười đáp, “Qua rồi, không trách em, tại anh không để ý thôi.”
Ba mẹ hắn đứng bên cạnh, xót xa vô cùng, Phương Đại Xuyên chuyển mắt, không dám nhìn thẳng vào ba mẹ. Ba hắn sải bước tiến lên, vỗ vai hắn, không nhịn được trách mắng, “Thằng ranh này, cái thằng ranh này, để ba mẹ lo lắng quá.”
Mẹ hắn gạt tay ba hắn ra, sụt sịt ôm chầm lấy thằng con cao lớn, gác đầu trên ngực hắn, chỉ nói, “Về là tốt rồi, về là tốt rồi.”
“Lão Phương này, xin lỗi anh nhé, chúng tôi cũng chỉ làm theo thủ tục thôi.” Cục phó đưa cho ba hắn một điếu thuốc.
Phương Cẩn châm thuốc, đưa lên miệng hít mạnh một hơi, ngón tay vẫn còn run rẩy.
Bên ngoài rất chú ý đến chuyện này, ít nhiều gì Phương Đại Xuyên cũng là ngôi sao tiếng tăm trong xã hội, không có chứng cứ, cảnh sát không thể giam giữ hắn, chiếu theo quy định, họ đành phải tạm thả hắn ra, phái người giám sát nơi cư trú của hắn, nhân viên giao hàng hoặc chuyển phát nhanh cũng bị giữ lại đăng ký.
Thực ra giám sát hắn rất đơn giản, vì Phương Đại Xuyên không đi đâu hết, chỉ nằm nhà ngủ cả ngày.
Phương Cẩn nấu cơm cho con trai.
Phương Đại Xuyên ngủ mê mệt cả ngày, tỉnh dậy ngửi thấy mùi cơm thơm phức, tiếng chiên đậu phụ vọng ra từ bếp, lớp dầu trên mặt đậu lép bép nổ vang.
Lúc này hắn mới thấy đói, vào phòng tắm rửa mặt, cạo sạch râu ria, sững sờ nhìn mình trong gương.
Một thanh niên gầy xọp, hai má hõm sâu, đôi mắt ảm đạm không có sức sống nhìn lại hắn.
Đó là Phương Đại Xuyên sao?
Phương Đại Xuyên hoạt bát sáng sủa lắm cơ mà.
Hắn cúi xuống nhìn chiếc nhẫn trên tay, liếc thấy chiếc kéo trong thùng dụng cụ đặt trên giá, ánh mắt hắn sắc lạnh.
“Ăn cơm thôi!” Mẹ hắn gõ cửa phòng tắm, kiên cường giữ nụ cười, “Chắc đói rồi hả, nhanh ra ăn đi, ba nấu canh cho con đó.”
Phương Đại Xuyên thoáng sửng sốt, dời mắt đi.
Phương Cẩn nấu canh gạch cua, đậu phụ xào trứng gà, đều là món tủ của ông nội Phương Đại Xuyên, hồi nhỏ Phương Đại Xuyên thích ăn cơm nhất, lần nào ông nội nấu canh, hắn cũng ăn thêm hai bát.
Lòng đỏ trứng đánh cùng giấm và gừng xay nhuyễn, tráng xem xém, xào cùng đậu phụ chiên, vừa chín tới thì thêm hành xanh cắt nhỏ. Chảo nóng, gạch cua bóc sạch rang cùng mỡ bò thơm ngào ngạt, trút canh gà hầm cả buổi chiều vào đun nóng, sau đó chan canh nóng lên cơm nguội.
*Canh gạch cua và đậu phụ xào trứng:
Phương Đại Xuyên bồn chồn ăn cơm, qua làn hơi nước lượn lờ, nụ cười gượng gạo của cha mẹ khiến lòng đỏ trứng kẹt trong ngực hắn, nằm ngang ở đó, không thể lên, không thể xuống.
“Ngon không?” Phương Cẩn dè dặt hỏi.
Phương Đại Xuyên gật đầu, thực ra hắn chẳng biết mùi vị gì.
Ba người im lặng ăn, trên bàn cơm nhất thời chỉ còn tiếng bát đũa va chạm.
Mẹ hắn gắp rau muống bỏ vào bát hắn, “Ăn rau đi, đừng ăn cơm không thế.”
Phương Đại Xuyên bồn chồn nhét rau vào miệng, “Con nhớ ông nội quá.”
Phương Cẩn và Tương Tiệp đưa mắt nhìn nhau.
“Hay là đi thăm ông.” Tương Tiệp cười, múc bát canh cho con trai, “Cơm nước xong rồi nhà mình cùng đi.”
Ông nội vẫn sống ở con hẻm nhỏ, ông nuôi một chú chó, dưới mái hiên còn có tổ bồ câu. Phương Đại Xuyên từ trong xe chui ra, mấy chiếc xe cảnh sát xa xa cũng dừng lại, theo dõi hắn.
“Ông nội!” Phương Đại Xuyên lớn tiếng gọi, ông nội hắn vài năm nay nghễnh ngãng, phải hô to mới nghe thấy.
Ông cụ quay lại, tinh thần vẫn rất phấn chấn, “Ô! Xuyên nhi của ông đến đó à? Thằng nhỏ này, giờ mới nhớ đến ông!” Ông nội cũng la lớn.
Con hẻm rộng rãi thênh thang trong trí nhớ ấu thơ của hắn, giờ nhìn lại sao vừa chật hẹp, vừa tối tăm.
Dây điện chằng chịt chia cắt bầu trời thành từng mảnh, xe điện dựng san sát nơi bờ tường, còn có Tiểu Hoàng* phóng từ ngoài vào. Nhà hàng xóm chăng dây ngang cửa sổ, quần áo, ga trải giường, đồ lót nữ, tã em bé phơi lẫn vào nhau.
*Là một loại xe đạp:
Gánh hàng rong bán quýt đường cũng không còn nữa.
“Hồi cháu còn nhỏ… Bên nhà hàng xóm có thằng bé người nước ngoài, ông nội nhớ không?” Phương Đại Xuyên thử hỏi.
Ông nội cười híp mắt, ném hạt ngô ra bãi đất trống, đám bồ câu ông nuôi phành phạch đáp xuống ăn, cổ rụt rụt, “Nhớ chứ, sao lại không nhớ? Hồi nhỏ cháu thích thằng bé đó lắm, ngày nào cũng sang nhà nó, lúc về còn mè nheo mẹ, đòi mẹ sinh em gái nước ngoài cho chơi. Mẹ cháu bảo không sinh được em gái nước ngoài, còn tức giận cho cháu ăn đòn.”
Phương Đại Xuyên đã quên hết những chuyện này, nghe ông nội kể lại thì hơi lúng túng.
“Thằng bé đó hồi nhỏ cứ bị bắt nạt, ba mẹ nó luôn vắng nhà, một mình nó lủi thủi tội nghiệp lắm. Từ nhỏ cháu đã thích bênh vực kẻ yếu, Đại Hổ và Chu Tử bắt nạt nó là cháu đi đánh bọn chúng, chúng lớn hơn cháu mấy tuổi, ngày nào cháu cũng chảy máu mũi chạy về.” Hai người vừa nói chuyện vừa đi về nhà, chú chó Đại Hoàng nghe thấy động tĩnh thì ùa ra đón, chạy vòng vòng quanh chân ông nội, tai dựng đứng, thè lưỡi chực xin ăn.
Phương Đại Xuyên nhìn ông nội bẻ xúc xích cho Đại Hoàng, vừa đút nó ăn vừa vuốt ve từ đầu tới đuôi nó, chú chó bự con sung sướng rên ư ử, “Ông nội ơi, thế sau này… tại sao nhà họ không ở đây nữa, ông nhớ không?”
Ông nội ngẫm nghĩ, “Không biết, hình như có chuyện gì đó, ba thằng bé qua đời, hình như thằng bé được họ hàng đón đi. Nhà họ không phải hộ dân cố định, chỉ thuê trọ thôi, cũng không quen thân với láng giềng, ai biết chuyển đi đâu?”
Phương Đại Xuyên thở dài.
“Người ta đi rồi, cháu còn khóc nức nở.” Ông nội vui vẻ kể, “Chạy sang nhà người ta đập cửa ầm ầm, bảo là chủ nhà giấu mất thằng bé, đòi người ta trả lại. Chủ nhà nói thằng bé về nước rồi, lớn lên sẽ đến tìm cháu, thế mới dỗ được cháu đấy.”
Sống mũi Phương Đại Xuyên cay xè, kiên cường không bật khóc.
“Hồi nhỏ sướng thật, có gì còn được chạy sang nhà người khác khóc nhè.” Hắn khẽ than thở, ông nội nghễnh ngãng, không nghe thấy, “Bây giờ cậu ấy lại bị người ta giấu mất rồi, chẳng biết còn ai trả cho cháu được không.”
Ông nội xào trứng gà đậu phụ cho hắn, khẩu vị ông suy giảm, tay chân cũng chậm rồi, đậu phụ hơi khét, còn hơi nhiều muối, nhưng Phương Đại Xuyên vẫn ăn rất nhiều.
“Mà nói, hôm kia ông mơ thấy cháu đấy.” Khẩu vị của người già không tốt, không ăn được nhiều, ông nội châm tẩu hút thuốc, vừa hút vừa cười híp mắt nhìn cháu nội ăn ngấu nghiến.
Phương Đại Xuyên nhét đậu phụ đầy miệng, bành cổ ra nuốt, hàm hồ hỏi, “Mơ gì cháu ạ?”
“Mơ thấy cháu quay phim trên hòn đảo gì đẹp lắm, ông đến thăm cháu, cháu bảo cháu nhớ ông lắm, ông tìm vợ nước ngoài cho cháu đi.” Ông nội hút thuốc, chép chép miệng, “Ông nói vợ nước ngoài cũng hay, chân dài mông to, nhìn đã biết dễ sinh con rồi. Cháu bảo không được, vợ cháu có tật, không sinh con được. Ông thở dài, nói là ôi, thế phải làm sao, từ nhỏ cháu đã thích con lai mà cô vợ nước ngoài này lại không sinh con được.”
Phương Đại Xuyên sửng sốt.
Ông nội nhìn chiếc nhẫn bạc trên tay hắn, nửa đùa nửa thật tỏ vẻ thấu hiểu, “Sau đó ông tỉnh giấc, không sao ngủ lại được nữa, Đại Hoàng ngồi với ông nửa buổi trong sân, lúc trời gần sáng là ông nghĩ thông, thôi thì ông cũng lớn tuổi rồi, đằng nào cũng không kịp nhìn cháu sinh con, thấy cháu có vợ rồi là ông đủ mừng rồi. Đợi ông xuống đó, ông sẽ nhắn với bà là Xuyên nhi nhà mình giỏi lắm, cưới được cả vợ nước ngoài cơ.”
Phương Đại Xuyên không nói lời nào, cúi đầu nhét cơm đầy miệng.
Ông nội mở chai rượu vàng ngâm nhân sâm hải mã dược liệu gì đó, hai ông cháu ngồi trong sân mỗi người một ly.
“Xuyên nhi à.” Ông nội cụng ly với hắn, “Ông nội tuổi cao thế này, chẳng mong gì hơn là cháu được vui vẻ. Có gì buồn phiền, cháu cứ đến nói với ông, đừng tự làm khổ mình, cũng đừng đè nén trong lòng. Muốn gì thì cứ tiến lên mà lấy, còn nếu thật sự lấy mãi không được thì thôi đi, đã không có duyên thì đừng cố chấp quá.” Ông cụ nói, uống cạn rượu trong ly, thở dài nhìn Phương Đại Xuyên, yêu thương mà rằng, “Xem Xuyên nhi của ông gầy chưa kìa.”